Đế Yến

Chương 55: Thân phận (phần hai)


Đọc truyện Đế Yến – Chương 55: Thân phận (phần hai)

Dịch giả: gaygioxuong

Mặc dù tinh thần Thu Trường Phong căng lên, nhưng đôi mắt giống như chim ưng rình mồi vẫn tiếp tục nhìn thẳng về phía trước. Nơi phát ra ánh sáng rõ ràng là một khung cửa đồ sộ.

Từ bên trong khung cửa đó hắt ra ánh lửa bập bùng. Ánh lửa cháy rừng rực đó giống như ngọn lửa ma dưới mười tám tầng địa ngục, tỏa ra màu xanh biếc đến chói mắt.

Dưới lòng đất, đường ngầm, nhà cao cửa rộng, lửa xanh, tất cả những thứ đó đột nhiên xuất hiện, cực kỳ đột ngột như trong mơ, còn mang theo cả sắc thái bí hiểm rợn người. Cảnh tượng này giống như cánh cửa xuống địa ngục đột nhiên mở toang, chỉ chờ Thu Trường Phong bước vào.

Thu Trường Phong đứng nguyên tại chỗ một lúc rồi mới thong thả cất bước đi vào bên trong cánh cửa đó. Hắn hiển nhiên là gan lớn tày trời, chẳng những có thể lên núi đao xuống biển lửa, cho dù gặp phải U Minh Địa phủ, cũng vẫn không chùn bước xông vào.

Ngay đằng sau khung cửa đó là một thạch thất vô cùng bề thế — có lẽ nó không còn thuộc phạm trù thạch thất nữa, mà gần như là một cung điện. Quy mô của cung điện đó bao la hùng vĩ, thậm chí nếu so với điện Kim Loan của thiên tử Chu Lệ tại Nam Kinh thì còn rộng lớn hơn vài phần.

Vừa bước vào trong cung điện, Thu Trường Phong đã nhìn thấy ở chính giữa có một đống lửa xanh biếc đang cháy bừng bừng. Lửa xanh chói lọi, giống như một mặt trời xanh biếc đang tỏa sáng, khiến cho toàn bộ cung điện có phần mờ ảo như trong cơn mộng mị.

Lấy ngọn lửa đó làm tâm, với bán kính hơn một trượng, trên mặt đất trống, người ta đã dựng lên một cái đài cao hơn trượng.

Trên đài cao, có một giá gỗ hình chữ thập, còn trên giá gỗ, có một cô gái chỉ mặc quần áo sát thân đang bị trói chặt.

Cô gái đó cúi gục đầu, bộ quần áo sát thân mỏng manh không thể che đậy được hết thân hình trắng như ngọc của nàng ta. Vào một thời điểm như thế này, trong ánh lửa như thế, đột nhiên xuất hiện một cô gái như vậy, quả thực sẽ khiến cho những người nhìn thấy không những tê liệt vì kinh sợ, mà máu nóng sôi trào còn bất chợt sôi trào.

Dù sắc mặt Thu Trường Phong vẫn không thay đổi, nhưng trong lòng hắn lại giống như đang phải hứng chịu một cơn địa chấn.

Cô gái đó là ai, chẳng lẽ là Diệp Vũ Hà? Diệp Vũ Hà đã sa vào bẫy của Diệp Hoan, đã bị y bắt giữ?

Mặc dù đôi mắt Thu Trường Phong sáng như điện, thế nhưng cô gái đó lại đang cúi đầu. Mái tóc đen như như thác nước chảy xuống, che kín cả hai bên má, khiến cho hắn không tài nào có thể nhìn rõ gương mặt ra sao.


Không nhìn được gương mặt, chỉ thấy được thân hình giống như tạc bằng bạch ngọc, hắn làm sao có thể xác định được cô gái đó rốt cục có phải là Diệp Vũ Hà hay không?

Mặc dù trong lòng chấn động, nhưng cuối cùng Thu Trường Phong vẫn có thể dời ánh mắt đi chỗ khác, nhìn xuyên qua ngọn lửa xanh biếc, hướng ánh mắt lên trên đỉnh bậc thang phía sau đống lửa.

Từ đáy lên đỉnh, bậc thang hoàn toàn được làm bằng bạch ngọc, trên cùng chỉ có một cái ghế rồng màu vàng — ghế rồng bề thế xa hoa, uy nghiêm vô hạn.

