Bạn đang đọc Đi Cùng Em Đến Cuối Chân Trời: Quá khứ không ngủ yên!
Cô vội vã rời khỏi lớp học, ôm trong tay là bốn năm cuốn sách về bài luận được giao. Đồng hồ chỉ 5h đúng. Đứng trước cổng trường, cô lo lắng nhìn đôi giày oxfort màu đỏ sậm dưới chân, rồi lại nhìn sang cái áo sơ mi oversize màu trắng, thế này thì phải làm sao đây? Trời thì mưa to như thế, dầm mưa mà đi thì…cái áo này…chắc sẽ như “vải the che mắt thánh”! =„= Dù siêu thị khá gần đây nhưng mà một đoạn ngắn thế thôi là đã đũ để cô bị xấu mặt vì cái áo này rồi. Thảo nào sáng nay anh còn nhắc cô mặc thêm áo khoác mà không nói lý do vì sao. Chết tiệt là lại quên bẵng đi!
Thật là…Ashhhhh…Mưa như thế này… — Cô nhăn mặt nhìn xuống cái đồng hồ đen tay màu đen. Giờ này chắc anh đã tan sở và trên đường về, đáng lẽ ra giờ này cô đã làm xong cơm và ngồi đợi anh ở nhà rồi. Chỉ vì mấy bài báo cáo chết tiệt mà thề này đây. Điện thoại lại hết pin và sáng nay cô cũng đã nói anh đừng đến đón. Thật là xui xẻo mà!
– Này bà chị!
Băng Y liếc mắt qua bên đường, chiếc xe thể thao màu vàng có vẻ đắt tiền đang hiên ngang đỗ bên kia đường, chịu mưa chịu gió với Hoàng Khoa. Cậu vẫy vẫy tay ra hiệu cho cô. Hay thật! Cô bơ trông đẹp! Cậu sôi máu bốp còi inh ỏi, miệng không ngừng kêu “Bà chị xinh đẹp!”
Cô định sẽ bơ cậu đến chết đi nhưng những người bên cạnh lại vì sự ồn ào khẩn trương của Hoàng Khoa mà luon miệng nhăn nhó nhắc nhở cô về lời kêu gọi của cậu. Cô giơ ngón trỏ lên và ngoắt lại bên mình. Hoàng khoa hiểu ý liền nhanh nhảu quay đầu xe.
– Bà chị! Chịu nghe tôi rồi sao? Mưa lớn thế này! Đề tôi tiễn chị một đoạn! Bạn trai chị thật vô tâm, đễ chị đứng đây gió rét thế này! Haha!
Cô nhếch môi cười, cúi thấp người, đặt tay lên nóc xe, đôi môi màu đỏ tươi nhẹ nhàng nói rành mạch.
– Đừng làm phiền tôi ngắm mưa!
Nụ cười trên môi Hoàng Khoa chính thức đóng băng. Ngắm mưa? Những người đứng bên cạnh phì cười trước sự tráo trở của cô, thật không ngờ, ai mà không biết cô đứng đây trú mưa, đợi người, vậy mà lại nói là ngắm mưa, làm cậu trai kia đơ cả họng! Khâm phục! Một từ cũng không thể chỉnh được cô!
Tuấn Phong ở trong nhà vừa đọc báo vừa ngẫm đồng hồ. Mưa to như thê, cô không bị gì đấy chứ, tại sao không nghe điện thoại, tại sao giờ này vẫn chưa về? Không phải là vì mưa lớn mà bỏ đi chơi, để anh nhịn đói đấy chứ? Đói chết rồi! Anh mặc thêm áo thun rồi vội vã chạy xe ra ngoài hướng đến trường của cô.
– Bà chị à! Đây là thời đại nào rồi, còn có chuyện ngắm mưa vớ vẩn này hay sao? Mà bà chị cũng là một sinh viên khoa Tài Chính xuất sắc, làm đếch nào lại suy nghĩ chuyện như phim như thế? — Hoàng Khoa nhất thời có chút sôi máu mà cố tình trêu chọc. Không tin rằng cô sẽ không phản ứng lại.
– Đến phiên cậu quản? Nhưng mà…một sinh viên khoa Kinh Tế xuất chúng như cậu, tại sao lại ngu ngốc phơi xe dưới mưa bão nhỉ? Chẵng nhẽ cả tiền rửa xe cậu cũng túng? Có cần tôi đây ra tay giúp? Ấu trĩ! — Cô nhếch môi hướng mắt nhìn ra ngoài trời.
