Dị Giới Dược Sư

Chương 83: Thiệt chiến


Đọc truyện Dị Giới Dược Sư – Chương 83: Thiệt chiến

Thật không ngờ mục tiêu của nàng lại chính là mình, vì thế mà Mộ Dung Thiên hơi bị bất ngờ, hắn liền hỏi:

– Yến hội xã giao là cái gì vậy?

– À, đó chỉ là hoạt động giao lưu của giới danh môn quý tộc, không có chuyện gì quan trọng cả, chủ yếu là bồi dưỡng quan hệ hữu nghị mà thôi.

Mộ Dung Thiên vừa nghe đến mấy chữ “danh môn quý tộc” thì đau đầu ngay, cách đây vài phút, hắn đã lấy cớ này để giáo huấn Lộ Thiến không nên tiếp xúc nhiều với họ, nên giờ chỉ đành hỏi lại:

– Tại sao tiểu thư lại muốn mời ta?

Bích Dạ cười dài, giải thích:

– Rất đơn giản, lần này là yến hội đôi, những ai tham gia nhất định phải đi đủ đôi, vừa nam vừa nữ; nếu không thì sẽ rất thất lễ, thậm chí còn sẽ bị xem là bất kính với chủ nhân. Vì thế mà ta lập tức nghĩ đến La Địch tiên sinh, lẽ nào Bích Dạ không có được cái vinh hạnh ấy hay sao?

Kỳ thật, chuyến này nàng quay về Phật Lạc Lý Tư phần lớn là vì phương diện xã giao. Bởi vì trong hai đời gần đây của gia tộc Ái Cách Tư của nàng, vốn đã khan hiếm nam nhân tài, hầu hết đều là những nhân vật không thể tham gia vào việc lớn, trái lại chỉ có Bích Dạ tuy thân là nữ tử nhưng lại là người rất có triển vọng. Gần đây những vị tiền bối thế hệ trước có thể chống đỡ cho gia tộc của nàng đều lần lượt qua đời, và vì không còn ai đủ khả năng để kế thừa và điều hành nên địa vị gia tộc càng ngày càng suy sụp, chỉ có thể dựa vào những mối quan hệ quen biết với các danh tộc hoàng thất khác thì mới có thể miễn cưỡng duy trì. Nhưng chọn người để kết giao quan hệ tuyệt không thể tùy tiện, và người có danh vọng thấp kém thì không thể thay mặt gia tộc để tham dự yến hội được, vì thế mà Ái Cách Tư gia tộc chỉ có thể gọi thành viên đỉnh đỉnh đại danh của “Cuồng Bạo dong binh đoàn” là Bích Dạ trở về. Tuy Bích Dạ vì chuyện của muội muội mình mà có sự mâu thuẫn với gia tộc, nhưng dù sao thì cũng là máu mủ tình thâm, nàng không thể khoanh tay làm ngơ và trơ mắt nhìn gia tộc càng ngày càng xuống dốc nên nàng đành phải tham gia những buổi yến hội tương tự như thế. Lần này nàng trở về Phật Lạc Lý Tư, không gì khác hơn là thay mặt gia tộc tham gia yến hội.

Mộ Dung Thiên ngập ngừng nói:

– Bích Dạ tiểu thư, ta rất vui khi được nàng mời. Tuy nhiên, ta chỉ là một kẻ bình dân, chưa từng tham gia những buổi yến hội như thế, nên chỉ sợ đến lúc đó thì sẽ làm nàng mất mặt thôi.

Bích Dạ vui vẻ nói:

– La Địch tiên sinh, điều đó không quan trọng. Ngươi chỉ cần đi cùng với ta là được, về phần xã giao thì cứ để cho ta. Hơn nữa, một dược sư có trị số hơn 2000, kiêm luôn cả chiến sĩ chức nghiệp, và lại là một học viên của ma võ ban tại An Cách La Hy học viện nữa, thử hỏi, như vậy sao có thể là một kẻ bình dân được cơ chứ?

