Đi Cùng Em Đến Cuối Chân Trời

Tình cờ trớ trêu


Bạn đang đọc Đi Cùng Em Đến Cuối Chân Trời: Tình cờ trớ trêu

Hai tay cô run run nắm chặt lấy chiếc đĩa màu trắng tỏa mùi thơm nức của món sườn xào chua ngọt, mắt mở to nhìn cặp nam nữ xuất hiện trước mắt mình. Người đàn ông tuấn tú, khuôn mặt trẻ trung năng động mặc âu phục màu đen, tóc được vuốt gel lịch lãm, một tay đưa vào trong túi quần, tay kia nắm chặt tay người con gái đi cùng. Người con gái mặc một bộ váy ôm sát body màu đỏ ngắn trên đùi, mái tóc màu vàng kim nổi bật, nụ cười mỉa mai hiện trên mặt. Đúng là cô đáng bị mỉa mai như thế, là vì đầu óc cô quá ngu muội, 5 năm trước đã kết bạn với một con “cáo”, thậm chí còn xem nó là bạn thân hơn cả chị em. Cả chuyện cô yêu say đắm một người cũng kể tuốt ra. Kết quả…ngày cô quyết định tỏ tình, liền nhận được tin “bạn thân” của cô và người cô yêu đơn phương hơn một năm chính thức hẹn hò. Bị phản bội và thất tình. Cô còn nhớ suốt một năm tiếp theo đó cô chẳng biết cười là gì nữa, tiếp sau đó liền nhận được thư mời dự lễ đính hôn của họ. Cô cảm thấy Thế Giới này đã không còn chỗ cho cô. Cô thay đổi tính tình, chỉ nói những thứ cần nói, tiền và người thân được đặt trên tình cảm, nụ cười thật sự là một thứ gì đó…rất xa vời với cô. Hoàng Gia Huy là người con trai mà cô yêu suốt hai năm cuối của phổ thông trung học, anh vui tính, tài giỏi, nụ cười động lòng người. Giang Minh Minh là người “bạn thân” đã gián tiếp làm tim cô đóng băng. Gặp lại cả hai con người đó, tim cô khẽ run lên, bất giác thở gấp. Khi cô đã quên đi sự tồn tại của họ rồi thì bây giờ…họ đang đứng đây…tay trong tay và nhìn cô bằng ánh mắt bất ngờ và “thân thiện”.
– Băng Y? Em sao thế? — Anh thấy cô đứng bất động ở bàn ăn, mắt mở to như vừa nhìn thấy cái gì đó rất kinh hoàng.
– …À…em…em không sao! Chỉ là…– Cô bừng tỉnh và mỉm cười e dè với anh, đặt đĩa thức ăn lên bàn, cô đến trước mặt họ, đưa tay ra rất lịch thiệp chào hỏi.
– Xin chào! Tôi là Băng Y, là vợ sắp cưới của anh Tuấn Phong, hân hạnh làm quen!
– Hwan…Ji Ryung? Là em sao? — Gia Huy không chớp mắt nhìn cô, cô thay đổi nhiều quá, đã xinh đẹp và quyến rũ hơn trước, khuôn mặt cũng không còn tươi cười như trước, tuy vậy anh vẫn nhận ra cô sau bao nhiêu năm nhờ đôi mắt cười vẫn may mắn không thay đổi theo thời gian.
– Hai người biết nhau? — Anh nắm tay cô dò hỏi.

– Đúng! Ji Ryung và tôi trước đây học cùng trường với nhau, cô ấy khá nổi tiếng và năng động nữa! — Gia Huy mỉm cười nhớ lại khoảng thời gian 5 năm trước.
– Thật sao? Thật trùng hợp quá! — Anh hứng khởi lên tiếng làm cô cười gượng rồi đưa tay về phía Minh Minh, cô nàng hơi giật mình bởi ánh mắt lạnh lùng của cô nhưng sau đó cũng nhanh chóng bắt lấy tay cô.
– Băng Y! Lâu…
– Xin chào! Tôi là Băng Y, lần đầu gặp mặt!
Minh Minh há hốc mồm nhìn cô. Không thể ngờ được lời nói đó của cô. Nhìn vào vẻ mặt điềm tĩnh của cô, Minh Minh tự hỏi cô đã quên cô ta thật hay là giả vờ không quen biết sau ngần ấy năm?
——————————

