Đi Cùng Em Đến Cuối Chân Trời

Hợp đồng hôn nhân


Bạn đang đọc Đi Cùng Em Đến Cuối Chân Trời: Hợp đồng hôn nhân

Thật ra mọi chuyện đều là tình cờ. Anh đang ở công ty giải quyết vô số chuyện thì nhận được cuộc gọi của bà ngoại ép anh đi xem mắt một cô tiểu thư xinh đẹp, tài giỏi nào đó. Còn hăm dọa nếu anh không đi sẽ cắt tên anh ra khỏi khoản thừa kế công ty. Nói anh ham danh lợi cũng được nhưng thật tế chỉ có anh mới có năng lực gánh vác cái công ty này, gánh vác trên vai hơn 500 kế sinh nhai của nhân viên. Nếu anh không nhanh chóng cưới vợ thì quyền thừa kế sẽ không cánh mà bay. Trước giờ anh qua lại với rất nhiều người, nhưng không thê chọn một trong số đó để kí kết một hợp đồng hôn nhân 2 năm được. Bọn họ ngã vào lòng anh chỉ vì hư vinh, tiền bạc, hưởng thụ 2 năm có vừa lòng tham của họ? Anh không chắc! Cầm trên tay bản hợp đồng hôn nhân, định nếu cô tiểu thư đó vừa mắt anh, anh sẽ miễn cưỡng ép buộc cô ta kí kết hợp đồng và an phận mà hưởng thụ. Nhưng lại không ngờ…anh gặp cô.
Khuôn mặt xinh đẹp của cô lấm tấm mồ hôi cắm đầu chạy trên đường để trốn khỏi bọn đàn em của bác anh – một ông chủ chuyên cho vay nặng lãi, anh liền dò hỏi bọn họ và biết được tên cô cũng như hoàn cảnh của cô. Tính cách cô lại không sợ trời, không sợ đất, hiên ngang như vậy…làm anh quá thích thú. Hai người có thể không hợp để chung sống nhưng có thể hợp để tạo ra tiếng cười, cô cũng rất thông minh, có thể giúp anh chút việc gì đó. Cho nên, anh quyết, bản hợp đồng này nên để cô đặt chữ kí lên. Hơn nữa…môi của cô rất mềm, hôn rất thoải mái, chắc là anh thích cái đó nhất. :v
– Anh… — Cô trừng mắt nhìn anh hồi lâu. Anh không nhịn được cười, lại giữ chặt cằm cô và hôn nhẹ một lần nữa. Nhìn khuôn mặt cô bất động chuyển từ màu trắng sang xanh, đỏ rồi lại trắng bệch làm anh thích thú vô cùng, rất muốn cắn một cái lên cái má mềm mại đó.
– Chỉ cần cô kí với tôi một bản hợp đồng hôn nhân trong hai năm, nợ của cô, cả lời lẫn lãi sẽ được xóa sạch. Không những vậy, sau hai năm chúng ta tách ra, cô sẽ nhận được một dãy văn phòng hành chính và một khách sạn năm sao, tất cả chúng sẽ được đứng dưới tên cô, cô không thiệt thòi gì hết! — Anh bình thản nhìn cô.
-… — Cô á khẩu nhìn anh, cái tên này…mặt quá dày mà. Cướp nụ hôn đầu của cô những hai lần. Sau đó lại lưu manh đề nghị cô kết hôn với hắn. Còn đem món nợ 150 triệu của mẹ cô ra làm thành “một đĩa thịt nguội” thơm ngon rồi để trước mặt cô. Đúng là quá ép người mà! Nếu cô không chấp nhận thì những tháng ngày trốn nợ sẽ tiếp tục cho đến khi cô trả hết con số 150 triệu đó, mà theo hoàn cảnh của cô bây giờ thì tức là…cả đời! T^T Đây chắc chắn là “bán mình gán nợ! Hơn nữa, sau khi li dị, cô lại nhận được những thứ quá sức tưởng tượng. Sinh viên chưa ra trường như cô, dù cô có xuất sắc thế nào, nếu không có điểm tựa thì sẽ “cạp đất mà ăn”, cả một dãy văn phòng hành chính và một khách sạn năm sao, có phải quá hời rồi không? Cô nhìn nhìn anh hồi lâu rồi thẳng lưng, chéo chân và khoanh hai tay trước gối, dáng vẻ nhàn nhã, ung dung tự tại làm anh hơi tò mò rốt cuộc từ nãy đến giờ cô đã suy nghĩ những gì.
– Tôi có mấy điều kiện! — Cô nói.
– Cứ nói! — Anh nhún vai chờ đợi.
– Thứ nhất: Tôi và anh phải từ bỏ mọi quyền lợi của nghĩa vụ vợ chồng, tức là chuyện chăn gối và bao gồm cả chuyện riêng tư của cả hai. Thứ hai: Tôi muốn tiếp tục đi học và đi làm như bình thường. Thứ ba: Đừng tìm mẹ tôi, cứ để bà sống nhàn hạ, bà đã khổ cả đời rồi.
– Được! Nhưng tôi muốn có một quyền lợi nho nhỏ! Chuyện cơm nước, quán xuyến nhà cửa, cô phải làm, vì tôi không quen ăn cơm ngoài, cũng không thể để người giúp việc trong nhà dị nghị tôi và cô lạnh nhạt với nhau được. Nếu không…quyền thừa kế của tôi sẽ “bái bai” tôi mãi mãi! Đồng nghĩa với việc những quyền lợi đã thỏa thuận giữa chúng ta ngay từ đầu sẽ cắt đứt hoàn toàn!