Trong lòng Mộ Dung Thiên chợt cảm thấy ớn lạnh, hơn một tháng trở lại đây, tuy không gặp mặt được bao nhiêu lần, vậy mà không ngờ nàng lại nói ra vanh vách tất cả mọi hoạt động của hắn, xem ra nếu sau này có đi vệ sinh và phải để lộ “tiểu huynh đệ” của mình ra thì ắt hẳn phải hết sức cẩn thận mới được, nếu phát hiện không có gián điệp thì mới có thể thoải mái như ở nhà được.

Liệu đây có phải là một âm mưu hay không? Lẽ nào nàng rắp tâm muốn kiếm cơ hội khiến cho ta mất mặt? Mộ Dung Thiên lau mồ hôi, nhẹ nhàng cự tuyệt:

– Bích Dạ tiểu thư, chuyện này không hay lắm đâu. Ta nghĩ ngươi nên tìm một vị công tử hào hoa phong nhã, một quý tộc tuổi trẻ tài cao nào đó thì hay hơn. Thành Phật Lạc Lý Tư này có nhiều nhân tài kia mà, với mỵ lực của ngươi, ta nghĩ chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay vài cái thôi là sẽ có không biết bao nhiêu người sẵn sàng xếp thành một hàng dài, tuyệt không có vấn đề nào ấy chứ.

Bích Dạ nghe hắn khoa trương mình đầy thú vị như thế thì không khỏi cười phì, rồi sau đó mới nói:

– La Địch tiên sinh, ta và những người khác đều không có giao tình, chẳng lẽ ngươi sợ đi cùng với ta thì sẽ làm mất mặt ngươi hay sao?

Kỳ thật, không phải là nàng không quen biết những trang quý tộc tuấn kiệt trong thành, nhưng những người đó đều nuôi ý đồ với nàng, mà khi đến dự yến hay rời khỏi cũng đều phải khoác tay bạn đồng hành, đó cũng chính là lễ tiết trong các buổi yến hội đôi của tầng lớp quý tộc, nên cho dù kẻ nào được nàng mời đi cùng mà muốn nhân cơ hội đó để chiếm tiện nghi thì nàng cũng không thể phát tác được. Còn nếu nàng đi cùng với Khải Sắt Lâm thì lại càng không được, tuy rằng chuyện tình cảm của các nàng ai ai cũng biết, nhưng nếu chính thức ra mặt tại những nơi như vậy thì chỉ sợ sẽ bị mọi người chê cười. Do đó, người mà Bích Dạ nghĩ tới trước tiên chính là tên nam nhân có sắc tâm nhưng không có sắc đảm là Mộ Dung Thiên. Người này thoạt nhìn, bề ngoài tuy có vẻ như háo sắc, nhưng thật ra thì hắn lại không dám càn quấy. Cũng như cái đêm hai người ngủ chung trong một trướng bồng có kết giới vậy, đêm đó hắn chưa từng có một hành động gây rối nào, cứ vậy mà an phận cho đến lúc trời sáng.

Hơn nữa, khi Bích Dạ chọn bạn cùng tham gia yến hội, nàng còn phải có sự đồng ý của nữ tình nhân Khải Sắt Lâm nữa. Lúc đó, Bích Dạ vừa đề xuất Mộ Dung Thiên thì Khải Sắt Lâm liền đồng ý ngay, vì thế mà tên sắc lang này trở thành nhân tuyển tốt nhất.

Mộ Dung Thiên nhất thời không biết nên chối từ như thế nào, chỉ biết ấp úng:

– Việc này….việc này….

Ánh mắt Bích Dạ bắt đầu có chút u oán, nàng nói:

– La Địch tiên sinh, lẽ nào ngươi cho rằng giao tình của chúng ta còn chưa đủ sâu dày sao?

