Bạn đang đọc Đi Cùng Em Đến Cuối Chân Trời: Bà ngoại giá lâm!!!
Cô mặc tạp dề màu xanh rồi nhanh tay làm những món ăn tuy đơn giản nhưng tỏa ra mùi thơm ngát. Anh ngồi trẹn chiếc bàn cơm trong bếp, tay lật tài liệu, ghi ghi chép chép nhưng hơn 50% độ tập trung đã dán vào sau lưng cô cùng mùi thơm của thức ăn.
– Được rồi, dẹp qua một bên đi nào! Không ai tranh việc của anh đâu, giúp tôi nướng thịt gà đi! — Cô vừa nói vừa bày bếp nướng lên bàn, tiếp theo đó vô số đồ đi kèm thịt gà ướp tương ớt như xúc xích Đức, cà chua,… làm anh ngẩn ra hồi lâu. Từ nhỏ đến lớn anh chưa từng chạm tay vào đồ trong nhà bếp chứ nói chi là nướng cái gì đó để ăn. Loay hoay một hồi, anh ngay cả căn chỉnh nhiệt độ của bếp nướng cũng không thành thạo. Cô phì cười rồi đưa tay ra chỉnh lại, gấp vài thứ xỉa vào que sắt rồi đặt lên bếp.
– Cầm thế này! Cứ 3p anh xoay nó 90 độ một lần là được! — Chỉ dẫn nhanh gọn sau đó cô tiếp tục quay lại với món xào trên bếp.
Anh muốn độn thổ! Thật sự muốn độn thổ! Đường đường là một chủ tịch của công ty nhất nhì nước, mà ngay cả việc nướng thức ăn cũng đợi “vợ” chỉ dẫn từng chút. Phải chi có cái hố ở đây, bất cứ giá nào anh cũng phải chui xuống cho được.T^T
– Không sao! Anh là chủ tịch bận trăm công nghìn việc, sau này việc nấu nướng tôi sẽ chỉ dẫn anh từng chút! — Cô vẫn nhanh nhẹn xào xào nấu nấu.
Anh mỡ to mắt nhìn cô từ đằng sau, lòng cảm động muốn chết. Cả việc không ăn được đồ quá cay cô cũng không xem thường anh, và cả chuyện này cô cũng không chấp nhặt, còn hiểu cho anh bận việc giấy tờ sinh thiếu hiểu biết việc bếp núc. Nhìn dáng vẻ cô mặc áo sơ mi dài che mất quần short bên trong, đôi chân trắng nõn dài miên man và cái nơ xinh xắn được buộc từ cái tạp dề xanh làm anh không chớp được mắt. Cô cũng khá cao, chỉ thấp hơn anh có ngón tay, đường cong không thuộc dạng bốc lửa mà hài hòa, đẹp đẽ, lại là sinh viên đầy triển vọng của khoa Tài Chính, hàng năm đều đi học bằng học bổng toàn phần, không thuộc dạng chỉ là “bình hoa di động” chân dài não ngắn. Có phải anh quá may mắn hay do cô quá bất hạnh chỉ vì “nợ ngập đầu” mà vướng vào một tên mặt lạnh làm mọi thứ vì quyền thừa kế như anh. @@
Sau 30p chiến đấu với món gà, cuối cùng thì thức ăn thơm phức đã được bày đầy ra trên bàn. Anh bực dọc buông đũa đến mỡ cửa khi tiếng chuông vang lên ngay khi anh định “múa đũa” đến thịt bò xào ớt chuông và mè trên bàn.
– Bà ngoại? — Anh mở to mắt nhìn người phụ nữ đứng tuổi với vẻ mặt phúc hậu, cao sang đứng trước cửa nhà.
– Ta muốn gặp cháu dâu! Chà, thơm quá! Đang ăn cơm? Ta cũng rất đói! — Bà nói một lèo và đẩy anh qua một bên mà xông thẳng vào nhà.
Thông tin đến tai bà nhanh phết! Anh còn không ngờ! =„= Chắc chắn là Giang Yến đã nói, cô ta là con gái rượu của đối tác quan trọng trong công ty anh, cuối tuần nào cũng đến uống trà, hàn huyên với bà ngoại. Cô ta chắc đã nói gì đó không hay về cô nên bà mới đến đây sớm như thế.