– Được! Chuyện nhỏ! — Cô cười nhẹ rồi nhanh tay kí tên vào bản hợp đồng và đóng dấu tay rồi cười tươi. Rồi đấy! Cô chính thức treo lơ lửng trên chảo dầu, nhưng mặc kệ đi, vì “tương lai tươi sáng đang chờ đợi”, liều một chút coi như trả giá cho tiền đồ trước mắt vậy.
——————————
Ba ngày sau cô lập tức dọn đến nhà anh. Đồ tương đối ít, anh cũng khá ân cần, đến giúp cô dọn nhà.
Nhìn căn nhà tráng lệ trước mặt, cô không khỏi bất ngờ. Công nhận…đại gia phần mềm có khác. Anh mở cửa để cô bước vào phòng mình, căn phòng khá lớn nhưng đơn giản, chỉ trang trí vài bức tranh phong cảnh, còn lại là những thứ đặc trưng của bedroom như giường, tủ đồ, vân vân và mây mây…
– Chúng ta dùng chung một phòng? — Cô thắc mắc ngước mặt lên nhìn anh.
– Ừ! Bà ngoại tôi rất hay bất chợt đến! Nếu ngủ riêng thì chúng ta sẽ ứng phó không kịp. Đừng lo, nếu thấy tôi ứng xử gì đó phạm vào hợp đồng thì cô có quyền đá tôi ra khỏi phóng, dù cô làm vậy thì bà ngoại cũng nghĩ chỉ là giận hờn vợ chồng, tôi ngủ ở ngoài phòng khách cũng là chuyện bình thường.
– Thông minh! Quyền lợi của tôi càng tăng cao! — Cô chép miệng rồi đi thẳng vào trong phòng, mở tủ đồ và…muốn khóc thét lên.
Trong tủ, áo sơ mi và áo vét bị quẳng tứ tung không theo một trình tự nào. Hay thật! Đúng là nhìn bề ngoài không thể biết được…chủ tịch bừa bộn, đại bừa bộn! =„= Cô xắn tay của cái áo sơ mi mỏng bằng lụa lên rồi đặt cái vali đựng quần áo của mình trên cái giường to lớn của anh rồi xoay sang nhìn anh.
– Đầu tiên phải xử lí tủ quần áo của anh trước đã! Giúp tôi rồi sau đó chúng ta sẽ đi chợ!

Anh hành động rất nhanh theo lời chỉ dẫn của cô. Dần dần áo sơ mi và áo vest được treo lên giá thẳng thóm và riêng biệt, cavat và dây nịt được xếp gọn để riêng vào một cái tủ nhỏ, tiếp theo đó là đồ thường và đồ lót. Hơn 30p sau, đồ của cô và anh cũng được bài trí ngay ngắn vào trong tủ.
– Em nhập vai rất nhanh đấy! — Anh vỗ đầu cô rồi đứng nhìn thành quả trước mặt, lần đầu tiên tủ quần áo của anh lại ngăn nắp đến vậy, hơn nữa cô còn phối luôn cả áo sơ mi và áo vest phù hợp cho anh. Mùi thơm từ quần áo của cô lan ra dễ chịu trên cả quần áo của anh.
– Phù! Cảnh cáo anh! Từ nay đây là tủ chung của chúng ta, anh không được bày bừa ra nữa! Để chắc chắn tôi không phải nhọc công sắp xếp lần thứ hai, buổi sáng tôi sẽ chọn đồ vest cho anh đi làm, tối cũng sẽ để sẵn đồ cho anh thay.
Anh gật đầu cái rụp! Chọn cô có lẽ là đúng đắn. Dáng vẻ xinh đẹp, kiêu sa và thông minh tài giỏi có thể xứng để đi cạnh anh, biết chăm sóc và chủ động sắp xếp mọi thứ, khá đảm đang để làm một người vợ hợp ý.
Hai người bước vào siêu thị và nhanh chóng chọn đồ, họ bất đắc dĩ trở thành cặp đôi bị chú ý rất nhiều. Chiều cao của cô và anh cũng khá hợp nhau, khuôn mặt ai cũng đẹp đẽ, dáng vẻ rất cao sang, đi chung lại thấy giống như một gia đình hạnh phúc vì cô mua thứ gì cũng hỏi ý anh trước, anh làm gì cũng để ý đi theo sau cô.
– Tôi không ăn được cay nhiều lắm! — Anh lên tiếng khi cô định chọn đồ làm món gà nướng với sa tế.
– Vậy tôi sẽ không ướp sa tế, tương ớt được chứ? — Cô dán mắt vào nhãn hiệu và thành phần của chai tương ớt trên tay.
– Được! — Anh bỗng thấy lạ, đàn ông không thể ăn cay, chẳng phải là nên xem thường một chút hay sao? Tại sao cô không nói gì? Khiến anh lo sợ cô còn bận cười thầm trong bụng, nhưng khi thấy cô chăm chú chọn nguyên liệu, anh liền đá văng suy nghĩ đó ra khỏi đầu.
Sau khi mua đủ nguyên liệu và một ít rau quả, cô liền bảo anh đi tính tiền trước.