Mộ Dung Thiên thầm nghĩ trong lòng, lão tử và ngươi chưa từng “giao” với nhau, và càng không có gian tình gì thì sao lại có giao tình chứ? Tuy nhiên, khi bị nữ nhân dùng loại ánh mắt u oán nhìn mình thì quả thật là rất khó cự tuyệt, nếu không thì có vẻ như là không biết thương hương tiếc ngọc và mất phong độ quá. Đối với loại người tự nhận mình là đậm chất sắc lang như Mộ Dung Thiên thì điều này quyết không thể chấp nhận được.


Do đó, Mộ Dung Thiên chỉ có cách duy nhất là kéo dài thời gian, rồi sau đó sẽ từ từ nghĩ biện pháp sau. Hắn nhẹ nhàng đáp:

– Bích Dạ tiểu thư, vừa khéo bây giờ chúng ta cũng đang dùng cơm, hay là mời cô vào đây, có chuyện gì, để lát nữa rồi nói tiếp.

Bích Dạ phảng phất như không biết ý đồ của Mộ Dung Thiên, lập tức đáp ứng ngay:

– Được, lần trước được thưởng thức tài nấu ăn cao siêu của La Địch tiên sinh, khiến cho Bích Dạ nhớ mãi không quên được.

Lộ Thiến vừa nhìn thấy Bích Dạ thì vui vẻ chào hỏi:

– Bích Dạ tỷ tỷ, người đến rồi.

Bất luận là khuôn mặt hay chiếc miệng nhỏ của nàng, tất cả đều ngọt ngào như nhau. Vì thế mới có thể khiến cho những người xung quanh đều hài lòng, mà Bích Dạ quả thật đối với nàng cũng không tệ, vì Lộ Thiến vốn không hề muốn lấy lòng nàng chút nào.

Bích Dạ cười nói:

– Đúng vậy, ta có được hoan nghênh không nhỉ?

– Tất nhiên là rất được hoan nghênh, muội đi lấy dĩa và dao nĩa giúp tỷ nhé, chúng ta cùng dùng cơm cho vui.

Bích Dạ cũng không cự tuyệt, nàng cứ thản nhiên ngồi xuống bàn. Thế rồi Mộ Dung Thiên giới thiệu sơ Khiết Tây Tạp với Bích Dạ để hai người làm quen với nhau. Bích Dạ thờ ơ gật đầu chào một cái rồi nhanh chóng di chuyển sự chú ý sang Lộ Thiến, hai người nói nói cười cười rất vui vẻ. Vừa rồi là do nàng còn nể mặt chủ nhân là Mộ Dung Thiên nên mới chào hỏi Khiết Tây Tạp một chút, nếu là nam nhân khác thì có khi nàng cũng chẳng thèm để ý tới nữa.

Khiết Tây Tạp thì trái lại đã nghe qua đại danh của Bích Dạ từ lâu, lúc này được gặp tận mặt thì không khỏi muốn nhìn kỹ thêm một chút. Cũng may là Bích Dạ mãi mê tán gẫu với Lộ Thiến nên không để ý đến nàng, bằng không thì Bích Dạ hẳn sẽ cảm thấy khó chịu và bắt đầu bày ra mưu ma chước quỷ với nàng, nói không chừng lúc đó thì thân phận của Khiết Tây Tạp cũng khó mà bảo toàn được.

Còn giờ đây thì rõ ràng Mộ Dung Thiên cũng nói ít hơn lúc nãy rất nhiều. Hắn chỉ nói qua loa vài câu với Khiết Tây Tạp, rồi tập trung vào việc suy nghĩ xem nên lấy cớ gì để cự tuyệt Bích Dạ thì mới tốt.

Cơm chiều vừa xong, vẫn đang trên bàn ăn, Bích Dạ lại đưa ra sự tình lúc nãy hỏi:

– La Địch tiên sinh, ngươi quyết định thế nào?

