Bạn đang đọc Đi Cùng Em Đến Cuối Chân Trời: Nguy cơ bị đá ra khỏi nhà ngày cuối tuần
Cô ngồi trên giường ôm laptop vừa treo game online Phong Ma vừa đánh máy mấy văn bản thuyết trình về hành chính. Còn anh ngồi trên bàn làm việc, liên tục gọi điện thoại và “điên cuồng” lật giấy tờ. Lúc làm việc…trông anh rất đẹp trai…Không! Phải nói là…bình thường đã đẹp rối, bây giờ còn đẹp hơn. Ngón tay thon dài của anh nhanh nhẹn kí kí, viết viết, lật lật làm cô chóng cả mặt.
Cô nâng ly cà phê đã cạn của anh rồi nhanh chóng bước xuống phía bếp lấy thêm cà phê và nước cam ình. Khi trở lên đã thấy anh ngồi bắt chéo chân trên chiếc giường king size màu trắng, tay vẫn thoăn thoắt trên bàn phím laptop màu đen. Cô bấm enter và di chuyển liên tục để…chém quái trong game, tập trung cả sự chú ý của anh. Anh gập laptop rồi nhìn cô, cô mặc một bộ váy ngủ hình doraemon màu xanh biển khá trẻ con, đôi chân thon dài trắng nõn làm lu mờ cả màu trắng của ra giường.
Hai người khá thoải mái, không ngần ngại nằm gần nhau, xoay mặt về phía nhau trong đêm tối trong phòng. Cô chỉ nghĩ đơn giản, anh đường đường là một chủ tịch lớn, nếu đã thỏa thuận việc gì với cô thì chắc chắn sẽ làm được cho nên cô không hề phòng bị. Anh nhìn vào mắt cô hồi lâu rồi kéo cô lại nằm lên cánh tay rắn chắc của mình rồi ôm nhẹ cô và xoay người nằm ngửa ra, tay chống lên trán.
– Tại sao chỉ có bà ngoại đến thăm anh? — Cô để tay lên bụng anh, cảm nhận vòng tay ấm áp của anh ôm lấy cô.
– Ba mẹ đã mất lâu rồi! Bà là người thân duy nhất của tôi! — Giọng anh buồn rười rượi.
– Ít ra thì bà của anh không bị “nợ ngập đầu” vì cờ bạc và bỏ lại anh bơ vơ. Để anh phải “bán mình gán nợ” như tôi!
Anh bật cười khúc khích trước câu nói của cô, nếu nói vậy thì chắc anh là kẻ đã ép cô “bán thân gán nợ” rồi, không sai! Cách nói chuyện đáng yêu thật thoải mái của cô làm anh yên lòng hơn.
– Hơi nặng quá rồi! — Anh cuối xuống nhìn cô rồi cười tươi.
– Thế mà anh lại cười mới hay! — Cô châm chọc.
Ai mà ngờ một tên mặt lạnh lúc nào cũng chỉ biết có công việc như anh, trong một ngày lại cười không biết bao nhiêu lần vì những lời và hành động của một cô gái mà anh quen chưa được một tuần. Thậm chí bây giờ ôm cô vào lòng mà ngủ như thế này thật bình yên quá.
Anh cúi xuống, hôn lên trán cô rồi lần mò xuống môi cô, đặt môi mình lên môi cô một nụ hôn phớt nhẹ. Cô không kháng cự, mặt khác rất hợp tác, còn chủ động vùi đầu vào ngực anh mà nhắm mắt. Sao họ có thể tin tưởng nhau đến vậy nhỉ? Anh ngao ngán phì cười rồi lắc đầu nhẹ khi vu vơ nghĩ đến chuyện là do “duyên phận”. Hư vô mà thôi!
– Ngủ ngon! — Anh thì thầm rồi nhanh chóng ôm chặt lấy cô và chìm sâu vào giấc ngủ.
