Bạn đang đọc Đi Cùng Em Đến Cuối Chân Trời: Đem cơm cho anh
Cô bật dậy mệt mỏi trên giường và nhìn quanh. Anh đi mất rồi! Cô thở dài nhìn đồng hồ, 8h hơn. Lần đầu tiên cô ngủ đến giờ này, đành nhắn Tố Yên xin nghỉ phép một ngày vậy. Đầu cô choáng váng quay cuồng. Hôm qua uống hơi nhiều, dù Rio chỉ là rượu nhẹ nhưng đây là lần đầu tiên cô uống nhiều rượu như vậy, bao tử cũng phản ứng kêu lên mấy tiếng khó chịu. Cô cầm theo điện thoại đi vào phòng tắm, để dòng nước ấm áp xóa tan cảm giác nặng nề trong đầu.
“Em đã tỉnh chưa? Hôm qua em uống hơi nhiều rồi! Anh có dặn người làm đồ ăn sáng cho em, ăn xong thì uống thuốc tiêu một chút! Thuận tiện, đem áo vest và cavat đến công ty hộ anh được không? Sáng nay đi gấp!”
Cô đọc tin nhắn của anh rồi chẹp miệng, chắc chắn là vì lúc sáng cô không thức sớm gọi anh nên mới đi làm trễ. Người đâu mà làm gì cũng quên đầu quên đuôi, mặc áo sơ mi và quần tây rồi lại quên áo vest và cavat mới hay.
“Buổi trưa em sẽ đến. Đem cơm đến luôn. Anh thật đãng trí! Sao không gọi em dậy?” — Cô vừa nhắn tin cho anh vừa tìm áo vest và cavat.
“Em ngủ rất say!” — Anh trả lời.
“Cảm ơn anh, anh làm việc đi!”
Anh cầm điện thoại cười ngây ngốc trong phòng hợp. Cấp dưới hết thẩy há mồm trợn mắt không tin vào mắt mình. Đại chủ tịch, vừa nhắn tin vừa cười hiền dịu như vậy…ngay trong lúc họp hội đồng bàn kế hoạch mới. Nhất định là “người đó”, là người đó mới có thể khiến chủ tịch vui vẻ như vậy. Nhân viên kín đáo đánh mắt với nhau rồi giả vờ tập trung vào bản số liệu trên bàn. Lòng không khỏi nhẹ nhõm.
—————————–
Cô bỏ mấy khoanh trứng cuộn rong biển và kimbap ăn nhẹ vào một cái cặp lồng rồi thở phì ra tự tán dương. Cái gì cô không giỏi, nhưng nấu ăn thì không thể chê được đâu. Nhưng cũng hên là anh không kén ăn, thứ gì cô làm anh cũng ăn tất, miễn sao không quá cay. Rất dễ nuôi! Cô nghĩ rồi bật cười, tháo tạp dề và đi thay đồ.
Đứng trước quầy lễ tân của công ty V.A.S, cô mặc một bộ váy in hoa nhỏ dạng quay cúp ngực màu hồng phấn, dáng vẻ dịu dàng nói.
– Tôi muốn gặp chủ tịch!
Nhân viên nam trong quầy vẫn si ngốc đứng nhìn khuôn mặt lạnh tay của cô, mắt không chớp và tay chỉ như rô bốt bấm gọi lên phòng thư kí chính của chủ tịch, mồm nuốt luôn cả câu hỏi:” Cô đã hẹn trước chưa?”.
– Thư kí Huỳnh, có…có một cô gái muốn gặp chủ tịch, tên là…
– Băng Y! — Cô nhanh nhảu tiếp lời.
-“Hồ sơ lịch hẹn đâu có tên cô ấy!” — Thư kí nhíu mày nói vào điện thoại.
– Vậy…vậy à? Vậy…cô không có hẹn trước ạ? — Anh nhân viên úp điện thoại lên vai và hỏi cô.
– Không! — Cô nói rồi nhanh tay lấy điện thoại ra, bấm vào số anh.
– Hiện giờ chủ tịch đang tiếp khách, cô có thể đợi một lát được không ạ?
– Alo! Tuấn Phong! Em đang ở dưới đại sảnh công ty, nhiều thủ tục hỏi han phiền hà quá! Anh tiếp khách xong có thể đến nói với thư kí của anh tên của em có được không? — Cô trầm giọng nói vào điện thoại.
Nhân viên nam trong quầy nghe thấy cô gọi thẳng tên chủ tịch, mặt lạnh tanh liền không tự chủ được mà xanh mặt. Không lẽ…đây chính là…”người đó” mà cả công ty đang đồn đại. Có sức ảnh hưởng cực kì lớn về tinh thần đối với chủ tịch của bọn họ. Nếu vậy thì cậu toi đời rồi.T^T
—————————–
Anh lập tức chuyển phân nửa chuyện đàm phán đang diễn ra này sang 1 tiếng đồng hồ nữa. Nhanh nhẹn bước ra khỏi phòng, đến trước bàn thư kí Huỳnh bằng cái nhìn sắc bén rồi nói to.