Chuyện thế này mà đem ra bàn ở đây thì thật không hay chút nào, nhất là lúc nãy hắn đã dùng chuyện của giới quý tộc để giáo huấn Lộ Thiến nữa chứ, vì thế nên Mộ Dung Thiên vội đáp:

– Việc đó…..Bích Dạ tiểu thư, hay là chúng ta lên lầu bàn lại việc đó đi.

Vừa đến lầu hai, Bích Dạ lập tức hỏi hắn dồn dập:

– La Địch tiên sinh, chắc ngươi đã có một quyết định khiến cho Bích Dạ vừa lòng rồi phải không?

Nữ nhân này thật là dai dẳng, chẳng cho người ta có thời gian để thở chút nào. Hơn nữa, lời nói kia của nàng lại mang đầy tính chất nghệ thuật xã giao, khiến kẻ khác khó lòng mà cự tuyệt, nhưng Mộ Dung Thiên vẫn nói:

– Thật xin lỗi Bích Dạ tiểu thư, lúc nãy thiếu chút nữa thì ta đã quên mất, cuối tuần sau ta đã có hẹn với Tiểu Lộ là sẽ dẫn muội ấy đến thăm thú tại đường Mỹ Thực, đại trượng phu quả thật không thể thất tín, tiểu thư nói có đúng không?

Bích Dạ cười hỏi:

– Thật không? Vậy thì ta phải đi thương lượng với Lộ Thiến một phen, xem Lộ muội có thể hoãn chuyến đi chơi lại một chút và nhường vị đại ca này lại cho ta trước hay không. Lộ muội là một nữ hài tử hiểu biết, hẳn là sẽ đồng ý giúp đỡ ta chứ nhỉ.

Nói xong, nàng liền xoay người đi trở xuống dưới lầu.


Cứ như vậy, một là nàng biểu lộ cho Mộ Dung Thiên biết là nàng đã rõ hắn chỉ bịa đặt và mượn cớ để cự tuyệt thôi, hai là để ám chỉ việc Mộ Dung Thiên không giúp đỡ thì tức là thứ người “không biết điều”. Chỉ một câu mà nàng đã đánh trúng ngay tim đen, quả là rất sắc bén.

Mộ Dung Thiên vội kéo cánh tay của nàng lại và nói:

– Đừng, đừng!

Trên thực tế, hắn quả thật không có hẹn với Lộ Thiến, vừa rồi hắn chỉ tính là sau khi ăn cơm xong thì mới nói chuyện ấy cho Lộ Thiến biết trước, để nàng cùng phối hợp với mình, nào ngờ Bích Dạ cứ bám chặt không tha, nên căn bản là hắn chưa có cơ hội để thực hiện.

Bích Dạ trừng mắt nhìn hắn hỏi:

– La Địch tiên sinh, có chuyện gì à?

Thấy mưu kế của mình không thành, Mộ Dung Thiên chỉ đành tỏ thật với giọng ngang bướng:

– Úi chà, nói tóm lại là ta không muốn đi dự mấy buổi yến hội tẻ nhạt như thế. Những người tại đó đều khoác một bộ mặt giả dối, tươi cười để xã giao, nhưng miệng thì lại nói những lời không thật với lòng, toàn một phường xu nịnh, vỗ mông ngựa. Ta ghét nhất là những chuyện như vậy!

Bích Dạ cảm thấy bất lực khi tên La Địch này trở nên ngang bướng, dù nghệ thuật ăn nói sắc bén của mình có khá hơn đi nữa thì cũng thành vô dụng, huống chi những gì hắn nói cũng đúng với sự thật. Trong những buổi yến hội của giới thượng lưu, đại đa số đều là như thế: dối trá, thích ra dáng, và tẻ nhạt. Thật không ngờ một nam nhân trước kia tuy không có chức nghiệp gì, vốn chỉ thuộc về tầng lớp thấp kém, vậy mà lại có có cái nhìn hoàn toàn thấu triệt với tầng lớp thượng lưu trong xã hội. Điều này khiến cho Bích Dạ phải nhìn Mộ Dung Thiên bằng cặp mắt khác, bởi vì lúc nào hắn cũng có thể khiến người ta ngạc nhiên cả.

