Bạn đang đọc Đi Cùng Em Đến Cuối Chân Trời: Đồ đôi!!!
Cô đứng trong quầy quản lí của quán trà sữa Mindy nhỏ nhưng được bày trí khá thoải mái và đáng yêu, chính điều này đã thu hút rất nhiều khách, đặc biệt là những bạn trẻ. Lúc đầu, qua một người bạn cô mới đến đây xin làm thêm, công việc khá nhẹ, chỉ là đi lại hơi nhiều, mấy tuần đầu dù cô mang giày thể thao, chân cũng đau nhức đến tê rần. Sau được “thăng chức” làm quản lí, công việc cũng thoải mái hơn, có quyền mặc đồ thường và chỉ đứng ở trong quầy đếm hóa đơn và tổng kết tiền.
– Chị! Bàn bên đó có người tự xưng là phóng viên muốn gặp chị! — Bối Vân – một cô bé 18 tuổi có chiều cao với “3m bẻ đôi” và đầu óc khá nhanh nhẹn, nhí nhảnh chạy đến bên cô.
Nhìn về phía ngón tay chỉ xéo của Bối Vân, cô thấy một chàng trai mặc áo sơ mi trắng và quần jean khá năng động, khuôn mặt ưa nhìn với nụ cười rất tươi, mái tóc cắt gọn lộ ra vầng trán cao thông minh, sau lưng đeo một cây đàn guitar được đựng trong bao, dùng hai ngón tay chào kiểu quân đội với cô. Cô ngồi thẳng người, đối diện với anh ta rồi tò mò nhíu mày.
– Nghe nói anh là phóng viên?
– Chào cô! Tôi là Anh Đức, hiện làm phóng viên cho tờ báo Nhân Vật. Hân hạnh làm quen!
Cô bắt lấy cánh tay anh ta rồi chéo hai chân, hất mái tóc tím khói ra sau lưng. Tờ tạp chí Nhân Vật này mỗi tuần sẽ cho ra một câu chuyện về một người nào đó thuộc giới giải trí, chính trị, kinh tế, pháp luật,…bao gồm chuyện đời sống, các mối quan hệ tình cảm và các “tin đồn” khiến họ nổi như cồn gần đó. Đây là lí do tạp chí này có doanh thu lớn nhất nhì nước.
– Anh tìm tôi có việc gì?
– Cô là vợ sắp cưới của chủ tịch công ty V.A.S đúng không? — Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt đắc thắng khi thấy hai mắt cô mở to bất ngờ.
Thông tin về chuyện cô kết hôn với anh đúng là khá nổi gần đây, nhưng anh cũng đã yêu cầu giấu tên và trường của cô rồi mà, chắc chắn không để ai biết. Vậy tại sao anh chàng phóng viên có vẻ ngoài khá trẻ trung này lại biết?
– Cô cũng thấy rồi đó! Tạp chí của chúng tôi đâu có tự nhiên lại đạt doanh thu nhất nhì hằng năm được đúng không? Mỗi cá nhân đều có cách của họ, tôi cũng thế! Đó là bí mật nghề nghiệp! My lady! — Anh ta nháy mắt với cô rồi cười trông rất lả lơi.
– Im not your lady!
– Tôi chỉ lở lời thôi, thưa phu nhân chủ tịch tương lai!
– Thứ nhất: dù sao anh cũng đã biết mặt tôi, vậy thì tôi đứng dưới danh phận là một người “hợp tác” với phóng viên, yêu cầu anh giữ kín tất cả thông tin cá nhân của tôi, bao gồm tên, tuổi, nghề nghiệp,…Thứ 2: Anh có 15p để hỏi tất cả những câu mà anh đã chuẩn bị.
– My lady! Hai ngày nữa thôi là cô sẽ “theo chồng về dinh”, hôn lễ lớn như vậy, cô nghĩ đám phóng viên sẽ bỏ qua sao? Chắc chắn lúc đó hình ảnh, hoàn cảnh, tên tuổi, nghề nghiệp,…của cô sẽ không còn là “bí mật” nữa! Vậy tại sao bây giờ cô phải che dấu nhỉ?