—————————-
Ánh sáng mặt trời ngang nhiên chiếu thẳng vào mắt anh. Anh bực dọc xoay mình, ai mà lại mở rèm ra lúc sáng sớm như vậy? Suy nghĩ miên man một hồi liền phát hiện ra cô đã không còn trên giường nữa.
– Đại chủ tịch Tuấn Phong! Mau dậy đi! — Cô đứng cạnh giường mà la lên, trên người là một chiếc váy da màu đen ngắn trên gối, phối với áo croptop ánh phi màu vàng đất trong rất trẻ trung.
– 5p! À không! 3p nữa thôi! — Anh cứng đầu trả giá, vùi đầu vào trong chăn như một con sâu róm. Hành động trẻ con đó của anh làm cô bật cười. Đại chủ tịch không ngờ lại có hành động ngộ nghĩnh làm nũng như vậy.
– Không được! Anh còn phải đi làm đó! Dậy đi đại chủ tịch!!!!!!! — Cô leo lên giường, trực tiếp xốc chăn lên và nắm lấy cánh tay anh kéo anh ngồi dậy. Mắt anh vẫn lim dim, đầu tóc rồi bù. Cô có nên chụp lại cảnh tượng này đễ tống tiền anh hay không? Rất có giá trị cho danh dự của đại chủ tịch anh. :v
Anh bất ngờ ôm lấy eo cô, hôn một cái lên môi cô rồi lần mò xuống giường, thuận tay huơ theo bộ vest cô để trên giường. Cô ngồi trên giường, mắt mở to rồi lại thôi. Chỉ thấy anh quá thản nhiên làm cho cô cũng quen dần. Dù sao cũng chỉ là một nụ hôn, không mất mát gì. Cô không như những đứa con gái khác, xem nụ hôn như mạng sống để bảo vệ. Huống hồ chi nụ hôn đầu cũng đã bị anh cướp mất tiêu, vậy thì cái thứ hai, thứ ba,…thứ n thì cũng vậy thôi!
Anh bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc còn nhiểu giọt, trên người là cái áo sơ mi màu đỏ rượu, áo vest và quần tây màu đen mà cô đã chọn cho anh. Cô cầm mày sấy tóc chạy lại phía anh, cài hai cúc áo trên cùng của anh, chỉnh sửa hồi lâu rồi nhanh chóng sấy khô tóc anh. Tiếp đó cô lại nhí nhảnh chạy qua chạy lại cầm hai ba cái cavat so thử vào áo anh. Mọi hành động của cô đều được anh thu vào mắt, lòng vui đến lạ.
– Cái này được chứ? — Cô thoăn thoắt thắt chiếc cavat màu xám tro vào cổ áo anh.
– Ừ! — Anh với tay lấy chai dầu thơm hiệu cK trên bàn rồi xịt xung quanh cô và anh. Mùi thơm của cả hai quyện vào nhau.
– Ya! Đây là dầu thơm nam mà! — Cô giãy nãy. Mùi dầu thơm nam rất nồng và bám vào cơ thể rất lâu.
– Có sao đâu! Em sợ người ta biết hả? — Anh mỉm cười trêu ghẹo xoa đầu cô.
Cô đen mặt kéo chiếc cavat lên cao và siết chặt vào cổ anh làm anh la toáng lên.
– Em là ác phụ hả? — Anh hét lên, loay hoay nới lỏng cavat.
– Giờ anh mới biết hả? Muộn rồi người ơi! — Cô cười khúc khích rồi nhanh chóng xuống bếp chuẩn bị thức ăn sáng.
——————————
– Băng Y người yêu ới ơi!!!!! — Tố Yên huơ túi xách loạn xạ chạy như bay về phía cô. Tố Yên là cô bạn thân từ nhỏ của cô, còn hơn cả chị em ruột. Tố Yên rất đáng yêu và trong sáng, trái ngược với style quyến rũ và cá tính nhẹ nhàng của cô. Phía sau Tố Yên là bạn trai lâu năm của cô ấy – Minh Thịnh, cô thấy anh ta giống oshin cao cấp của Tố Yên hơn. =„=
– Người yêu bé nhỏ của tao! Sáng sớm đi xe xịn dữ hen! Chẹp, mùi dầu thơm nam thơm ghê “nuôn na” ơi! Khai ra ngay! — Tố Yên lém lỉnh câu cổ cô mà hít hà mùi dầu thơm của cô…và anh! =„= Đây chính là lý do khiến cô “đen mặt” với anh vào sáng sớm.