Tuy nhiên, nàng vẫn phải tiếp tục nỗ lực vì chuyện của yến hội, nên bất đắc dĩ thở dài rồi buồn bã nói:

– La Địch tiên sinh, ngươi thật không thể nể mặt Bích Dạ mà chịu ủy khuất một phen sao?

Mộ Dung Thiên cố dằn lòng, không quan tâm đến ánh mắt u oán của Bích Dạ mà chỉ đáp:

– Ta thật sự là lực bất tòng tâm, Bích Dạ tiểu thư nên tìm kiếm người nào khác thích hợp hơn đi.

Bích Dạ đột nhiên cười nói:

– La Địch tiên sinh, đừng quên lúc trước ở trên lưng Phong Linh lộ, ngươi đã từng vô lễ với ta, vậy coi như chuyến này là bồi thường cho ta, có được không?

Mộ Dung Thiên ngạc nhiên hỏi:

– Ta đã vô lễ đối với ngươi ư? Hai tay của ta lúc nào cũng giữ quy củ kia mà.

Bích Dạ cắn môi dưới nói:

– Tuy hai tay của ngươi vẫn luôn giữ quy củ, nhưng lúc đó lại có một địa phương không theo quy củ, nó cứ……cứ…..chạm vào phía sau của ta.

Dù cho nàng có phóng khoáng thế nào, nhưng khi phải nói ra những lời trắng trợn như vậy thì toàn bộ khuôn mặt cũng đỏ bừng lên. Nếu không phải vì bất đắc dĩ thì nàng cũng không muốn nhắc lại việc đó nữa.

Mộ Dung Thiên biết ý nàng đang muốn nói đến địa phương nào, vì thế nên hắn lúng túng nói:

– Việc này…..việc này…..


Việc đã đến nước này, hắn quyết định sẽ vô sỉ đến cùng, làm mặt dày nói:

– Đó là tiểu huynh đệ của ta tự ý hành động, nó không chịu sự điều khiển của ta. Điều đó vốn không liên quan đến ta.

Bích Dạ nghe vậy thì thiếu chút nữa là ngã ra hôn mê luôn, thật không ngờ trên đời lại có thứ người vô lại đến như vậy, còn dám mượn cớ để trốn tránh trách nhiệm. Quả là cực phẩm! Tên La Địch này quả là hạng cực phẩm! Là cực phẩm của hạng người vô sỉ cực điểm!

Bích Dạ u oán nhìn Mộ Dung Thiên nói:

– La Địch tiên sinh, ngươi nói đó là trách nhiệm của nó, không có quan hệ với ngươi phải không?

Mộ Dung Thiên hùng hồn khẳng định:

– Phải!

Bích Dạ thở dài, nàng lấy một thanh chủy thủ từ trong người ra và nói:

– Vậy được rồi, ta chỉ có thể tìm nó nói chuyện riêng, để tránh lần sau lại tái phạm sai lầm.

Mộ Dung Thiên vừa thấy hàn quang lấp lánh phát ra từ chủy thủ, thì nhất thời cả người nhũn ra, hai tay vội vàng che lấy hạ thể, run giọng nói:

– Bích Dạ tiểu thư, ta đáp ứng lời mời của ngươi, có việc gì cứ từ từ mà thương lượng. Hãy mau cất vũ khí đi đã.

Hắn đúng là chỉ lo nói chậm một chút thì tiểu huynh đệ của mình sẽ không cánh mà bay.

Bích Dạ nở nụ cười giảo hoạt, nói:

– La Địch tiên sinh, không phải ngươi đã nói là không liên quan đến nó hay sao? Sao bây giờ lại bao che lỗi lầm [1] cho nó?