– Nhớ rõ! Vợ tôi là Băng Y, nếu cô ấy đến, không quan tâm chuyện gì đang xảy ra, phải cho cô ấy lên đến phòng tôi mà không phải chịu bất cứ thủ tục nào!
Anh hướng thang máy đi thẳng. Còn cô thư kí trợn mắt ngồi tại chỗ, không tin chủ tịch vừa rồi lại chỉ vì thủ tục công sở bình thường mà nổi giận như thế. Cô tiêu rồi! Làm sao cô biết tên của phu nhân chủ tịch là Băng Y chứ? T^T Cái tên nghe có vẻ khá trẻ con ,so với khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ đó thì quả là trái ngược nhau mà.
Băng Y mỉm cười nhẹ khi thấy anh từ thang máy ảm đảm bước ra, tiến đến phía cô. Anh hướng đến bàn lễ tân, nhìn chằm chằm vào nam nhân viên đang tái xanh mặt kia.
– Vợ tôi tên là Băng Y, chính là cô ấy! Sau này cô ấy sẽ được tự do ra vào công ty, nhớ kĩ! — Anh chỉ một ngón tay lên thái dương mình rồi nắm tay cô vào thang máy với vô số ánh nhìn bất ngờ.
– Anh ta chỉ là làm tốt nhiệm vụ của mình thôi mà. — Cô choàng tay qua cổ anh và thắt chiếc cavat màu xám tro vào khi hai người đã yên vị trong thang máy.
– Ừ! — Anh nhếch môi cười rồi khoác áo vest vào. Tiếp sau liền nhìn thấy cặp lồng bằng gỗ màu nâu đồng trên tay cô. Anh thở dài. — Em làm anh đói bụng!
– Anh còn nói nữa, em sẽ ăn một mình!
Nhìn khuôn mặt giả vờ thiểu não của anh, cô bất quá bật cười thành tiếng rồi lắc đầu. Ai mà ngờ đúng không? Đại chủ tịch nổi tiếng lạnh lùng bây giờ lại biết làm nũng với cô.
Phía trên phòng giám sát, hơn mười mấy người mặc đồng phục bảo vệ trợn mắt lớn mắt bé nhìn hình ảnh thu về của camera quan sát ở thang máy số ba, nơi anh và cô đang nói chuyện, cười đùa vui vẻ. Ai cũng muốn tán vào mặt mình một cái. Hai người đó, đúng là nam thanh nữ tú, lại có thể khiến nhau vui vẻ như vậy, thật lợi hại. Không ai dám tun vào mắt mình, đúng là “người đó” rồi, cô chính là “người đó”, người có thể khiến chủ tịch xóa bỏ mọi nguyên tắc bản thân và cười vui vẻ như vậy. Chính là…chỉ có mình cô!
——————————
Anh nhìn trứng cuộn rong biển, kimbap và súp cua trứng cút trên bàn, cùng cơm tỏa ra mùi thơm phức, vô cùng bắt mắt trên bàn làm việc mà bụng sôi cồn cào. Dù chỉ là những món đơn giản nhưng do tay cô làm ra, anh lại có cảm giác ngon hơn bình thường rất nhiều.
– Vừa miệng chứ? — Cô đặt ly nước lạnh cạnh tay anh rồi ngồi xuống đối diện.
– Ừ! Rất ngon! — Anh nhàn nhã ngồi ăn nhưng trong lòng thật chất là muốn nhào lên mà ngốn hết thức ăn vào mồm cho lẹ. Thứ nhất là vì bao tử anh đang kêu gào rất thảm thiết, thứ hai là cô nấu ăn rất ngon, rất hợp khẩu vị của anh.
– Em ăn cơm chưa?
– Rồi! Em ăn ở nhà!
– Hôm nay không đến trường?
– Không! Em tự dưng lại lười! — Cô cười hì hì rồi đưa ly nước cam lên môi.
– Không lười nấu cơm là được! — Anh dùng ngón trỏ quệt ngang chóp mũi cô rồi cười nhẹ.
– Ưm!
– Ăn nữa không? — Anh gắp miếng trứng cuộn đưa đến trước môi cô. Tay tự dưng lại run nhẹ.
Cô nhanh chóng há mồm ra và…”xơi” gọn. Còn “tự sướng” khen ngon làm anh phải ngao ngán lắc đầu và phì cười.
– Đúng thật là…làm sao mà em có thể nấu ăn ngon như vậy chứ? Haizzzz…– Cô giả vờ thở dài.
– Anh không biết là em bị bệnh tôn sùng bản thân!
– Em sẽ bỏ đói anh! — Cô khoanh tay, hất mặt giận dỗi không thèm nhìn anh.
Anh cười nhẹ, xoa đầu cô rồi thầm nghĩ, nếu ngày nào cũng được như thế này…thì hay quá!