Đi Cùng Em Đến Cuối Chân Trời

Chưa đến đã vội rời


Bạn đang đọc Đi Cùng Em Đến Cuối Chân Trời: Chưa đến đã vội rời

Tuấn Phong đứng chết lặng trong phòng họp tối đen như mực, chỉ có ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ màn hình chiếu, bàn tay anh cũng chựng lại giữa không trung, đôi mắt anh ngỡ ngàng cùng lạnh giá.
Thế quái nào lại như thế? Mùi hương này, vóc dáng này, dù khuôn mặt không nhìn rõ nhưng anh chắc chắn, đó chính là người đó, người đã trao anh yêu thương, khiến anh đắm chìm trong hạnh phúc rồi vùi anh xuống hố sâu không đáy, để anh rơi mãi, rơi mãi,…
Cô bỏ đi, để lại cho anh một vết sẹo phồng giộp trong tim không khi nào không nhức nhối khó chịu, như hàng nghìn gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt anh và đóng băng cõi lòng anh, lấy đi thứ gọi là cảm xúc.
Anna – An Thy, người con gái đó là mối tình đầu không thể quên của anh, người đã không từ mà biệt anh suốt năm năm trời qua. Giờ cô trở về, giấu mình trong góc tối, mùi hương quen thuộc, vóc dáng quen thuộc, đập vào mắt anh, làm toàn bộ cơ thể anh đóng băng.
An Thy đang cười anh?
Chắc thề rồi!
Nhỉ?
Yêu là cái cục đất gì mà khiến con người ta ngu dại chỉ vì một mùi hương?
Một hình dáng âm ỉ trong tim?
Có khi nào cô rất thích thú vì khuôn mặt của anh lúc này?
Ngu ngốc
Quỵ lụy
Đừng để điều đó xảy ra!!!
Anh thở hắt ra, dồn nén mọi tức giận trong lòng, tiếp tục buổi họp trong không gian kín, nơi An Thy chỉ cách anh vài bước chân.
————-
Anh trơ mắt nhìn An Thy, cô xinh đẹp hơn, trưởng thành hơn, có nét của người phụ nữ quyền lực, khuôn mặt sắc sảo, nụ cười vẫn dịu dàng khó đoán như ngày nào, mái tóc màu vàng nâu nay được nhuộm đỏ ở đuôi, xoăn nhẹ bồng bền đầy sức sống. Cô mặc một cái áo sơ mi voan mỏng quyến rũ và quần da bó, tôn lên cơ thể chữ S hoàn hảo. Cô đứng ở cửa chờ đợi một lời mời của Tuấn Phong.




– So…anh tính để tôi đứng đây luôn sao?
Nửa Anh nửa Việt, kiểu nói chuyện gì thế?
– …Cô Anna, mời cô vào!
Bao phủ một nét băng giá lên khuôn mặt, anh ra vẻ bình thản chắp hai tay vào nhau, điệu bộ bất cần.
– Chào anh! Lâu quá không gặp.
An Thy đưa tay ra, nhưng đáp lại là ánh mắt lạnh lùng băng giá của anh, cô thu tay lại, cúi đầu cười nhẹ, anh thay đổi nhiều quá!
– Xin hỏi, cô Anna đến đây trong giờ làm việc, là có chủ đích gì? Bây giờ cô chỉ là cựu nhân viên, quyền tự do đi lại, chẳng phải không còn tác dụng hay sao?
– Ô! Thật xin lỗi vì làm anh hiểu lầm. Tôi đến đây theo chỉ thị của tổng công ty, tôi là đại diện của ValHet – đối tác mới của công ty anh.
– ValHet?
– Có vấn đề gì sao?
– Nếu tôi không lú lẫn thì lần kí hợp đồng bên Pháp với ValHet, tôi đã bỏ lỡ, khiến bên đó cực kì tức giận, vậy cô có thể giải thích vấn đề này hay không?
– À..! Thật ra thì…bên chúng tôi đã xem xét lại, công ty anh là công ty chế tạo và phân phối mặt hàng chúng tôi cung cấp rất lớn tại thị trường ở đây, nếu chúng ta trở thành đối tác, chỉ có lợi, không có hại. Hơn nữa, lần trước có vẻ như là anh đã lỡ chuyến bay vì chuyện an ninh nghiêm trọng tại công ty, chúng tôi hoàn toàn có thể bỏ qua một lần.
– Lần kí kết trước, người đại diện là Jayson, cậu ta là bạn tôi, tại sao lần này lại là cô?
– Vấn đề rằng ValHet biết tôi từng làm trợ lý thân cận cho anh. Có lẽ họ nghĩ, nếu là tôi thì sẽ dễ dàng hơn chăng?
– Thế à?
An Thy nhún vai. Chờ đợi một nụ cười nhạt của Tuấn Phong.
– Sao họ không nghĩ đến, chắc chắn giữa tôi và cô có mâu thuẫn sâu sắc nào đó đủ để khiến cô rời khỏi đây?
– Tôi lại không nghĩ như vậy, Tổng Giám Đốc Trình!
———————–
Người ta bảo, thứ gì không thể quên thì đừng quên, hãy cứ nhớ như một thói quen, rồi sẽ không còn đau vì thói quen đó nữa. Là anh đã nhớ An Thi như một thóu quen, dù chẳng còn đau, chẳng dằn vặt, nhưng không thể ngừng nhớ mong. Con người, là cộng hưởng của những điều phức tạp và khó hiễu, chính bản thân anh cũng không thể hiểu được mình.
Anh còn yêu Anna không?
Anh có thật lòng thích Băng Y?
Anh sẽ chọn gì?
Một hiện tại hạnh phúc được giao kèo bằng giấy…Hay một quá khứ chưa từng quên?