– Oh! Vậy ra suốt thời gian qua anh đã đi Anh du học sao? — Cô mỉm cười hỏi han Gia Huy một cách tự nhiên.
– Ừ! Anh học Đại Học ở đây được hai năm, đó cũng là khoảng thời gian anh rất thân thiết với Tuấn Phong, sau đó anh nhận được học bổng và sang Anh du học rồi làm việc bên đó thêm một năm. Nay mới trở về! — Gia Huy kín đáo quan sát cô. Dù nụ cười của cô đã nhạt đi, không còn tươi tắn như trước nhưng khuôn mặt vẫn luôn xinh đẹp hài hòa như thế. Mái tóc màu tím khói khá nổi bật và cá tính, cách ăn nói cũng đã có phần chửng chạc hơn nhiều. Sau bao nhiêu năm, Gia Huy quay trở về không ngờ lại gặp mặt cô trong tư cách là bạn thân của “chồng sắp cưới” của cô. Nhìn thấy ánh mắt thâm dò của Minh Minh dành ình, Gia Huy chỉ biết thở dài rồi cười nhẹ với cô nàng.
– Hiện tại bây giờ cô đang làm gì vậy Băng Y? — Minh Minh hỏi mỉa, thật ra hai ngày trước cô nàng đã thấy cô đang làm việc trong quán Mindy, còn đeo tạp dề nữa, chắc chắn là bồi bàn. Băng Y xinh đẹp, tài năng của khoa A ngày trước nay đã tàn rồi.
– Tôi vẫn còn đi học, hiện đang là sinh viên năm ba khoa hành chính của trường đại học C. — Cô mỉm cười nhẹ nhìn Minh Minh, lòng nóng như lửa vì vẻ mặt giả tạo của cô nàng.
– Cô ấy học rất giỏi, hàng năm đều đi học bằng học bổng toàn phần! — Anh thích thú khoe khoang về người vợ tài giỏi của mình làm cô phải nhẹ nhàng dùng tay huýt vào eo anh.

– Thật sao? Đúng là tài giỏi thật! Vậy…cô tài giỏi như thế, sao lại quyết định lấy chồng sớm như vậy? Phí quá! — Hai người đàn ông có mặt trên bàn đều thản nhiên thấy đó là một câu nói trêu ghẹo có ý tốt và khá vui vẻ, nhưng cô thì khác, cô còn lạ gì tính cách xem trời bằng vung như miệng lưỡi của Minh Minh nữa. Cô hiểu, ý của Minh Minh muốn ám chĩ cô học cho lắm vào, tài giỏi bao nhiêu thì bây giờ cũng chỉ sống bám đàn ông, vì dù sao anh cũng là một người lãnh đạo có tiếng nhất nhì chốn. Minh Minh càng ngày càng “khéo” ăn nói. Cô nghĩ rồi bật cười.
– Thật ra chúng tôi không có ý định kết hôn sớm như vậy! Chỉ là vì bà ngoại cứ thúc ép! Hơn nữa, bà đã già cả rồi, chúng tôi không dám làm trái ý người lớn! Kính lão đắc thọ mà!
– À! Ra là vậy! — Minh Minh cười giả lả nhìn cô. Câu trả lời thật hoàn hảo, cô nàng cũng không có cách nào để xiên xỏ cô “bám gót” đàn ông giàu có nữa. Minh Minh nhận thấy không chỉ cả vẻ ngoài mả cả tính cách của cô cũng thay đổi bất ngờ, trước đây cô đâu có biết ăn nói khéo léo như thế, nhưng bây giờ chỉ nói có hai câu mà đã khiến Minh Minh không còn biết đường để đối phó lại. Xem ra không xem thường được nữa!
– Vậy còn cô Minh Minh đây thì sao? — Cô gắp thức ăn vào chén của anh rồi nhẹ cười nhạt.
– Tôi đang làm bên bộ phận Nhân Sự ở công ty V.A.S của chủ tịch Trình đây, là trưởng phòng! — Minh Minh tỏ vẻ đắc thắng nhìn cô.
– Thật sao? Tôi cũng gần đến thời gian thực tập năm ba nên cũng định xin vào thực tập trong V.A.S! Đến lúc đó mong cô chỉ dạy nhiều!
– Em định xin vào công ty anh thật sao? — Anh nhíu mày hỏi cô, cũng tiện tay múc canh vào chén rồi để sẵn trước mặt cô.

