Đi Cùng Em Đến Cuối Chân Trời

Tố Yên và Minh Thịnh đến quậy.


Bạn đang đọc Đi Cùng Em Đến Cuối Chân Trời: Tố Yên và Minh Thịnh đến quậy.

Tố Yên nắm chặt đôi đũa trong tay, khuôn mặt vô cùng “hình sự” nhìn anh không chớp mắt. Có tin hay không khi anh vừa thấy Tố Yên mọc ra hai cái sừng và ranh năng.
Cô muốn khóc thét lên và đá đít Tố Yên ra khỏi nhà vì mất mặt. Tố Yên cứ nhìn anh chằm chằm, mắt xoẹt cả lửa .Minh Thịnh lắc đầu thở dài vì cô bạn gái có trì tưởng tượng phong phú này, vừa nhìn thấy Tuấn Phong liền nói với Minh Thịnh chắc chắc Tuấn Phong có dính líu tới xã hội đen. T^T Người ta đường đường là đại chủ tịch tài năng xuất chúng của công ty nổi tiếng, dáng vẻ vô cùng anh tuấn. Minh Thịnh không thể hiểu làm sao Tố Yên nhìn ra phần “xã hội đen” của Tuấn Phong cho được.
– Anh…là ai? Anh thuộc tổ chức nào? Anh định làm gì Băng Y của tôi? =„= — Cứ mỗi một câu mà Tố Yên nói ra là lần lượt từng người trên bàn ăn, khuôn mặt liền biến thành màu đen.
– Tôi là Trình Tuấn Phong. Tôi thuộc tổ chức “Người Việt Nam sống ở đất Việt Nam”. Tôi định sẽ cưới Băng Y của cô! Any question? =„= — Anh đen mặt trả lời từng câu hỏi, Minh Thịnh và cô dùng hết sức bình sinh để không phì cười.
– …Có tổ chức đó thật sao? Tôi cũng muốn tham gia, ở đâu vậy? — Tố Yên mắt chíu sáng như đèn pha, cắm phập đũa vào chén cơm và nhìn anh thích thú.
Cô và Minh Thịnh, dùng hết sức bình sinh ít ỏi còn lại để…cười thả ga. :v Thật hết biết! Làm sao lại có thể dễ tin người như vậy? Anh cũng phì cười rồi nhẹ nhàng gắp thức ăn cho cô. Tố Yên ngơ mặt ra chẳng hiểu cơ sự gì, chỉ biết xấu hổ nhéo eo Minh Thịnh một cái.
Dọn dẹp xong bãi chiến trường trên bàn ăn, cô và Tố Yên phụ trách rửa bát.
– Này! Tao không hiểu, sao nãy mọi người lại cười? — Tố Yên vẫy nước vào tay cô rồi hỏi khẽ.
– Tao cũng không hiểu làm sao mày vào khoa Kinh Tế được!
– Này con nhỏ kia! Không được khinh thường IQ của tao, tao chỉ thua mỗi mình mày thôi! — Tố Yên hất mặt giận dỗi rồi lại phẫy nước vào cô.

– Này! Ướt hết rồi kìa! — Cô hất lại nước lên Tố Yên và cuộc chiến nước xà phòng trong nhà bếp vô cùng hoành tráng đã bắt đầu và kết thúc khi “tiếng vỗ tay” cùng vô vàng “lời tán thưởng” của hai người đàn ông xuất hiện.
– Hay lắm! Tốt lắm! — Anh vô cùng hào hứng chóng nạnh và tán dương.
Minh Thịnh thở dài rồi rút khăn tay, cùng anh đi đến phía cô và Tố Yên đang đứng cúi đầu đầy “tội lỗi” như con nít bị phạt.
– Đi thay đồ đi! Để tụi anh lau dọn! — Anh đẩy cô và Tố Yên lên phía cầu thang rồi nhanh tay dùng khăn giấy lau sạch những vết xà phòng màu trắng trên bếp cùng Minh Thịnh.
– Tôi nghe bảo…tất cả đều là hợp đồng? — Minh Thịnh cười mỉm hỏi.
– Cô ấy đã nói với hai người?
– Ừ! Chúng tôi là bạn rất thân kể từ khi Tố Yên từ Canada trở về và quen với tôi.
– Ừ! Đúng là tất cả đều là hợp đồng, là một tờ giấy!
– Nhưng tôi không thấy anh xem nó như vậy! — Minh Thịnh lau tay rồi nhìn thẳng phía trước.
– Tại sao anh lại nghĩ vậy? — Anh bật cười nhìn Minh Thịnh.
– Chúng ta là đàn ông mà! Anh nghĩ tôi nhìn mà không biết hay sao? Anh quan tâm chăm sóc con bé, hoàn toàn không phải đang diễn! Hơn nữa, một người trọng công việc như anh, lại gạt tất cả công việc sang một bên vào ngày cuối tuần để tiếp đón bạn cô ấy. Tôi không tin là anh không có tình cảm gì với con bé! – Haha…đúng là…anh rất tinh mắt! Tôi thích cô ấy, đúng là như vậy! Nhưng tôi biết cô ấy không có tình cảm gì với tôi, chỉ cố gắng hoàn thành “bổn phận” mà thôi! — Anh cười nhẹ rồi gãi đầu.
– Con bé rất thông minh, sớm muộn gì nó cũng nhìn ra!
– Tôi thì lại mong cô ấy không nhận ra, ít ra tôi vẫn có thể giả vờ là cô ấy cũng cảm thấy như tôi! Haha…
Minh Thịnh cười nhẹ rồi khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào sàn bếp.
– Thật ra trước đây, tôi có nghe Tố Yên kể về chuyện tình cảm khá đau khổ của Băng Y. Con bé yêu một người lớn tuổi hơn trong trường cấp 3, lúc đó Tố Yên đang du học ở Canada nên Băng Y đã có một người bạn khác trong lúc đó, sau này thì người bạn đó và chàng trai mà con bé yêu, đã đến với nhau, thậm chí còn đính hôn. Vậy là…anh cũng thấy rồi đó, nụ cười của con bé trừ những lúc đùa giỡn với chúng tôi và trò chuyện với anh ra thì nó luôn rất gượng gạo, lạnh lùng. Cú sock đó đã thay đổi tính cách của con bé ít nhiều!
Anh im lặng nhìn cô đang khoác tay Tố Yên vui vẻ đến trước mặt hai người. Hóa ra, tính cách của cô như vậy, lạnh lùng và kiệm lời lúc cần thiết là do bị người khác tác động mà thành. Lại có một điểm nữa cô và anh khá giống nhau, đều từng bị phản bội…
– Chúng ta đi coi phim đi! — Tố Yên nhanh nhảu đi đến nắm tay Minh Thịnh.