– Nếu tao nói là chủ nợ, đồng thời là “ông chồng nhà tao” thì mày tin không? — Cô bình thản trả lời.
Tố Yên lập tức bất động, đầu óc ngừng hoạt động. Đây là…”bán mình gán nợ” trong truyền thuyết! Ahhhhhh…con bạn yêu dấu của cô sao lại rơi vào hoàn cảnh này! Ân bờ lí vơ bồ! T^T
– Chiếc xe lúc sáng mà em bước xuống là BMW đắt tiền điều khiển bằng giọng nói, chắc chắn là địa vị của anh ta không bình thường! Mau chóng khai ra đi!!! — Minh Thịnh đùa nghịch.
– Nói ngay! Thằng cha đó làm gì mày chưa? — Tố Yên hét lên.
– Chưa! Mới hôn! Mọi thứ chỉ là một bản hợp đồng thôi! Sau hai năm thì sẽ chấm dứt! Khi anh ta nhận được toàn quyền thừa kế! — Cô bình thản trả lời.
– Mày nói nghe đơn giản nhỉ? Nụ hôn không đơn giản như vậy đâu con nhỏ này! Quyết định rồi, cuối tuần này tao sẽ đến để gặp “lão già” nhà mày!
– Mày lên tăng xông hả? =„= — Cô nói rồi ngó lơ.
– Đã ở chung rồi đúng không? Đưa địa chỉ nhanh lên, không trả giá hay bàn cãi gì hết! — Tố Yên gấp gáp thúc giục.
– Tao nói trước, nếu mày làm khó người ta, tao sẽ đá đít mày ra khỏi nhà! — Cô nói rồi đọc địa chỉ nhà anh cho Tố Yên.
– Mày trọng chồng khinh bạn từ bao giờ thế hả?
Cô khinh! Đúng là khinh bạn, nhất là với con bé Tố Yên này! Nhớ lúc còn học mẫu giáo, cô thích một thằng nhóc rất đẹp trai ở lớp bên. Lại ngu si đần độn đi nói với Tố Yên, con bé đó mưu mô từ nhỏ, liền túm cậu nhóc đó mà hỏi han dọa dẫm đủ thứ chuyện làm cậu mỗi lần thấy cô là sợ hãi núp, trốn như thấy giặc. Cô chính thức thất tình khi còn “ngây thơ trong sáng như tia nắng” ( trong sáng gì mà vừa mẫu giáo đã biết yêu hả chị? =„=) nhờ con nhỏ bạn thân bị ám ảnh về Conan và Sherlock Homes ngay từ lúc còn trong trứng nước – Trần Tố Yên.
Cô rùng mình khi tưởng tượng…cò khi nào nhờ con bé Tố Yên – kẻ luôn thần kinh tự xưng là thám tử nghiệp dư này sẽ khiến anh tức điên lên và tống cô khỏi nhà hay không?
Không!!!!! Đừng mà!!!!! Cái nhà bếp rộng rãi bóng loáng, cái phòng với giường king size và tủ đồ âm tường big size hùng vĩ, đi siêu thị không lo chuyện trả tiền, còn được ngày ngày chiêm ngưỡng nụ cười “tỏa nắng” của anh và vô vàn những đãi ngộ khác. Nếu chúng chấm dứt như “mối tình mẫu giáo” của cô vào cuối tuần này, cô thề cô sẽ “vặt hết lông” và tiêu hủy toàn bộ đồ hiệu của Tố Yên để con bé khóc thét lên trong đau khổ mới thôi! >„