Đi Cùng Em Đến Cuối Chân Trời

Đấu tranh tư tưởng


Bạn đang đọc Đi Cùng Em Đến Cuối Chân Trời: Đấu tranh tư tưởng

Tin tức về lê cưới của chủ tịch công ty phềm V.A.S nổi tiếng và cô sinh viên ưu tú được lan ra mọi nơi trên mặt báo. Cô dò ngón tay thon dài trên tờ báo, thi thoảng lại cười nhẹ làm anh khá tò mò.
– Thú vị đến vậy sao? — Anh đặt tách cà phê nóng xuống bàn và nhìn cô đang cười khúc khích.
– Đúng! Anh xem này, họ nói em là “cô sinh viên may mắn” được lọt vào mắt xanh của anh, ngoài ra còn lại đều nói về tài sản và tiếng tăm của anh. Chẳng nhẽ em bất tài như vậy sao? @@ — Cô nghiêng đầu hất mái tóc màu tím khói ra sau lưng.
– Lời lẽ của đám phóng viên khá “độc địa”, đừng quan tâm. — Anh tiếp tục vùi đầu vào đống giấy tờ trên bàn, không quan tâm nữa.
Hôm nay là ngày nghỉ của cô, anh cũng chủ động làm việc ở nhà để “coi chừng” cô. Cô là con nít chắc? =„=
– Có muốn đến công ty chơi không? — Anh chống tay lên cằm nhìn cô đang rửa chén bát, trên người là bộ váy đơn giản cúp ngực, đuôi xòe kiểu công chúa ngắn trên gối màu hồng chấm hoa trắng, càng làm tôn lên làn da trắng không tì vết của cô và vóc dáng đầy đặn.
– Em định đi mua ít đồ trong phòng ngủ! — Cô vãy vẫy nước ra khỏi tay rồi xoay lại nhìn anh.

– Đến công ty rồi anh đi cùng em mua đồ!
– Ok!
Cô nhanh chóng chạy lên chọn đồ vest phù hợp cho anh và thay một cái áo thun trắng oversize, cổ chữ V, form dài và quần Jean xanh cạp cao, ôm gọn cả đôi chân thon dài, phía trước còn bỏ một phần áo thun vào trong đai quần làm dáng cô càng cao thêm. Xõa mái tóc tím khói ra, cô tung tung nó một lát rồi trưng ra vẻ mặt hài lòng nhìn anh chờ đợi.
Anh thấy quá kì lạ. Chỉ là một bản hợp đồng hôn nhân, nhưng trông anh và cô còn giống vợ chồng hơn “nhà người ta” nữa. Quen nhau được vài ngày đã bình thường ôm nhau mà ngủ, hôn chào buổi sáng, hôn chào buổi tối, cùng nấu nướng, ăn uống, shopping,…Mọi chuyện cứ vậy mà tự nhiên xảy ra. Ở bên cô…anh thấy an yên đến kì lạ. Cô không vòi vĩnh anh làm gì cả, cũng không đòi hỏi gì, rất biết ý không làm phiền khi anh đang làm việc, nầu ăn khá ngon, lại biết chu toàn giữa việc học, công việc và nhà cửa. Mọi thứ đều do anh chủ động đề xuất, kể cả chuyện đưa đón cô đi học. Lần đầu tiên…anh thấy một cô gái ở bên anh mà không đòi hỏi gì cả! Đành rằng anh trả nợ giúp cô, nhưng anh cũng cho cô khá nhiều quyền lợi mà, tất nhiên là tất cả đều liên quan đến tiền, và cô không chấp nhận thêm thứ gì ngoài những điều đã thỏa thuận ban đầu, cả thẻ tín dụng anh đưa để phòng trường hợp khẩn cấp cô cũng không nhận. Chỉ nói rằng đã nợ anh nhiều lắm rồi. Nhầm rồi người ơi! @@ Từ trước đến nay anh chưa từng cười vui vẻ trước mặt người phụ nữ khác – ngoài bà ngoại, nhiều đền như thế. Cũng chưa từng chủ động làm điều gì với ai như với cô. Chưa bao giờ thể hiện chút cảm xúc gì với phụ nữ, quan niệm của anh là, phụ nữ xinh đẹp đến đâu, đến bên anh đều vì một lý do “đào mỏ” và anh không ngần ngại qua lại với họ một thời gian rồi quẳng cho họ xấp tiền, họ sẽ lập tức “cao chạy xa bay”. Nhưng cô thì khác, hỉ-nộ-ái-ố của anh, anh đều vô tình không phòng bị mà để cô nhìn thấy hết, cả những hạn chế của anh, dù cô biết được cũng không chê cười anh, lại rất hiểu ý anh. Anh thật sự cảm thấy…ông trời đã cố tình đãi ngộ cho anh gặp được cô. Vậy ra…anh nợ cô thì đúng hơn!
—————————-
Nhân viên trong công ty hết sức lịch sự cúi chào cô và anh, có nhiều người tò mò liếc nhìn cô trong chốc lát, lòng thầm ngưỡng mộ vẻ đẹp sang trọng và quyến rũ của cô, đi cùng với chủ tịch của họ, vô cùng thân thiết khoác tay nói cười làm thành một cặp đôi vô cùng xứng đôi. Dù cô mặc đồ khá đơn giản nhưng tôn được nhiều ưu điểm của bản thân, thu hút rất nhiều sự chú ý vì nét mặt cũng lạnh lùng đẹp đẽ như chủ tịch của họ. Dạo gần đây tâm trạng chủ tịch bỗng vui vẻ lạ thường, cũng không bắt nhân viên tăng ca đến tận 2-3h sáng nữa, hôm nay đọc được thông tin về hôn lễ của anh trên báo, lại được tận mắt chứng kiến “phu nhân chủ tịch” vô cùng xinh đẹp và kiêu sa làm ai cũng lập tức hiểu ra vấn đề. Nhân viên từ bé đến lớn đều thầm cảm ơn cô đã giúp họ “dễ thở” hơn với vị chủ tịch nổi tiếng mặt lạnh, cuồng công việc và khó tính này.
– Phu nhân dùng gì ạ? — Cô thư kí tóc bới củ tỏi, đi giày 7 phân nhìn cô chờ đợi trong khi cô đang lướt từ góc này đến góc khác của phòng làm việc của anh.
– Nước cam! Cảm ơn! — Cô cười nhẹ nhìn cô thư kí rồi đứng dựa người vào bàn làm việc rộng lớn của anh.
Cô thư kí có vẻ bất ngờ, mở to mắt gật đầu rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Chủ tịch của họ, chưa từng để người phụ nữ nào bước đến gần bàn làm việc của mình trong phạm vi 1m, ấy vậy mà, cô lại không ngần ngại dựa luôn cả…mông vào mà chủ tịch cũng chẳng nói gì. Phu nhân chủ tịch tương lai, quá lợi hại! Quả là không đơn giản! Còn có thể làm chủ tịch “mặt lạnh” đặc biệt thoải mái và vui vẻ gần đây! Nói gì mà cô chỉ là một sinh viên ưu tú khá bình thường, tờ báo nhảm nhí, đến đây mà xem tình hình đi rồi còn viết thế được hay không? Làm chủ tịch của họ gạt bỏ toàn bộ nguyên tắc làm việc cũng như nguyên tắc của bản thân, mỗi chuyện đó thôi là “phu nhân chủ tịch” cũng chẳng “bình thường” được nữa rồi.
– Sao cô ấy lại nhìn em như người ngoài hành tinh vậy? — Cô đưa tay nghịch cái chuông gió nhỏ màu tím trên bàn anh rồi nheo mắt dò hỏi.
– Nguyên tắc số một của anh: không đưa phụ nữ đến công ty, tất nhiên là trừ bà ngoại ra. Thứ hai: không để phụ nữ đến gần bàn làm việc trong phạm vi một mét. Em vừa phá vỡ hết sạch sành sanh rồi, cô ấy còn chưa hỏi em đến Trái Đất nhằm mục đích gì là may mắn lắm rồi!

