Bạn đang đọc Đi Cùng Em Đến Cuối Chân Trời: Lạnh
Cô bình thản lướt qua anh không một cái liếc nhìn. Vì sao? Ban nãy cô nhìn rõ rồi, thấu rồi, cảnh tượng người phụ nữ với thân hình bốc lửa và khuôn mặt quyến rủ trên từng đường nét đang quấn lấy anh trên ghề sofa.
Lười biếng cuộn tròn mình trong chăn ngủ say giấc, cả ngày cô chỉ biết làm như thế. Anh thuê người giúp việc làm hết mọi việc, là để cô không thể chạm vào bất cứ thứ gì trong nhà anh, không cho cô nấu ăn là vì không muốn ăn những món đó, không mặc đồ cô là, không đeo cavat cô chọn, hoàn toàn không-gì-cả! Là tuyệt tình…
À không! Làm gì có tình mà tuyệt chứ? Nhảm!
————-
– Gia Huy! Chúng ta còn gì chưa nói rõ sao? — Băng Y xoay người nhìn Gia Huy đang lái xe với tốc độ khiến rùa tự hào.
– Hm…Hết rồi!
-…
– Em đang mong anh sẽ nói vậy và rồi dùng mầy lời nói cay nghiệt đá anh đi khỏi đây hay sao? Muộn rồi! — Cá không thể dính câu hai lần. Gia Huy anh cũng không ngu ngốc để cô mở miệng chắn họng mình trước khi anh tiếp tục nói gì đó như lần trước.
– …Coi như anh giỏi! Anh muốn gì?
– Em ngừng kết hôn với Tuấn Phong, trở về bên anh. Đơn giản thế thôi! — Gia Huy tựa lưng vào chiếc BMW màu bạc sàng chói của mình, trên người là âu phục, vẻ mặt điển trai không có tuổi làm anh trông như pho tượng của một vị thần nào đó, đẹp trai cao ngạo và ở một tầm xa khó với.
– Em nhớ là em chưa từng ở bên anh để anh đủ thẩm quyền sử dụng từ “trở về”!
– Chà! Dù sao chúng ta cũng từng thân thiết, anh lại vì muốn có em mà trở mặt với bạn thân! Anh nghĩ là anh có quyền làm vậy với những gì anh hi sinh vì em!
– Em không bắt anh làm điều đó!
– Nhìn vào mắt em là anh biết, em còn yêu anh!
– Dù là đúng thì anh cũng đừng hi vọng gì làm gì, đôi mắt này, sẽ không còn nhìn thấy anh nữa!
– Tuấn Phong, có gì tốt hơn anh?
-…
– Ok ok, anh chấp nhận, cậu ta đẹp trai hơn anh, gia cảnh tốt hơn anh, thành tích tốt hơn anh, giàu có hơn anh, nhưng cậu ta chắc chắn không yêu em, ít nhất là bằng anh!
– Sao anh dám chắc?
– Giả tạo! Ánh mắt cậu ta, ngược với hành động săn sóc em ở bên ngoài, ánh mắt có thích thú, có chiều chuộng, nhưng không có yêu!
– Dẹp cái công ty gì đấy của anh và đi làm thầy bói đi! Có lẽ sẽ phát đạt hơn!
– Phủ quá nhỉ? Haha!
– Anh không phải là Gia Huy mà em từng yêu, dù anh làm thế nào, thì anh mãi mãi…không phải là anh ấy!
– Em cũng không phải là Băng Y mà anh từng yêu!
– Vậy thì đừng…
– Không! Anh vẫn sẽ yêu em! Một khi em yêu ai đó quá sâu đậm, sông dài tháng chật, cũng không thể nào quên, em sẽ hiểu, bản thân em không thể không yêu người đó dù cho người ấy đã thay đổi như thế nào, dù cho tồi tệ thế nào, yêu, cũng vẫn là yêu!
– …
– Anh yêu em, và tình yêu ấy chưa bao giờ phai nhạt! Lúc gặp lại em, trái tim anh mới biết đập trở lại!
– Vậy thì anh hãy xem như em yêu anh không đủ sâu, đủ rộng như anh đi! Chào anh!
Cô quay đi, bước thật nhanh trên con đường nhỏ. Gia Huy đừng nơi đó nhìn theo cô, anh không thay đổi, chỉ là anh phải cho cô thầy, thời gian qua anh đã phải gồng mình cho từng phút giây không ngừng nhớ đến cô như thế nào. Là anh tự trách mình lúc ấy quá nóng vội, ấu trĩ, để tự tổn thương mình, tổn thương cả cô.
Nếu…nếu…thời gian quay trở lại, anh ước mình thông minh lên một chút!!!
Bây giờ anh không cần biết mình làm đúng hay sai, chỉ cần khiến cô về bên anh, thì tất thẩy tự nhiên sẽ đúng!
—————
– Ây nha thật ngại quá! Tôi là Minh Minh đây, phiền cô đến khách sạn ***** đón Tuấn Phong về được chứ? Anh ấy đã “mệt” quá rồi!
– …
– Sao lại im lặng thế? Sock quá sao?
– Cô muốn thì tự mà khiêng anh ta về! Tôi còn phải ngủ! Oáp…
– Cái…cái gì? Cô…
– Chìa khóa dự phòng cổng ở dưới chậu hoa, cứ quăng đại anh ta trước cửa, lạnh thì tự biết mò vào! Thế nhé!
– Này…này…cô…
——————-
Băng Y nhìn anh chăm chú. Say nhếch nhác thế này mà vẫn đẹp trai, đúng là…
– Trở về đi…về đi…Anna!
Cô cảm nhận được bàn tay anh siết chặt. Ra vậy, người mà anh yêu tên Anna sao, cũng thật hay! Anh chung tình như vậy, hóa ra cũng không đến nỗi quá tệ. Nhưng chung tình với người khác mà không phải cô thì cũng thật tệ….
Bullshit cô vừa nghĩ gì vậy? Cái gì mà chung tình chứ? Lúc nhỏ chẳng biết có bị té dập mặt bao giờ hay không mà thần kinh lâu lâu lại phát bệnh!
Bàn tay cô được anh nắm chặt, anh ôm cô tring vòng tay, anh gọi tên người con gái khác, cảm giác này…
Thật lạnh!