– Anh có bận gì không? — Cô vuốt tóc rồi nhìn anh.
– Không! Anh đã sắp xếp xong hết vào tối qua rồi.
Thảo nào, hôm qua cô thấy sau khi tiễn Gia Huy và Minh Minh về thì anh liền lao lên máy tính và làm việc đến tận khuya. Chỉ vì cô muốn mời bạn đến vào cuối tuần…
Tội lỗi quá! T^T Xin lỗi đại chủ tịch!
– Muốn xem phim gì? — Minh Thịnh nhìn cô và Tố Yên dò hỏi.
– Phim kinh dị! — Cả hai cùng đồng thanh rồi cười khúc khích.
– Không cần ra rạp đâu, đông người lắm! Xem ở nhà đi! — Anh nói.
– Ở nhà? — Cô hỏi.
– Ừ! Hình như em không biết, nhà mình có một phòng chiếu bóng nhỏ để xem phim!
– Hả? — Cả ba người còn lại đều đồng thanh.
Anh cười rồi cau cổ cô lên lầu, hướng cánh cửa màu trắng bên phải mà đi vào. Bản tính cô không tò mò tọc mạch nên dù thấy căn phòng này cũng chưa một lần bước vào xem thử.
Căn phòng rất rộng, rộng hơn cả phòng của anh, có ba hàng ghế sofa màu kem dài, tủ lạnh đầy đủ thức uống và trái cây, còn có sẵn một máy tính xách tay trên bàn tròn để chọn phim, đối diện ba hàng hế sofa là một màn hình chiếu bóng khá lớn. Cô choáng! Thật sự choáng ngợp vì căn phòng này.
Anh đến tủ lạnh lấy ra vài chai rượu Rio đặt lên bàn rồi đến ngồi cạnh cô, tay dò chuột trên máy tính.

– Lady first! Hai người muốn xem phim gì? Đều có thể download về. — Anh mỉm cười nhìn cô.
– Này Băng Y, nhớ lần chúng ta định đi xem phim Saw 7 mà lại hết vé không? Nghe nói rất đáng sợ. Hay là…– Tố Yên nháy nháy đôi mắt to tròn nghịch ngợm với cô.
– Anh có phim đó chứ? — Cô xoay sang anh.
– Saw thì anh có cả bộ đây!
——————————
Cô và Tố Yên ngồi cạnh nhau, hai bên là hai người đàn ông đang bình thản uống rượu, xem phim và thích thú quan sát cơ mặt biến đổi hơn 180 độ của hai người con gái.
Cô và Tố Yên rút cả hai chân lên ghế sofa, một tay ôm rượu Rio, một tay câu vào tay người kia. Thi thoảng lại hét lên hoảng sợ làm anh và Minh Thịnh giật hết cả mình, lỗ tai cũng o o mấy tiếng. Nhìn thấy cô run rẩy nắm chặt chai Rio, anh bật cười nhẹ rồi giành chai rượu ra khỏi tay cô, kéo tay cô đến đặt trên đùi mình và nắm chặt lấy. Cô hơi giật mình nhìn anh, thấy anh vẫn hướng mắt lên màn hình chiều bóng thì lại thôi, bản thân cũng tập trung vào xem phim và… la hét.
Bàn tay cô bấu chặt lấy tay anh. Ấm áp vô cùng. Làm cô liên tưởng, người đàn ông này, dù ở hoàn cảnh nào, nều cô cần, anh ấy nhất định sẽ bảo bọc, che chỡ cho cô.
Một cảm giác bình yên chạy dọc trong tâm trí cô. Sự sợ hãi cũng không còn nhiều, dường như đã bị anh làm tiêu biến hết nhờ cái nắm tay đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.