Đi Cùng Em Đến Cuối Chân Trời

Thứ mà em trân trọng nhất?


Bạn đang đọc Đi Cùng Em Đến Cuối Chân Trời: Thứ mà em trân trọng nhất?

– Mẹ ơi! Ba đâu rồi? Tại sao chúng ta về quê mà không có ba?
– …
– Mẹ ơi! Máy bay sắp cất cánh rồi, mau gọi cho ba đi!
– …
– Mẹ ơi!
– Ji Ryung à! Ji Ryung của mẹ, bây giờ chúng ta cùng về quê nhé? Chẳng phải con nói rất muốn được về Việt Nam với mẹ hay sao? Chúng ta cùng đi, được chứ?
– Dạ được! Nhưng mà mẹ ơi, còn ba…
– Ba, ba của con…ba của con đã đi công tác rất xa rồi, khi ba về sẽ đến thăm chúng ta, con nhé?
– Được ạ! Mẹ đừng khóc, mẹ nhớ ba sao?
Đứa trẻ với mái tóc dài ngang lưng, đôi mắt ngây thơ trong như hạt pha lê khẽ đưa tay quẹt đi giọt nước mắt trên khuôn mặt người mẹ. Từng giọt, từng giọt cứ lặng lẽ rơi, hòa tan trong đó là muôn vàn vết rạng nứt từ tận trái tim, đau khổ mà chẳng thể nói thành lời. Chỉ trách Băng Y lúc đấy còn quá nhỏ, quá đơn thuần, chỉ biết nghe lời người lớn, không đòi hỏi gì thêm, cô chỉ nghĩ rồi ba sẽ trở về.
Nhưng ông ấy không bao giờ có thể quay về nữa…
Từ lúc cô 6 tuổi, hàng năm đều có những món quà được chuyển đến trong ngày sinh nhật của cô, ghi tên là ba cô tặng cho cô. Cô vui mừng, sung sướng khôn nguôi vì tình yêu của ba. Nào có hay, mẹ cô phải lặn lội xa xôi gửi quà từ tỉnh thành khác để thuyên chuyển đến đây, mang đến cho cô điều bất ngờ. Mội năm vào đúng ngày này, bà đều khóc một mình trong đêm, tự xoa dịu nổi đau mất đi người chồng mà mình yêu thương. Năm cô 18 tuổi, sự thật phơi bày, cô thất vọng, không thể khóc, cô chết lặng, tự trách mình sống quá ích kỉ, tại sao không chú ý, không nhìn nhận mọi thứ một cách rộng rãi hơn, địa chỉ trên món quà đều bị xóa, ngày cũng không có, những bức thư mang dòng chữ quen thuộc tròn tròn của mẹ, và đôi mắt sưng húp sau đêm sinh nhật của cô. Cô trầm tĩnh lại, tích cực sống, tích cực cười, cười thay cuộc đời ba đã ban tặng cho cô, lúc đó, mẹ cô lâm vào cờ bạc, lạc quan, là điều duy nhất cô có thể làm.
Cô cuộn tròn trong chăn, châm chú nhìn anh đang ngồi cắm cúi trên bàn làm việc, đèn trong phòng đã tắt, chỉ còn ánh sáng chiếu ra từ chiếc đèn bàn nhỏ của anh. Cô vờ đã ngủ, cô muốn ngắm anh làm việc, cô thích khuôn mặt xuất hiện đủ kiểu biểu tình của anh lúc này: tức giận, đăm chiêu, vui mừng, lo lắng,…tất cả chỉ vì mấy bản hợp đồng đem lại.
Lúc còn kẹt trong thang máy, anh là người đầu tiên cô nghĩ đến. Chắc có lẽ là đã quá tin tưởng, tin tưởng anh có thể bảo vệ cô, có thể ở bên khi cô cần, giọng nói nhẹ nhàng, mang chút chiều chuộng của anh đã làm cô ngoan ngoãn như một con mèo con.
Anh vươn vai, thở dài thườn thượt trên bàn. Vì mất cái hợp đồng ở Paris nên bay giờ anh phải làm việc tích cực hơn để thu đủ doanh số đã dự tính ban đầu dù đã mất đi nhà đầu tư lớn nhất. Bây giờ tất cả đã xong, người anh như bỏ đi cã trăm kí lô gam thịt thừa. Nhanh chóng thu dọn, lên giường, kéo cô vào lòng, đắp chăn và ngủ thiếp đi rất nhanh chóng. Cô mở mắt, xác nhận tiếng thở đều đều của anh, cô nhìn anh, đánh liều dùng ngón tay vẽ theo đường khuôn mặt anh, cử chỉ có chút thận trọng, nhẹ nhàng nhưng tình cảm, đường nét khuôn mặt anh khi ngủ, thật hiền. Cô chủ động nằm sát lại, ôm ngang hông anh, bình yên chìm vào giấc ngủ.