– Ừm! Em định khi nào ra thông báo thực tập chính thức rồi mới nói với anh! Em nghĩ anh sẽ không từ chối em đâu! — Cô ân cần nhìn anh.
– Ishhhh…chỉ cần mỗi ngày cho anh đồ ăn ngon là được! Coi như giao dịch đã thành công! Duyệt! — Anh búng đũa lên cao rồi mỉm cười làm cô thoải mái vô cùng.
Minh Minh kín đáo thầm ghen tị với cô, dù ở bên nhau đã 5 năm nhưng Gia Huy chưa từng chăm sóc, hỏi han cô nàng cặn kẽ như thế. Cả lúc hai người cùng đi ăn, ai ăn gì gọi nấy, không trò chuyện gì nhiều, chỉ đôi khi đánh giá chút chút về thức ăn. Lại nhìn sang anh, Minh Minh thầm đánh giá, một người có vẻ ngoài ưu tú, xuất thân ưu tú, trí óc ưu tú, nói chung mọi mặt đều ưu tú, tại sao lại chọn cô? Làm sao cô có thể may mắn như thế? Làm cho Minh Minh cảm thấy, năm đó cố gắng giành lấy tình yêu của Gia Huy vì anh có tương lai làm nên nghiệp lớn, thật chất là như không rồi, vì Gia Huy cuối cùng cũng chẳng thể qua nổi Tuấn Phong anh. Không lẽ Minh Minh lại thua cô? Thua một lần nữa?
Gia Huy nhàn nhã ăn và quan sát hai người ngồi đối diện. Nụ cười nhẹ nhàng và sự quan tâm của cô dành cho anh khiến Gia Huy khá khó chịu, cũng chẳng hiểu vì sao. Còn về anh, Gia Huy biết anh rất đào hoa, qua lại với rất nhiều người nhưng cũng chưa từng thấy anh chăm sóc ai kĩ càng như vậy, lại vô cùng dịu dàng và luôn nói chuyện với cô khi trên môi hiện lên nụ cười nhẹ hạnh phúc. Họ yêu nhau thật sao? Gia Huy bỗng thấy đau lòng. 5 năm trước, anh biết đến cô là do thành tích học tập lúc nào cũng đứng đầu của cô, cô cũng rất vui tính và đáng yêu. Tuy bề ngoài xinh đẹp nhưng không đem nó làm nền. Và anh bắt đầu để ý đến cô, cố gắng tìm mọi cách để “vô tình” gặp cô và trò chuyện với cô nhiều hơn. Đến lúc anh sắp tốt nghiệp thì Minh Minh lại đến gặp anh và nói rằng cô nói với Minh Minh là rất ghét anh, cũng ghét cái cách anh cứ hay đùa cợt với cô. Anh thất vọng tràn trề, miễn cưỡng chấp nhận lời tỏ tình của Minh Minh 2 ngày sau đó. Họ trở thành một cặp, anh không yêu Minh Minh, anh biết Minh Minh cũng có rất ít tình cảm với mình. Nhưng không hiểu sao cả hai vẫn cứ bó buộc vào với nhau suốt 5 năm trời như thế. Chắc có lẽ chỉ là thói quen…
Cô khẽ nhìn Gia Huy rồi cười nhạt. Bây giờ, Gia Huy đã êm ấm với tình yêu của mình, cô cũng không còn tình cảm với Gia Huy nữa. Lúc mới gặp lại cô chỉ là đột nhiên hốt hoảng một phen vì bao nhiêu kí ức cô cố ém nhêm đi lại trôi tuột về như thác. Còn bay giờ, đó chỉ là những kỉ niệm, tình yêu mà cô dành cho Gia Huy – chàng trai với nụ cười tỏa sáng năm nào, đã phai nhạt lâu rồi. Cô là vợ của anh, dù chỉ là trên danh nghĩa và hai người đến với nhau chỉ vì một bản hợp đồng hôn nhân có ký tên của cả hai, nhưng cô vẫn phải làm trọn bổn phận của mình. Hơn nữa, anh lại rất tốt với cô, đối xử với vô luôn kiên nhẫn và dịu dàng, hỏi cô làm sao có thể làm anh thất vọng đây?
Cô nghiêng đầu nhìn anh rồi cười tươi, đáp lại cô là nụ cười mỉm nhẹ nhàng quen thuộc của anh. Tất cả những hành động đó đều lọt thẳng vào mắt của Gia Huy và Minh Minh ngồi đối diện. Người ghen tị, người khó chịu không yên!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.