Quan trọng hơn, nếu anh yêu Băng Y, thì cô sẽ đáp trả chứ?
Anh ghét chính mình quá mâu thuẫn. Anh ghen khi thấy cô cùng người đàn ông khác, nhớ cô đến phát điên khi cô trốn tránh anh, và niềm vui nở rộ khi thấy cô cười. Nhưng…
Anh lại để trái tim và tâm trí hỗn loạn khi gặp lại Anna.
Đám cưới vẫn chưa diễn ra. Chẳng nhẽ chỉ vì một chút rung động của nhịp tim đã cũ, mà vội vã buông tay người đã trao anh tiếng cười và niềm hạnh phúc anh chưa một lần được cảm nhận lại?
Nhưng như thế anh quá ích kỉ.
Anh thậm chí còn không hiểu được tình cảm của mình.
Vậy thì tại sao phải khiến cô rơi vào hoàn cảnh này cùng anh?
Anh vò rối tóc mình và quyết định gọi điện cho Minh Thịnh. Dù nghĩ có thể mình sẽ bị cho ăn đấm vì nói sự thật với bạn thân của cô, nhưng ngoài một người lý trí như Minh Thịnh thì anh có thể tìm lời khuyên từ ai?
————————-
– Tôi hơi bất ngờ khi anh gọi cho tôi và kể hết mọi việc. — Minh Thịnh cười nhẹ nhìn khuôn mặt mầt sức sống của anh.
– Tôi không biết phải tìm ai.
– Anh cũng biết có thể tôi sẽ đấm anh
– Tôi biết.
– Anh củng biết có thể tôi không giúp được gì cho anh.
-…
– Việc anh cần làm là xác định tình cảm của anh.
– Tôi biết, nhưng tôi không làm được.
– Sh*t cái không làm được của anh!
Anh thất kinh nhìn Minh Thịnh, thật là thẵng thắng quá.

– Anh có nhớ cô ta không?
– Có! Mỗi ngày!
– Anh có muốn quay lại với cô ta?
-…
– Việc quay lại với một người đã cũ, cũng giống như đọc một quyển sách, anh đả biết tất cái cốt truyện, nội dung, diễn biến và cả kết cục, sẽ chẳng cò điều gì mới mẻ ngoài tình cảm của anh lại phải dậy sóng lần nữa.
-…
– Nếu bây giờ, Băng Y ra đi, anh sẽ giữ con bé lại chứ? Nhất là khi điều đó là vì anh.
– Chắc chắn! Nếu như giữa chúng tôi không có bản hợp đồng đó. Tôi không thể ích kỉ bắt cô ấy ở bên tôi. Lúc đầu là tôi đã suy nghĩ quá nông cạn.
– Anh biết gì không? Thật lòng với một người, là khi, cứ mỗi lần anh thốt nên lời, thì luôn nghĩ cho họ đầu tiên, luôn muốn làm sao tốt cho họ, luôn nhắc đến họ, luôn giành lỗi lầm về mình và điều tốt nhất cho họ. Cảm xúc của anh, anh hãy tự giữ lấy, và xác định cho rõ. Đừng để mọi thứ vuột khỏi tầm tay, rồi mới kiếm tìm.
– …
– Anh chưa bước đến, thì làm sao biết được, phìa trước là ngõ cụt, hay là một cành cửa khác mà đáng lẽ ra anh phải mở từ lâu. Đừng vội. Tình yêu cần cả lý trí và con tim. Nhưng đôi khi lý trí lại là thứ vô dụng.
– Nếu tôi khiến cho những thứ trong cành cửa đó vỡ nát thì sao?
– Thì tôi sẽ đấm vỡ mặt anh!
———————-
“Đôi khi mọi thứ bắt đầu chỉ để có kết thúc. Nhưng kết thúc thúc rồi, chỉ muốn một lần nữa được bắt đầu lại, và để khởi đầu, không phải để kềt thúc…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.