——————-
– Băng Y! Đã lâu không gặp!
– Chào anh! Gia Huy!
Cô nở nụ cười nhẹ, người đàn ông ngồi phía trước cô đây, mang dáng vẻ trưởng thành nhưng thoải mái, tự do, trái ngược với khí chất lạnh lùng khó gần của anh.
Hay thật cô lại so sánh người khác với anh.
– Băng Y! Từ khi anh về nước, chúng ta không có dịp nói chuyện nhiều nhỉ?
– Vâng! Điều đó em biết! Hôm nay anh hẹn em ra là để tán gẫu?
Gia Huy ngỡ ngàng, một câu của cô lật đổ cả bộ bài của anh, tất nhiên ý của cô là hôm nay ai cũng bận rộn, một người như anh có thể rảnh đến mức tìm cô tán gẫu hay sao? Thật hay, thay đổi chóng mặt.
– Em thay đổi nhiều quá!
– Ai ai cũng vậy! Đến một phút nào đó sẽ phải trưởng thành.
– Anh ước gì thời gian lắng đọng với em, để em mãi mãi không trưởng thành, không thay đổi!
– Anh cũng thay đổi rất nhiều!
– Thay đổi?
– Đôi mắt anh không dễ để bị nhìn ra tâm tư nữa, giàu có hơn, tài năng hơn và nói nhiều hơn! — Cô cười nhẹ rồi đưa tách cafe nóng lên miệng.
– Haha, vậy sao? Thương trường như chiến trường. Không thay đổi khó lòng sống sót!

– Vậy thì…hôm nay anh hẹn em là để?
– Ôm lại chuyện cũ, cứu vãn những thứ anh muốn có!
– …
– Em lại dùng ánh mắt lạnh băng đó nhìn anh hay sao?
– Chính là dùng ánh mắt này mới hợp với con người hiện tại của anh. Em không biết em đã giữ thứ gì khiến anh mong muốn, quá khứ của em và anh cũng đâu liên quan nhau?
– Anh đã nghe Minh Minh kể, thật hay là bây giờ anh mới nhận ra thủ đoạn của cô ta.
– Vậy sao? Điều đó em đã biết và không muốn tìm hiểu thêm!
Anh nhìn cô, không gian giữa hai người tĩnh lặng. Cô không còn là Băng Y mà anh từng nhớ rõ trong đầu. Cô xa lạ!
– Anh không muốn tự cao, nhưng anh có thể tự suy diễn một chuyện được chứ?
– …
– Em thay đổi đến mức này, là vì anh sao?
– Dù là sự thật, thì đã sao? Mọi chuyện đã qua rồi!
– Thật sự đã qua sao?
– Em có một thắc mắc, tại sao Minh Minh lại khai nhận với anh, thật không đúng là cô ta, đáng nhẽ cô ta phải ôm chặt lấy anh mới đúng.