– Chị…tôi đây có lòng tốt muốn giúp chị một đoạn đường đi! Chị thật không biết điều! — Hoàng Khoa tức giận to tiếng.
– Thật cảm ơn! Không tới lượt cậu quản!
– Chị sẽ phải hối hận vì coi thường tôi!
Hoàng Khoa vừa lái xe đi thì xe anh đậu lại trước mặt cô. Cô biết thời, nhanh chóng chạy ra xe.
– Sao anh biết?
– Đoán!
– Đến siêu thị!
– Mưa rất to! Mua tạm vài thứ là được rồi!
– Ăn không thể tạm được!
– Ừ! Vậy thì đi! Siêu thị!
Đoạn đối thoại cộc lốc này thật khiến người ta nổi da gà. Không có tí cảm xúc nào. Tuy vậy nhưng anh và cô hai người nói ít mà đối phương tự hiểu nhiều. Đơn giản là cả hai đều đang rất mệt mỏi về chuỗi ngày dài và sợ tốn nước bọt.
– Chiếc xe vàng mới nãy? — Anh tò mò hỏi han.
– Một người bạn!
– Trông có vẻ phiền!
– Chính là vậy!
– Tên?
– Hoàng Khoa! Con trai một nhà tài phiệt mới nổi! Một tên lắm chuyện! — Cô chóng tay lên thanh gác cửa sổ, nhìn từng hạt mưa hắt vào cửa kính.
– Bố cậu ta là một người tài giỏi! Rất giàu có! Cậu ta thừa hưởng?
– Không quan tâm! Không thấy thế! Người ấu trĩ!
– Một chỗ dựa tốt cho em sau hai năm nữa!
– Không quan tâm! Không cần! Không muốn dựa dẫm!
– Nếu là con gái bình thường, với một dáng vẻ anh tuấn và đào hoa, giàu có như vậy, khá nhiều cô gái trẻ nguyện lòng đi theo!
– Anh đang nói anh hay cậu ta? — Cô nhếch miệng cười nhạt. Loại con trai như vậy, nhất kiến chẳng chung tình với ai, hà cớ gì lao thân vào chịu khổ. Cô là vậy, luôn lựa chọn phương pháp an toàn nhất.
Anh lắc đầu cười khổ! Bị cô chặn họng rồi. Cô đúng là chẳng vừa! Nhưng cứ tự xem là vừa rồi anh có ý khen Hoàng Khoa cũng có ý biểu dương mình, khoe khoang một chút! Thề mới bớt mất mặt!
————————–
– Gia Huy, Minh Minh! Vừa đến sao? Trời mưa to thế này mà! — Anh và cô khá bất ngờ với sự xuất hiện của hai vị khách không mời trước hiên nhà.
– Tuấn Phong! Thật ngại quá, đột nhiên lại đến tìm cậu mà không báo trước! — Gia Huy khoác áo vest cho Minh Minh rồi cùng hai người vào nhà.
– Chẳng qua là thế này! Sáng này tớ có việc gấp ra ngoài, thế nào lại không mang chìa khóa. Vừa nãy về có gọi người phá khóa, nhưng kiểu ổ khóa đã quá cổ, lại là kiểu khóa an toàn khó mở, nên đêm nay…đành nhờ cậu có được không? — Gia Huy ái ngại nhìn anh.
– Thật là! Chúng ta là bạn bè, sao phãi khách sáo như vậy? Tớ luôn chào đón cậu! Không phải ngại! — Anh nhìn Gia Huy cười nhẹ.
Minh Minh từ lúc đến nhà đền giờ đều nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt lạ thường. Hình như có chút đắc ý! Cô cảm thấy lạ, rốt cuộc thì tại sao dáng vẻ của cô ta lại lãnh đạm và tự tin như vậy?
Sau khi ăn xong bữa tối cả 4 người cùng trở về hai phòng. Cô ngồi trên giường lau tóc và đánh bảng báo cáo đề tài thi tuyển học bổng trong lúc anh đang ngâm mình trong phòng tắm. Một ngày mệt mỏi, bao nhiêu dự án và bản kế hoạch đang đổ dồn trên người anh, bứa bách quá. Bất chợt anh nghĩ đến Anna, người đó…giờ này ra sao?