Ghế rồng không có ai ngồi, nhưng đằng trước lại có một người đang đứng. Người này mặc giáp vàng, tay cầm trường thương thẳng đứng. Thấy Thu Trường Phong nhìn sang bên đó, y thong thả nói: “Thu Trường Phong, cuối cùng ngươi cũng đã tới!”

Mặc dù người này đang mặc giáp vàng, nhưng vẫn không thể làm lu mờ đôi mắt đầy chí khí, gương mặt kiêu ngạo, phong thái lười biếng đầy bất kham, liều lĩnh. Người này khẳng định là một kẻ đa nhân cách, y cũng thường xuyên sắm vai những kẻ có tính cách khác nhau.

Người mặt quỷ tàn ác, công tử phong lưu vung tiền như rác, kiếm khách sử dụng điêu luyện bàn xoay, tiểu nhân ám sát anh hùng, phản thần nhiễu loạn giang sơn. . .

Nhưng không một ai có thể phủ nhận, bản thân y còn có cả khí chất kiêu ngạo, một loại khí chất cao quý, thậm chí có thể sánh ngang với hoàng tộc.

Người này đúng là Diệp Hoan.

Thu Trường Phong đứng từ xa nhìn Diệp Hoan. Sau khi liếc nhìn qua ngọn lửa xanh, hắn thong thả tiến bước.

Diệp Hoan mỉm cười nói: “Ta biết rõ dạo này vận mệnh của ngươi không tệ, tuy nhiên vận mệnh đó đã đến hồi kết. Kể từ sau khi bản thân trúng một kiếm của ta, vận may của ngươi đã tận. Mặc dù ngươi đã dùng phương pháp Đao đoạn tứ mạch để tạm thời áp chế Thanh Dạ Tâm, nhưng Thanh Dạ Tâm là đệ nhất độc của Phủng Hỏa Hội, ngươi không phá giải nổi. Bây giờ cho dù ngươi có bản lãnh bằng trời cũng tuyệt không sống quá chín mười ngày nữa.”

Thu Trường Phong trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu đáp lại: “Ngươi nói không sai!” Hắn liếc qua cô gái trong đống lửa rồi mới nói tiếp: “Mặc dù vận may của ta đã tận, nhưng vận rủi hiển nhiên cũng đã tận, đúng vậy không?”

Diệp Hoan vẫn đứng nguyên một chỗ, nhìn xoáy vào Thu Trường Phong, đôi mắt đã lộ ra phần nào tình cảm phức tạp ở trong lòng. Y nói: “Nếu người đời thật sự biết trước được tính mạng của mình còn lại bao nhiêu ngày, phản ứng sau đó thì lại mỗi người một khác. Có người xót thương phận mình, có người oán trời trách đất, có người phóng đãng sa đọa, thậm chí còn có người không chịu đựng nổi sự tra tấn như thế, mau chóng kết liễu tính mạng của chính mình. . .”

Thu Trường Phong lẳng lặng lắng nghe, gương mặt thoáng hiện lên nét thương cảm.


Lửa xanh rực cháy, đôi mắt Diệp Hoan dường như cũng đang bốc lửa. Y nói: “Nhưng còn có một loại người, sau khi tự biết không đường cứu chữa, vận hạn đã đến, thì trái lại không còn kiêng nể gì nữa. Thậm chí, ngay cả tính mạng của mình cũng không thèm coi trọng, chỉ muốn đi cứu giúp người khác. Ngươi đương nhiên chính là loại người này!”

Sắc mặt tái nhợt thoáng hiện lên nét xa vắng, Thu Trường Phong than thở: “Không ngờ ngươi lại là tri kỷ của ta!”

Diệp Hoan cười ha hả nói: “Ta là tri kỷ của ngươi, bởi vì ta cũng là kẻ địch của ngươi. Ta hiểu rất rõ, bởi vì sắp chết cho nên ngươi không sợ chết. Tuy rằng ngươi không thể xác định cô gái kia có phải là Diệp Vũ Hà hay không, nhưng bản tính ngươi thận trọng, khẳng định cho dù có phải chết ngươi cũng phải lao vào lửa cứu cô ta bằng được. Nhưng ta dám cam đoan, ngươi tuyệt đối không qua được ngọn lửa này. Chỉ cần bước chân vào trong đó, ngươi chắc chắn sẽ phải chết.”