– Đó là chuyện của tôi! Anh còn 12 phút!
– Có thể cho tôi biết, hai người làm thế nào gặp được nhau và quen biết bao lâu hay không? — Anh ta đặt cái máy ghi âm cầm tay lên bàn rồi đan hai bàn tay vào nhau nhìn cô.
– Như bao cặp đôi khác! Sao anh không mua một cuốn tiểu thuyết và viết toàn bộ vào? Tạp chí lá cải toàn như thế! Anh nên học hỏi! — Cô cười nhẹ rồi nâng tách capuchino nóng ấm lên môi.
– Thật xin lỗi, tôi không thể ăn theo bọn nghiệp dư được! — Anh ta cười lớn rồi vươn vai nhẹ.
– Vậy ra anh là phóng viên chuyên nghiệp? Tôi nhìn mà không biết đấy! Chúng tôi quen nhau qua một người bạn, qua lại được hai năm.
Anh phì cười. Trước nay chưa có ai dám nói móc style của anh trắng trợn như thế ngoài cô. Hơn nữa, cô cũng chẳng thèm liếc nhìn anh một cái, cứ kiêu hãnh bắt chéo chân và ngồi đó.
– Vậy chủ tịch Trình đã cầu hôn cô như thế nào?
– Không có! Cứ vậy mà cưới nhau thôi!
Điệu bộ lạnh lùng trả lời từng câu hỏi một cách ngắn gọn, không dư thừa, không thiếu thốn của cô làm Anh Đức thích thú.
– Phu nhân! Giờ tôi đã hiểu tại sao chủ tịch Trình nổi tiếng đào hoa lại yêu cô và lấy cô rồi, Băng Y!
– Đừng có gọi tôi là phu nhân nữa, ớn lạnh lắm! Hơn nữa,…15p của anh vừa kết thúc được 30s rồi! Tạm biệt! — Nói rồi cô đứng bật dậy và xách túi đi về, cũng đã đến giờ tan làm rồi.
– Alo!
– Tan ca chưa? — Giọng anh đều đều vang lên trong điện thoại ngay khi cô vừa cầm lấy túi xách.
– Tan rồi! Em đang định về đây! — Nói rồi cô liếc sang chiếc đồng hồ treo trên tường trong quán. Giờ này anh vẫn chưa tan làm mà, sao lại gọi cho cô?
– Trời mưa rồi! Anh ghé đón em!
Cô nhìn ra ngoài khung cửa kính màu trắng. Vừa nãy trời còn nắng dịu, nay lại mưa tầm tã, không khí cũng có chút ẩm thấp khó chịu.
– Được! Em đợi anh!
“Em đợi anh!” Một câu ba chữ đó của cô lại làm tinh thần thoải mái khác lạ. Hôm nay anh muốn tan làm sớm là vì người bạn thân du học lâu năm của anh đã trở về, muốn tiếp đãi một bữa, nhưng ra ngoài hay vào bar thì quá thường rồi, nên anh định sẽ mời dùng cơm mà cô nấu vậy.
Chiếc BMW của anh đậu lại trước quán Mindy, anh nhanh chóng che ô chạy vào trong quán, nước mưa rơi vào vai áo ướt mất một mảng. Sự có mặt của một “ông chú” mặc vest lịch lãm và khuôn mặt lạnh lùng điển trai thu hút sự chú ý của những người còn lại trong Mindy, bao gồm cả nhân viên.
Cô để ly capuchino đựng trong ly nhựa vào trong bọc xốp và nhanh chóng rút khăn giấy đưa đến trước mặt anh.
– Đợi em một lát! Anh ngồi đi!
Nói rồi cô chạy vào trong và bàn giao sổ sách cho nhân viên làm ca tối. Bối Vân không rời mắt khỏi anh, giật nhẹ vai áo cô.
– Chị chị! Người quen của chị hả? Đẹp trai quá đi!
– Không phải? — Cô lắc nhẹ đầu rồi mỉm cười với cô bé.
– Ô! Thế thì là ai?
– Bạn trai!