– Tuấn Phong! Là ai thế? Đến ngồi nhanh đi! …Ơ… — Cô ngớ người 3s về sự xuất hiện của người phụ nữ cao tuổi đang đứng trước mặt, nụ cười thấp thoáng trên khuôn mặt phúc hậu. Cô nhanh chóng đứng dậy và gập người 90 độ trước mặt bà lão.
– Ta là bà ngoại của Tuấn Phong! Nghe nói nó sắp kết hôn, thế mà ngay cả một câu cũng không báo với ta! — Bà nói nhìn cô khắp một lượt. Ngoại hình khá xinh đẹp, tướng tá cũng kiêu sa động lòng người, lại rất biết phép tắt, đôi mắt tinh anh rất thông minh. Bà nhìn bàn thức ăn trên bàn cơm màu trắng đang tỏa khói và bốc mùi thơm nức, thầm khen ngợi đôi chút.
– Bà đến đây giờ này chắc cũng đói lắm rồi! Bà ăn cơm cùng cháu và anh Tuấn Phong luôn ạ!
– À! Được được!
Anh bước đến ngồi cạnh cô và nhìn cô hồi lâu. Bà ngoại anh chắc đã thầm đánh giá cô rồi. Lúc bà cười “hiền từ như thánh mẫu” là lúc anh sợ hãi nhất vì lúc đó anh sẽ không biết được bà đang suy tính chuyện gì, như lúc này đây! =„=
– Món gà nướng này rất ngon! Cháu rất khéo tay! — Bà cười hiền hậu nhìn cô, điểm của cô lại tăng lên nhờ khả năng nấu nướng trong mắt bà.
– Món đó là anh Tuấn Phong làm đấy ạ! Cháu chỉ ướp thôi thưa bà! Anh ấy cũng rất khéo tay! — Cô cười nhẹ nhìn anh.
– Cháu.. cháu nói là…thằng quỷ này làm? — Bà hốt hoảng chỉ tay vào mặt anh.
– Thằng…thằng quỷ? — Cô nghệch mặt ra nhìn bà ngoại. Còn anh thì buông đũa chống tay lên trán lắc lắc đầu. Còn đâu là danh dự của một thằng đàn ông trong anh? =„=
Mà cũng tốt, bà ngoại đã nói chuyện thoải mái hơn, chứng tỏ bà đã đánh giá tốt về cô.
– À…Không…đó là tên mà ta hay gọi nó, chỉ mắng yêu thôi! — Bà xua tay rồi tiếp tục ăn cơm. Những món khác chắc chắn là cô làm, khá hợp khẩu vị của bà. Duy chỉ có một việc bà không thể tin được, đứa cháu đích tôn này của bà, từ nhỏ chỉ vùi đầu vào sách vở, lớn lên thì vùi vào công việc trong công ty, bước vào bếp cũng chưa một lần. Ấy vậy mà…lại biết nướng gà nữa. Mà còn là nướng hộ cô gái này trong khi cô ấy làm bếp. Không đơn giản! Cô có thể khiến cháu bà chạm tay vào thức ăn chưa được làm chín để chính tay mình chế biến nó, cả bà cũng chưa từng thử qua. Cô gái này chắc chắn rất đặc biệt! Bà cười thầm, trong lòng mừng như có bắn pháo hoa. Giang Yến nói cô chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, còn cung cách nói chuyện thì chẳng ra gì, còn nói cô không có phép tắt. Làm bà hốt hoảng một phen sợ Tuấn Phong chọn lầm người để chung sống cả đời. Nào ngờ, cô không những xinh đẹp mà còn rất lịch sự, có phép, có tắt, lại có cách đối phó với anh, thật không đơn giản! Bà nhìn cô gấp thức ăn cho anh, trong lòng rất hài lòng. Cô gái này không cố nịnh nọt lấy lòng bà như Giang Yến mà rất thật thà, lại giản dị, đáng yêu, thật đáng trân trọng.
Anh nhìn khuôn mặt đang giãn ra thoải mái của bà, lòng mừng như mở cờ trong bụng. Cô diễn khá đạt, coi như vượt qua được ải “Bà ngoại” khó nhai này một cách nhanh chóng và thuận lợi.