Mặc dù y vừa cười vừa nói ra hậu quả đáng sợ đó, nhưng bất cứ ai nghe thấy cũng đều tin tưởng, y tuyệt không nói dối.

Thu Trường Phong có vẻ cũng tin tưởng. Hắn dừng bước, nhìn thẳng vào Diệp Hoan ở phía bên kia, hỏi: “Ngươi đương nhiên không phải tên là Diệp Hoan! Rốt cục ngươi là ai?” Mặc dù rơi vào hoàn cảnh xấu đến cùng cực, nhưng hắn vẫn không có vẻ gì là nóng vội.

Diệp Hoan mỉa mai đáp: “Đằng nào ngươi cũng phải chết, quan tâm ta là ai để làm gì?”

Thu Trường Phong mỉm cười nói: “Người xưa đã nói, Nếu sáng sớm sáng tỏ, buổi chiều chết cũng được. Nếu như trước khi chết, ta có thể biết được đại khái chân tướng, chết cũng nhắm mắt.”

Diệp Hoan lại phá ra cười, tiếng cười mang đậm vẻ thần bí: “Chẳng lẽ với trí thông minh của mình, ngươi vẫn không thể đoán ra?”

Thu Trường Phong nhìn quanh đại điện như mộng ảo một vòng, khe khẽ thở dài rồi nói: “Mặc dù ta đã tính đến vài đáp án khác nhau, nhưng vẫn luôn không dám khẳng định. Mãi cho đến khi tới nơi này, ta mới có vài phần nắm chắc. Cung điện nơi đây được xây với quy mô hùng vĩ, người bình thường khó có thể xây dựng được, ngoại trừ Chu Duẫn Văn, e rằng không còn ai có khả năng xây được một cung điện ngầm thế này. Năm ấy có người nói rằng, trước khi rời khỏi Nam Kinh, Chu Duẫn Văn đã biết trước mình đã không còn đường xoay trở, bởi vậy đã sớm sai người mang vô số vàng bạc châu báu đi dấu, đợi sau này dùng cho công cuộc chấn hưng. Ông ta có số bảo vật đó, muốn xây dựng công trình ở đây cũng không phải là việc khó.”

Ánh mắt trở nên bối rối, nhưng Diệp Hoan vẫn không nói một câu.

Thu Trường Phong lại nói tiếp: “Năm ấy Chu Duẫn Văn chạy ra ngoài biển tìm đường sống, nhất định không bao giờ cam lòng. Bởi vậy ông ta mới — khởi công xây dựng căn cứ địa chấn hưng ở vùng biển cách Đại Minh không xa, nung nấu một hy vọng có một ngày có thể ngóc đầu trở lại. Những năm vừa qua, ông ta mua chuộc Ninja Đông Doanh, cấu kết với Phủng Hỏa Hội, thậm chí còn chuẩn bị cả cờ trống mới. Nhưng lực lượng của ông ta vẫn còn yếu, chỉ có thể lén lút hành động, bởi vậy lại tiếp tục mua chuộc Bài Giáo, có khi còn có ý định khống chế cả Thanh Bang, với ý đồ tái hiện thời cực thịnh năm xưa, lật đổ triều đình. Còn ngươi. . . đương nhiên là thân tín. . . hoặc là thế hệ con cháu của ông ta! Ngươi cướp được bí quyết Kim Long, giết giáo chủ Bài Giáo để lấy Tịch Chiếu, hiện giờ Ly Hỏa đương nhiên đã vào tay ngươi. Chỉ cần lấy nốt Cấn Thổ, là ngươi sẽ giúp đỡ Chu Duẫn Văn thay đổi số mệnh, thay đổi triều đại. Không hiểu ta đoán có đúng không?”

Diệp Hoan cười rũ rượi một tràng dài, tiếng cười vang vọng bốn phía. Đến khi tiếng cười tắt hẳn, y mới tự lẩm bẩm: “Thu Trường Phong à Thu Trường Phong. . . Ngươi quả nhiên có thể liệt vào hạng người thông minh. . .” Mặc dù y đang khen ngợi Thu Trường Phong, nhưng cách nói lại giống như đang tỏ ý chế nhạo. Trầm ngâm một lúc, y đột nhiên lớn tiếng: “Đúng vậy, ta đúng là mưu sĩ thân tín dưới tay Chu Duẫn Văn, còn chiếc ghế rồng này cũng chính là ghế ngồi của chủ ta, người khác tuyệt không thể ngồi. Tất cả hành động và lời nói của ta thời gian gần đây chỉ nhằm mục đích đánh đuổi tên giặc Chu Lệ, đoạt lại non sông vốn thuộc về chủ ta!”