– Mục đích của bọn anh giống nhau! — Gia Huy nhún vai
– Mục đích? Em có gì để anh trục lợi?
– Thứ anh muốn, là em! Thứ cô ta muốn, là Tuấn Phong!
– Thật xin lỗi! Em không phải là đồ vật hay một con cún, ở yên một chỗ đợi một thứ gì đó hay ai đó nhận ra một chuyện nào đó và quay lại nhặt mình lên! Tuấn Phong càng không! Em khuyên anh và Minh Minh đừng tự tin như vậy!
– Nếu anh đã từng khiến em yêu anh trong vô thức, khiến em vì anh mà thay đổi, thì anh cũng có thể khiến em “lại” yêu anh, lại thay đổi vì anh, phù hợp với anh!
– Em là con người, không phải là Lego để anh tháo dỡ, thay đổi, rồi lại thay đỗi cho hợp mắt mình! Hơn nữa anh nghĩ Tuấn Phong sẽ lọt vào tay cô ta hay sao? Quá ấu trĩ!
– Được! Coi như anh ấu trĩ! Nhưng bao nhiêu năm qua anh chưa từng quên em, bây giờ dù là bạn thân. Anh cũng quyết đạp xuống, giành lấy em!
– Trước khi đạp Tuấn Phong xuống, hãy bước qua em đã!
– …
– Em không muốn nói nhiều! Anh muốn làm gì, là chuyện của anh! Em và Tuấn Phong ở bên nhau, là chuyện của chúng em!
– Anh hỏi em! Với em, ngày trước anh là gì?
-…
-…
– Là điều quan trọng nhất! — Cô nhìn thấy ánh mắt hài lòng của Gia Huy.
– Vậy sau đó anh là gì?
– Là người khiến em đau lòng nhất!
– Đó cũng được xem là một phần quan trọng!

– Anh chưa hỏi em, anh với em bây giờ là gì.
– Được. Anh bây giờ, là gì với em?
– Là điều tồi tệ nhất!
Cô đứng dậy thật nhanh, cười nhẹ khinh khỉnh rồi quay lưng đi thẳng.
– Thật là! Tuyệt tình quá! Nhưng xin lỗi làm em thất vọng, anh càng thích em như vậy! — Gia Huy thích thú nhìn theo Băng Y.
———————-
– Noí cho anh biết! Điều mà em trân trọng nhất là gì?
Tuấn Phong đặt một máy ghi âm lên bàn. Cô hiểu đó là gì. Là trò của Gia Huy.
– Anh thật sự muốn biết?
– Nếu không anh đã không hỏi!
– Vậy em nói cho anh biết! Thứ mà em trân trọng nhất, là cuộc sống của mình! Được rồi chứ?
– Em…thật ích kỉ! Chuyện của em và Gia Huy , anh có nên xin lỗi vì phá lỡ chuyện tốt của hai người không? Nếu không kết hôn với tôi, hai người giờ đã hạnh phúc, nhỉ?
– …Nếu đó là điều anh nghĩ!
– Được rồi, rất hay! Coi như tôi chưa nói gì với em! Thật xin lỗi vì thời gian qua đã bắt ép em sắm vai một “bà nội trợ”, từ bây giờ, tôi sẽ thực hiện bản hợp đồng giữa chúng ta một cách nghiêm túc nhất! Cứ làm những gì em thích. Đến với Gia Huy, và tránh xa tôi ra!
Anh ra khỏi phòng, tiếng xe dời khỏi gara nhanh chóng. Cô đứng ở đó, nhìn vào khoảng không trên chiếc ghế trước mặt nơi anh vừa ngồi. Đúng vậy, cô không giải thích, không chống chế, chỉ là không chấp nhận cũng không phủ nhận. Cô có là gì đâu chứ? Giữa hai họ là một bản hợp đồng chen ngang, vì thế cô không thể nói với anh, thứ mà cô trân trọng nhất là cuộc sống của mình, mà cuộc sống của cô là nụ cười, là ánh mắt, là ấm áp từ anh, là cả con người anh, là chính anh!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.