– Tại sao? — Anh nhíu mày dò hỏi.
– Tôi phải mua cái này!
– Vậy thì đi chung! — Anh đẩy chiếc xe đồ rồi kéo tay cô theo. — Định mua gì vậy?
– Mua…đồ! — Cô lắp lửng trả lời, mặt bắt đầu đỏ bừng.
Nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô là anh đoán ra ngay, nắm tay cô vào quầy giấy vế sinh, anh hất mặt về phía cuối dãy rồi nhàn nhã nói.
– Đằng kia! Tôi đợi!
Cô ngẩn tò te một hồi rồi nhanh chóng bước lên phía trước lấy…băng vệ sinh. Đây là quầy kép nên thông thường một dãy sẽ đựng hai thứ đồ. Ở đây giấy vệ sinh ở trước và băng vệ sinh ở sau. Cô chọn nhanh rồi suy nghĩ miên man hồi lâu, không lẽ mặt cô lại biểu thị rõ ràng như vậy? Hay là do anh quá tinh mắt, vấn đề nhạy cảm như thế mà anh lại khiến nó trở nên đơn giản và dễ dàng đến lạ. Đây là phong thái của chủ tịch công ty sao? Cô cũng muốn học cái phong thái đó! T^T Cô xoay người và thấy anh đang trò chuyện với một cô gái trẻ khá xinh đẹp, ăn mặc hở hang và chiều cao khá khủng. Mặt anh có vẻ khó chịu và cố gắng đẩy tay cô gái đang nắm lấy cánh tay anh ra. Cô bước nhanh về phía anh, để đồ vào trong xe sau đó liền câu vào tay anh mà đứng sát vào anh, đưa tay ra ngỏ ý muốn bắt tay cô gái kia và nở nụ cười tươi.
– Chào cô! Tôi là vợ sắp cưới của chủ tịch Trình đây! Tôi tên là Băng Y, chẳng hay cô là…
Mặt cô ta đơ ra vài giây rồi nở nụ cười giã lã, nắm lấy tay cô.
– Chào! Tôi là Giang Yến! Cô là vợ chưa cưới của anh ấy?

– À! Đúng vậy! Chúng tôi vẫn chưa công khai! Khi lễ cưới diễn ra rất mong cô đến chung vui! — Cô cười một nụ cười giả vờ thân thiện. Cô cũng ý thức được trong mắt cô ta là một vẻ tức giận dâng trào, trái với anh, anh có vẻ hài lòng với “màn kịch” này của cô.
– Được! Cảm ơn cô đã mời! Tôi chỉ sợ đến lúc cô dâu không phải là cô thì tiếc lắm! — Lời nói của cô ta ỏ vẻ chăm biếm rõ rệt.
– Chà! Nều cô dâu không phải là tôi thì chắc chú rể cũng không phải anh ấy đâu! Anh ấy sẽ không để những con hồ ly tinh phá vỡ hạnh phúc của mình đâu! — Cô khá hài lòng khi khuôn mặt Giang Yến dần trắng bệch ra.
– Vậy à?
– Đúng thế! Vậy…chúng tôi đi trước! Hẹn hôm nào sẽ gặp lại cô sau! — Nói rồi cô kéo anh về phía quầy tính tiền, tay vẫn câu chặt tay anh.
– Khá hay! — Anh bật cười rồi nhìn cô thích thú.
– Quá khen, quá khen! Anh phãi ưu ái tôi một chút đó, tôi đã diển tốt thế rồi mà. — Cô cũng cười đáp lại.
– Được! Tôi sẽ…”ưu ái” cô! Đợi tối đi, đứng gấp! — Anh gian xảo nhìn cô.
– Biến thái! — Cô huýt nhẹ vào tay anh làm anh bật cười rồi cả hai nhanh chóng ra xe.
Những hành động thân mật của hai người đều được thu vào ánh mắt của Giang Yến. Cô tức run người, ngày trước khi qua lại với anh, cô chưa từng thấy anh cười tươi như vậy. Cô cũng chưa từng thấy ai dám soi mói mình một cách công khai như Băng Y, còn dàm ẩn ý nói cô là hồ ly tinh. Được! Cô sẽ không để yên như vậy đâu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.