Y nói hùng hồn quyết liệt. Lửa trong đại điện đột nhiên sáng chói, giống như thực sự nhiễm phải hào khí của y, bắt đầu cháy rừng rực.

Bí lối, Thu Trường Phong đành thở dài ướm hỏi: “Vậy hiện giờ ngươi. . . định sẽ làm gì?”

Diệp Hoan cười sằng sặc đáp: “Hiện giờ ta định làm gì, chẳng lẽ ngươi không biết hay sao? Chủ ta quyết tâm giành lại non sông, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Ta thấy ngươi thực sự có tài, chẳng bằng đến cầu cạnh chủ ta, cầu một lần có thể giữ lại được tính mạng, cầu lần nữa thì rất có thể trở thành khai quốc công thần, ngươi tính thế nào?”

Sau khi trầm ngâm một lúc lâu, Thu Trường Phong mỉm cười đáp: “Ta chẳng muốn làm khai quốc công thần gì cả, chỉ cần làm một tên Cẩm Y Vệ đã tốt lắm rồi.”

Đồng tử co rụt lại, Diệp Hoan quát: “Thu Trường Phong, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết sống chết?”

Thu Trường Phong thản nhiên đáp: “Ta đương nhiên biết rõ. Chính vì đã biết rõ chết sống, nên giờ ta mới nhất định phải lôi tên phản nghịch nhà ngươi ra trước công lý!”

Hắn nói một cách thản nhiên, nhưng bừng bừng ý chí kiên định, không bao giờ tàn lụi.

Cứ tưởng rằng Diệp Hoan sẽ nổi khùng, có ai ngờ, sau khi con mắt đảo một vòng, y lại đột nhiên mỉm cười: “Thu Trường Phong, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ quy phục chủ ta.”

Thu Trường Phong nhẹ nhàng lãnh đạm nói: “Ngươi tin, nhưng ta lại không tin.”

Trầm ngâm một lúc, Diệp Hoan khẽ thở dài một hơi, nói: “Thu Trường Phong, ta chợt phát hiện ra, ngươi thật sự là một người hết sức quái lạ.”

Thu Trường Phong chỉ “Ah” một tiếng, nhưng không hỏi tại sao. Hắn tỏ thái độ như vậy là bởi đã thừa hiểu Diệp Hoan muốn nói gì, cũng chẳng cần phải hỏi, Diệp Hoan không muốn nói, hắn hỏi cũng vô dụng.

Diệp Hoan quả nhiên tiếp tục nói: “Ngươi nhận ra được ta là người mặt quỷ kia, quả thực không đơn giản. Ta và ngươi bắt đầu đấu với nhau từ Thanh Điền. Ban đầu, ta không hề coi trọng ngươi, nhưng bản thân đã dần phát hiện ra, con người ngươi thật sự sâu không thể dò. Cho đến khi xảy ra câu chuyện Kim Sơn, ngay cả Tàng Địa Cửu Thiên cũng chết dưới tay ngươi, cả một đám đông Ninja vậy mà chỉ có mỗi Y Hạ Hỏa Hùng chạy thoát, thật sự đã làm ta nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao một kẻ Cẩm Y Vệ tầm thường lại có bản lĩnh lớn tới như vậy.”

Thu Trường Phong vẫn nhẹ nhàng lãnh đạm đáp: “Trên đời này, những sự việc ngươi không hiểu được còn rất nhiều.”

Ánh mắt bén nhọn như mũi châm, Diệp Hoan từ từ nói: “Nhưng trên đời này vốn dĩ không có bức tường nào chắn được hết gió. Mặc dù ngươi rất thần bí, nhưng ít nhất ta cũng phát hiện ra một điểm quái lạ.”


Thu Trường Phong rõ ràng chẳng muốn nói nhiều, chỉ “Ah” một tiếng.