Bích Dạ thấy đã cầm chắc phần thắng trong tay nên nàng không vội vàng đáp ứng với hắn, mà vẫn muốn thừa thế tấn công, trêu đùa thêm một chút để trả thù vừa rồi phải tốn hao một phen miệng lưỡi.

– Ngắn đâu? Một chút ngắn cũng không có à.

Mộ Dung Thiên phản bác lại.

Bích Dạ nghe thế thì á khẩu luôn, không trả lời lại được. Tiểu tử này cho đến bây giờ mà vẫn còn thốt ra mấy lời đùa cợt được. Quả thật nàng chỉ muốn bất chấp hậu quả mà chém xuống một đao để thiến hắn luôn cho rồi.

Mộ Dung Thiên lại tiếp tục nói:

– Ài, tục ngữ có nói, “đệ làm sai, là lỗi của huynh”. Tiểu đệ đệ của ta phạm sai lầm, thì đương nhiên là do kẻ làm đại ca như ta không biết giáo dục, có chuyện gì thì cứ để một mình ta gánh vác là được.

Hắn vừa nói, vừa nghĩ thầm ả Bích Dạ này đúng là đáng sợ mà. Chuyện như thế này mà cũng có thể ngang nhiên bàn luận như thế, mà lại cứ nhất định gây khó khăn cho lão tử bằng được mới thôi. Lần này thì lão tử quả là phải tâm phục khẩu phục rồi.

Bích Dạ biết hắn ngụy biện rất giỏi, ngay cả mình cũng chỉ thỉnh thoảng mới chiếm được thượng phong, nhưng không ngờ còn bị bức rơi vào tình cảnh đáng xấu hổ như bây giờ, và còn bị rơi vào tình huống bị đối phương “ăn đậu hũ” thành công. Nếu cứ tiếp tục dây dưa thì nói không chừng bản thân nàng sẽ còn bị nhiều thiệt thòi nữa là đằng khác, vì thế nên nàng chỉ đành cười nói:

– Thôi được rồi, chiều cuối tuần sau ta sẽ trở lại quý phủ. Bây giờ ta còn có chút việc nên phải đi trước đây. La Địch tiên sinh, hãy nhớ kỹ ước hẹn của chúng ta đó nhé.

Sau khi tiễn Bích Dạ ra khỏi cửa, Mộ Dung Thiên cũng không biết rốt cuộc là nàng có thật tâm mời mình hay không, hay lại nghĩ sẽ khiến cho mình trở thành trò cười cho thiên hạ nhỉ? Tuy nhiên, đáp ứng thì cũng đã đáp ứng rồi, giờ có suy nghĩ nhiều cũng vô dụng thôi. Thế là Mộ Dung Thiên dứt khoát hạ quyết tâm, dù trời có sập xuống thì mình cũng chả thèm quan tâm.

Khiết Tây Tạp thấy Mộ Dung Thiên trò chuyện với nữ nhân đồng tính nổi danh của Lam Nguyệt đế quốc là Bích Dạ lâu như vậy mới xuống, chẳng biết lúc nãy hai ngươi làm cái gì trên đó nên nàng kinh ngạc hỏi:

– La Địch, vị Bích Dạ tiểu thư vừa rồi….ta nghe nói, nàng ta không phải là…..

Tuy nàng ta không nói tiếp, nhưng có điều ý tứ đã rất rõ ràng.

Mộ Dung Thiên buồn bực nói:


– Đừng nhắc đến nàng ta nữa, ta đang phiền muốn chết đây.

Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Khiết Tây Tạp nhìn thấy tên sắc lang này cũng có lúc ăn phải quả đắng thì trong lòng rất khoái chí. Nghe nói Bích Dạ là khắc tinh của nam nhân, xem ra quả nhiên không sai chút nào cả.