– Hả?… Bạn trai và người quen khác nhau chỗ nào thế? — Bối Vân nheo mắt.
– Tất nhiên là khác rồi bé con!
– Từ từ em sẽ nghiên cứu vấn đề đó! Nhưng đó là bạn trai của chị thật sao? Xứng đôi quá đi!
– Lắm chuyện! Chị về trước đây! Tạm biệt, đầu tuần sau gặp lại em sau!
– Bái bai chị!
Cô đi làm mỗi buổi chiều từ 1h trưa đến 4h30 chiều các ngày lẻ trong tuần, Bối Vân cũng thế nên hai chị em khá thân thiết với nhau.
——————————
– Hôm nay nấu nhiều cơm một chút được không? — Anh vừa lái xe vừa khẽ liếc nhìn cô.
– Anh mời khách sao?
– Ừ! Một người bạn vừa du học về! Lúc học đại học bọn anh khá thân thiết! Đến nỗi bị đồn là “gay”! — Anh bật cười khi nhớ lại quãng thời gian yên bình đó.
– Vậy thì là một người rất quan trọng rồi! Anh tạt ngang siêu thị đi, em phải mua thêm chút đồ!
—————————
Anh dừng chân trước dãy đồ sứ. Trên hàng thứ hai của kệ sắt là hai bộ ly và tách cặp. Một bộ tách toàn màu trắng được trang trí khá đơn giản nhưng giống hệt nhau, kế bên đó là hai cái ly màu xanh biển nhạt cao khoảng nửa gang tay người rất đẹp.
– Mua đi! — Giọng cô vang lên sau lưng anh. Anh xoay người liền nhìn thấy trên tay cô là hai cái khăn lông một trắng một đen, hai cái bàn chải đánh răng mới giống như nhau và hai đôi dép mang trong nhà màu kem cũng giống nhau. — À! Mấy thứ này ở nhà cũng cũ rồi nên em mua mới. Có thể mua bộ ly và tách đó được đấy! Một để uống nước và một dùng để đánh răng, rất tiện!
Cô cằm cả hai lên và xoay xoay một hồi. Thật ra cô đã thấy anh đứng đây hơn 10p rồi và nhìn chằm chằm vào chúng. Trông anh thật tức cười khi cứ chớp mắt mà đứng yên bất động ngay tại đó làm cô phải ra tay “nghĩa hiệp” ủng hộ tinh thần cho anh một chút vậy. Nhưng phải công nhận là mắt thẫm mĩ của anh và cô cũng khá giống nhau, đều thiên về sự đơn giản và càng tối thiểu màu sắc, nhất là màu nóng thì càng tốt.
Cô nhanh nhẹn chọn nguyên liệu, còn anh đi phía sau, hồn bay phách tán, chỉ biết đi theo cô như rô bốt nhưng mắt thì dán chặt vào mấy món đồ “giống nhau” ở trong xe. Ly giống, tách giống, khăn lông giống, dép trong nhà giống, đến cả bàn chải cũng giống.
…
…
…
…
…
…
…
Là ĐỒ ĐÔI! 0×0 Nghĩ xong mặt anh bỗng ửng đỏ, mắt căng ra hết cỡ. Đường đường là chủ tịch Trình của công ty V.A.S nổi tiếng mà không ngờ cũng có lúc đầu óc anh lại chậm chạp và trì trệ đáng thương đến như thế.T^T Lại tự suy diễn ra rồi tự “xấu hổ” mà đỏ mặt nữa chứ =×=. Nhìn cô vô tư bình thường như thế, chứng tỏ cô không có “suy diễn” như anh. Sao mà trong lòng anh thoáng thất vọng nhỉ? Aihhhhhh…
Anh ở phía sau cứ thở dài làm cô tủm tỉm cười. Anh nào biết, từ nhỏ đến lớn, ông trời đã đãi ngộ cho cô…khi ngượng hay xấu hổ cũng không bao giờ bị đỏ mặt…Anh đừng nghĩ là cô không nghĩ đến chuyện đó đấy nhé! Chỉ tại ông trời quá ưu ái cho cô thôi! 🙂