Đôi mắt ánh lên nét kỳ dị, Diệp Hoan nói: “Điểm quái lạ nằm ngay ở chỗ thân phận của ngươi! Ta đã tra xét lai lịch của ngươi. Ngươi thực ra là con nuôi của Lễ Bộ thị lang Thu Cảnh, còn trước khi được ông ta thu làm con nuôi, ngươi là trẻ mồ cô, bởi vậy ngươi không phải họ Thu.”

Sắc mặt không thay đổi, Thu Trường Phong vặn lại: “Hình như ngươi cũng không phải thật sự họ Diệp. . .”

Con ngươi khẽ co rút, Diệp Hoan phá ra cười: “Vậy ta họ gì?” Thấy Thu Trường Phong không đáp lại, Diệp Hoan cười nhạt nói: “Ngươi không biết ta họ gì, nhưng ta lại biết rõ họ thật của ngươi là gì.”

Sắc mặt Thu Trường Phong lại bắt đầu trắng bệch: “Không ngờ ngươi lại quan tâm đến ta như vậy. Họ thật của ta là gì, ngay bản thân cũng không nắm rõ, chẳng lẽ ngươi biết được hay sao?”

Diệp Hoan thản nhiên nói: “Ngươi không phải không biết, mà chỉ không muốn để người khác biết mà thôi. Ban đầu ta cũng không hay biết, lần gặp gỡ đầu tiên tại Kim Sơn, mặc dù ta thấy ngươi dùng đao, nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm. Nhưng đến khi bị ngươi chém rụng ba ngón tay ở Vinh Phủ, ta mới dám xác định.” Y giơ tay trái lên, bàn tay đó chỉ còn lại ngón cái và ngón trỏ, cả hai đều được quấn băng kín mít.

Trong trận chiến giữa Diệp Hoan và Thu Trường Phong tại Vinh Phủ khi ấy, mặc dù Diệp Hoan đã hạ độc Thanh Dạ Tâm lên người Thu Trường Phong thành công, nhưng phải trả một cái giá rất đắt là cụt mất ba ngón tay.

Hai mắt Thu Trường Phong tối lại, nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói: “Không hiểu là ngươi phải cám ơn ta, hay là ta phải cám ơn ngươi đây?”

Đôi mắt Diệp Hoan hiện lên vẻ phẫn nộ, nhưng hắn vẫn kìm chế lại được, nói: “Mặc dù ngươi chém đứt ba ngón tay của ta, nhưng ta có thể cam đoan, chỉ cần ngươi quy phục chủ ta, ta sẽ không truy cứu việc này.”

Thu Trường Phong dường như cực kỳ kinh ngạc, nói: “Số mệnh đã định ta và ngươi ở thế đối đầu, làm sao ngươi còn dám khẳng định là ta nhất định sẽ nhập bọn với ngươi? Chẳng lẽ ngươi cho rằng do đã trúng độc, để bảo vệ tánh mạng, ta sẽ chấp nhận cấu kết với các ngươi làm việc xấu?”

Diệp Hoan gằn từng chữ một: “Ngươi không chịu đến nương nhờ chúng ta, chỉ là vì ngươi còn dã tâm lớn hơn, còn cảm thấy tiền đồ của mình tươi sáng mà thôi. Chu Lệ, Diêu Quảng Hiếu đều tín nhiệm ngươi, cho nên có lẽ ngươi tự bắt mình không thể phụ sự tín nhiệm của họ, có lẽ vì mong muốn sau này có thể lên tới chức Chỉ huy sứ. Nhưng nếu như ta nói cho họ biết ngươi mang họ gì, chỉ sợ ngươi không những không có được vinh hoa phú quý, mà còn bị Chu Lệ diệt trừ trong nháy mắt!”

Sắc mặt càng tái nhợt hơn, Thu Trường Phong lớn tiếng cười để che dấu, hỏi vặn: “Ta họ gì, có quan trọng đến thế không?”

Diệp Hoan gằn giọng nói: “Đương nhiên. Ngươi có cả trăm cái đúng ngàn cái đúng, cái sai duy nhất là mang họ Lam!”

Đôi mắt Thu Trường Phong dại ra, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Nếu như có mặt ở đây, Diệp Vũ Hà nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái, họ Lam đâu có phải kỳ lạ hiếm có, vì sao Thu Trường Phong lại trở nên kinh sợ đến thế?

Chẳng lẽ họ của Thu Trường Phong chôn giấu một bí mật nào đó?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.