Buổi tối Mộ Dung Thiên muốn Khiết Tây Tạp lưu lại, để ngày mai mọi người cùng trở về học viện, thế nhưng Khiết Tây Tạp đã có hẹn với Lăng Đế Tư vào sáng mai nên nàng đã khước từ. Do đó, Mộ Dung Thiên mới dùng thẻ ma pháp để tiễn nàng một đoạn, vừa khéo ở cổng Tát Á Da Lộ học viện cũng có một cái Truyền tống trận, cách An Cách La Hy học viện cũng không xa nên rất là thuận lợi.

Lúc trở về, Lộ Thiến cũng không hỏi Bích Dạ tìm Mộ Dung Thiên có chuyện gì, bởi vì nàng biết Mộ Dung Thiên đã không muốn bàn bạc trước mặt mọi người thì có nghĩa là hắn không muốn cho người khác biết, vì thế nên nàng cũng biết điều mà không hỏi han gì cả.

Sau khi xem xong tiết mục trên ma pháp kính tượng, Mộ Dung Thiên cảm thấy rất mệt mỏi. Sau một tuần luyện tập cần mẫn mà chưa có một ngày nghỉ ngơi thoải mái để hồi phục. Do đó nên hắn về phòng rất sớm.

Mộ Dung Thiên đang vừa định để nguyên y phục mà lăn ra giường thì hắn chợt nghe có tiếng gõ cửa, thế là hắn vừa ngáp dài vừa bước ra mở cửa. Lộ Thiến đang mặc bộ áo ngủ bằng da thú đứng ở ngoài cửa nói:

– La Địch ca ca, huynh đã ngủ chưa?

Mộ Dung Thiên hỏi lại:

– Có chuyện gì thế? Tiểu Lộ, muội còn chưa ngủ à? À phải rồi, Tật Phong đâu rồi nhỉ?

Thì ra Tật Phong đang ở trong phòng của Lộ Thiến, vì Mộ Dung Thiên sợ nàng sẽ cảm thấy cô đơn vào những buổi tối, nên mới để nàng mang theo Tật Phong đến học viện. Chỉ có điều con chó này từ sau khi ra khỏi trứng thì rất kỳ quái, nó cần thời gian ngủ càng lúc càng nhiều, thức ăn cũng mỗi ngày mỗi nhiều hơn, nhưng thân thể của nó thì lại không lớn hơn chút nào, kích thước vẫn cứ bé bằng lòng bàn tay thôi.

– Nó ngủ rồi.

Lộ Thiến lại nhỏ giọng nói tiếp:

– La Địch ca ca, đêm nay muội muốn ngủ với huynh có được không?

Mộ Dung Thiên vừa nghe thế thì cơn buồn ngủ lập tức biến mất ngay:

– Như thế sao được, chúng ta đâu còn là tiểu hài tử nữa đâu.

Lộ Thiến giậm chân nũng nịu:

– Muội mặc kệ, ngày mai lại phải quay về học viện rồi. Chúng ta một tuần chỉ có thể gặp nhau một lần, muội muốn có thời gian ở bên cạnh huynh nhiều hơn một chút mà.

Mộ Dung Thiên mềm lòng nói:

– Thôi được, thôi được.

– Đa tạ huynh!

Lộ Thiến vui mừng hôn lên mặt Mộ Dung Thiên một cái, sau đó liền chui vào chăn với hắn.

Ngọn đèn ma pháp được tắt đi, hoàn cảnh trong phòng liền trở nên tối mịt. Tấm thân mềm mại và thơm ngát của Lộ Thiến thu gọn trong lòng hắn khiến cho hắn chợt nhớ đến đoạn đầu của bài “Thập Bát Mô”.

Hết

=============================

Chú thích

[1] Nguyên văn là: “La Địch tiên sinh, nễ bất thị thuyết thị nễ tiểu đệ đích sự tình mạ, hiện tại chẩm ma hựu hộ đoản liễu.” (罗迪先生,你不是说是你小弟的事情� ��,现在怎么又护短了)

Ý Bích Dạ nói “đoản” ở đây là lỗi lầm, nhưng Mộ Dung Thiên lại nói chệch ra chữ “đoản” là ngắn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.