Anh từng yêu, yêu một cô gái xinh đẹp, tài năng và vô cùng độc lập. Một người không bao giờ quấn lấy anh để anh chú ý. Mà là bơ anh rõ đẹp, làm anh phải để ý tới cô. Tự dưng lại thế! Rồi yêu! Đơn giản thế thôi. Nhưng để theo đuổi Anna, anh cũng tốn khá nhiều thời gian và công sức. Anna xin tuyển vào công ty anh, làm trợ lý chính cho anh, mỗi ngày công việc của của anh đều giảm đi nhiều vì sự sắp xếp hợp lý của cô, anh thậm chí còn không biết mệt. Bên Anna, anh cảm thấy an yên, năng lượng làm việc củng tràn đầy. Nhưng cuộc đồi có thể khốn nạn đến đâu chứ? Yêu anh 2 năm, Anna lập tức kết hôn với người đàn ông khác khi công ty của anh rơi vào tình trạng sắp phá sản – một người đàn ông ở tuổi bố cô ta, bụng cao hơn cái trán, ánh mắt dâm tiện nhưng giàu sụ, có thể cho cô ta mọi thứ cô ta muốn mà không phải nai lưng ngày ngày làm việc hồ sơ công sở đi lại vất vả như khi ở bên anh. Anh khinh! Khinh đầu óc mình ngu si! Yêu cô ta chết đi sống lại. Cuối cùng nhận được cái quái gì ngoài tổn thương triền miên và một quá khứ sóng gió không bao giờ ngủ yên. Anh cũng hận, hận lòng dạ phụ nữ quá hiểm ác, khó lòng đoán được. Từ đó đến nay đã hai năm, anh không nghe cũng không bận tâm về tin tức của cô ta, chỉ ước cô ta hãy hưởng thụ cho sảng khoái cuộc đời giàu có ăn bám đàn ông của mình và đừng bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa.
Cả đêm anh ôm cô vào lòng. Cả hai phải chịu đựng những tiếng kêu của chiếc giường và tiếng rên cố ý to tiếng của Minh Minh. Giờ cô đã hiểu, vì sao cô ta lại đắc ý như vậy. Tưởng như vậy có thể làm đau lòng cô hay sao? Ngu xuẩn! Có cái gì mà đắc chí? Xưa kia cú sốc mà cô ta mang lại đã làm chai lì cảm xúc của cô rồi, cái chuyện bé nhỏ như thế này, đủ để cô bận tâm? Người mình từng yêu giờ đang chung giường với người khác, làm chuyện tất nhiên phải làm, cũng chẳng có gì mất mát. Cô chỉ cảm thấy bản thân anh cũng không thoải mái. Trực tiếp nằm cách xa cô ra và xoay lưng lại phía cô. Dù sai anh cũng là đàn ông. Trời đất làm sao mà chịu thấu sự kích thích rõ ràng là cố ý như vậy của cái cặp đôi ở phòng cạnh bên. Nhưng anh đã hứa với cô sẽ không làm những chuyện đó thì sẽ không làm, đánh chết cũng không làm. Phải nhịn! Anh chăm một điếu thuốc, đắp chăn cho cô và đứng ngắm cảnh đêm ngoài cửa kính. Kì lạ, quá khứ kia, sẽ chẵng bao giờ an yên, sẽ mãi mãi quấn lấy anh, siết chặt trái tim anh, đóng băng nó…
Anh nhìn cô đang bình yên ngủ trên giường. Ở bên cô, bình yên có, chán nản có, vui vẻ có, tận lực chăm sóc có, yêu thích một chút cũng có…chỉ là…chưa đủ. Mọi thứ vẫn chưa đủ để anh đặt vào tâm nhiều. Bởi anh còn một quá khứ đau khổ chưa thể quên! Cả cô cũng vậy!
(Oaaaaaa! Lâu wá rồi mới e back. Xinloi mem nhé, sau này hứa sẽ thường xuyên úp chap hơn. Chap này hơi trái ngược so với mấy cháp tình cảm trước! :333 Chị ấy bắt đầu bá đạo lên rồi!!!!! ko còn boss đại nhân nữa mà là Madam đại tỷ! @@)