Cô nghẹn họng nhìn anh rồi xoay vút người sang phía sân thượng lộng gió ngay trong phòng làm việc của anh. Đứng từ trên cao nhìn xuống, cô thích thú mỉm cười, để gió hất tung mái tóc bồng bềnh với gam màu nổi bật. Nhìn thấy chiếc áo thun rộng thùng thình của cô bị gió luồn vào hất lên cao lộ cả eo, anh lắc đầu cởi áo vest màu đen trùm lên vai cô rồi đưa mắt nhìn ra xa. Khôi hài thay, cô thư kí lại bước vào ngay “khúc” đấy và chứng kiến tất cả sự quan tâm của đại chủ tịch, liền như con rùa thụt cổ, nhanh chóng ra ngoài và…loan tin! =„=
—————————–
Cô và anh dạo một vòng trong khu đồ dùng của trung tâm thương mại to lớn. Cô nhanh nhẹn chọn đồ và dò tay vào điện thoại. Anh đi đằng sau đẩy xe theo cô cũng mệt đứt cả hơi.
– Ra giường nhà anh chỉ có một cái nên phải mua thêm, em cũng định chọn thêm vài cái cavat và áo sơ mi phù hợp với vài bộ âu phục còn để không trong tủ. — Cô chạm vào cái ra giường màu xanh biển nhàn nhạt khá đơn giản để xem xét chất liệu.
– Còn em? — Anh gác hai tay lên tay cầm của xe đẩy, chăm chú nhìn từng cử chỉ và nét mặt của cô.
– Em làm sao?
– Quần áo của em cũng không nhiều! Không định mua thêm? Đồ của anh đã nhiều lắm rồi!

– Anh là chủ tịch của một ty tầm cỡ đấy nhé! Không thể cứ mặc vòng vòng mãi 2-3 bộ vest như vậy được! Đồ của em đã đủ rồi! Em chỉ ở nhà, ở trường và chỗ làm việc thôi, cần gì phải có nhiều đồ?
– Sao không nghĩ cho bản thân em một chút?
– Kí kết hợp đồng hôn nhân với anh, để anh xóa nợ cho em, còn không để em bị thiệt thòi sau 2 năm nữa chúng ta tách ra, vậy là em đã nghĩ ình nhiều lắm rồi!
Cô cười mỉm và tiếp tục chọn ra giường. Anh bất ngờ từ đằng sau, vòng tay qua eo ôm chặt lấy cô, làm cả hai trở thành tâm điểm chú ý trong trung tâm thương mại sầm uất đông người.
– Người ta đang nhìn kìa! — cô vỗ vỗ tay anh.
Anh mặt dày nhìn cô mà cười rất tươi. Nào biết anh chỉ đang lấy “số đo” của cô mà thôi. Dự định sẽ đặt riêng cho cô một bộ váy thật đẹp. Sao cứ nhìn cô là bao nhiêu ý tưởng tốt đẹp cứ trào ra thế nhỉ? Có phải anh điên rồi không? =„=


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.