Đọc truyện Đế Yến – Chương 56: Thân phận (phần cuối)
Dịch giả: gaygioxuong
Sắc mặt giống như người chết, nhưng sau khi Thu Trường Phong hít sâu một hơi, lại khôi phục như bình thường. Hắn thản nhiên nói: “Ta họ Lam? Cái họ này hình như không tệ chút nào.”
Diệp Hoan đã thu hết tất cả vào trong mắt, khẽ cười gằn nói: “Họ Lam đúng là không tệ, nhưng nếu là con cháu của Lam Ngọc thì tệ cả mười phần!”
Gương mặt Thu Trường Phong trở nên vặn vẹo, giọng khàn hẳn đi: “Ngươi. . .” Dường như hắn định nói gì đó, nhưng bỗng đột nhiên nghẹn lời, sắc mặt khó coi chưa từng có.
Nhìn thấy đúng như mình đã dự đoán, Diệp Hoan mỉm cười nói: “Bản thân ngươi là Cẩm Y Vệ, đương nhiên biết rõ trong Tứ đại án thời Hồng Vũ Tứ có một án được gọi là án Lam Ngọc, số lượng người liên quan bị Chu Nguyên Chương sát hại rất lớn, quả thực nghe rợn cả người. Khi ấy, Đệ nhất tướng quân của Đại Minh là Lam Ngọc đã bị giết chết trong vụ án này. Lam Ngọc nguyên là Khai quốc công thần của Đại Minh, cũng là em vợ của Thường Ngộ Xuân, đệ nhất mãnh tướng Đại Minh. Kể từ sau khi Thường Ngộ Xuân đột tử, Từ Đạt về già, với tài văn thao vũ lược hơn đời, Lam Ngọc nhiều lần lập được chiến công hiển hách cho Đại Minh, do đó vầng hào quang Đệ nhất Tướng quân Đại Minh đã tự nhiên phủ lên người ông ta. Thậm chí sau khi Lam Ngọc một lần nữa đánh cho Bắc Nguyên phải thua đau, Chu Nguyên Chương đã nói một câu, Lam Ngọc quả thật là Trọng Khanh, Dược Sư của trẫm. “
Vệ Thanh tự Trọng Khanh, Lý Tĩnh tự Dược Sư. Hai người này, một là tướng quân truy đuổi quân Hung Nô của Đại Hán, một là danh tướng tiêu diệt Đột Quyết thời nhà Đường. Chu Nguyên Chương so sánh Lam Ngọc với Vệ Thanh, Lý Tĩnh, qua đó có thể thấy được địa vị và hào quang tại Đại Minh lúc bấy giờ của Lam Ngọc.
Đương nhiên Thu Trường Phong cũng biết rõ những tình tiết này, nhưng hắn không những không có một chút thái độ ngưỡng mộ nào, mà trái lại, trong đôi mắt chỉ có niềm bi thương vô bờ.
Diệp Hoan lại nói tiếp: “Đáng tiếc, vật cực tất phản, bĩ cực thái lai. Khi địa vị Lam Ngọc lên đến tột đỉnh, đã làm cho Chu Nguyên Chương nảy sinh nghi kỵ, vu cho tội danh phản nghịch để diệt trừ. Người đời thường nói Lam Ngọc thực ra vô tội, bảo rằng Lam Ngọc bị giết chết chỉ là vì năm ấy Chu Nguyên Chương tiến hành thanh trừ đối thủ của chủ ta mà thôi. Nhưng Lam Ngọc đứng về hàng ngũ những người ủng hộ Thái tử Chu Tiêu, nên cũng sẽ ủng hộ chủ ta, tại sao Chu Nguyên Chương lại xuống tay với ông ta?”
Dừng lại một lát, thấy Thu Trường Phong vẫn không chịu mở miệng, Diệp Hoan mỉm cười nói tiếp: “Nguyên nhân ở đây là bởi vì Lam Ngọc cũng biết rõ câu chuyện về bí quyết Kim Long. Khi xưa, bởi có quan hệ mật thiết với Thái tử Chu Tiêu, cộng thêm những gì nghe được từ miệng chị gái mình là Lam Lạc Hoa, Lam Ngọc đã mơ hồ đoán ra những hành động bí mật của Chu Nguyên Chương, bởi vậy ông ta đã từng kín đáo bảo với Thái tử rằng, Yến vương Chu Lệ có khí độ thiên tử, sớm muộn gì cũng sẽ phản, do đó giục giã Thái tử Chu Tiêu diệt trừ Chu Lệ. Nhưng ông ta không sao ngờ tới, người của Chu Tiêu lại kể lại chuyện này để lấy lòng Chu Lệ. Chu Lệ lập tức âm thầm tính kế, giả vờ thân cận với Lam Ngọc để nhằm reo rắc sự kiêng kỵ vào đầu Chu Nguyên Chương. Tiếp đó Chu Lệ thừa cơ đầu độc suy nghĩ của Chu Nguyên Chương, chẳng những giết chết Lam Ngọc, còn diệt sạch cả nhà ông ta!”
Thu Trường Phong cúi đầu không nói, thân hình chìm trong ánh lửa xanh, có vẻ thê lương khôn tả.
Nhìn không bỏ sót một phản ứng nào của Thu Trường Phong, Diệp Hoan thong thả nói: “Mặc dù người đời ai cũng biết, Thường Ngộ Xuân và Lam Ngọc oai hùng dũng mãnh, nhưng có rất ít người biết được, vợ Thường Ngộ Xuân là Lam Lạc Hoa cũng là một cao thủ không lộ diện. Năm ấy, Lam Ngọc bị giết, nhưng Lam Lạc Hoa vẫn kịp dẫn một người thiếp của ông ta trốn thoát, bởi vì người thiếp đó đã mang trong mình giọt máu của ông ta. Từ đó về sau, Lam Lạc Hoa và người thiếp kia không còn tung tích, không ai biết được điểm dừng chân chính xác của hai người. Về sau, chủ ta đăng cơ, Chu Lệ soán vị, lại hơn mười năm trôi qua, không một ai có thể ngờ tới, đứa bé mồ côi từ trong bụng mẹ năm ấy đã đến tuổi khôn lớn, được Lễ Bộ thị lang Thu Cảnh nhận làm con nuôi, hơn nữa còn vào Cẩm Y Vệ. Năm xưa, võ công Lam Lạc Hoa không thua kém Thường Ngộ Xuân, thậm chí Thiên hạ đệ nhất hảo hán Trương Định Biên cũng chỉ đánh ngang tay, bởi vậy lão đã khen bà là anh hào không thua đấng mày râu. Mà trong cuộc giao đấu với Trương Định Biên khi ấy, binh khí mà Lam Lạc Hoa đã sử dụng là một thanh đao. . . một thanh đao rất quái dị, nghe nói tên nó là Cẩm Sắt!”
Y nói ra một mạch từ đầu đến cuối, Thu Trường Phong không hề xen ngang. Sau khi nghe Diệp Hoan nói xong, hắn mới vô cảm nói một câu: “Đao mà ta dùng cũng tên là Cẩm Sắt.”
Ánh mắt sáng quắc, Diệp Hoan nhẩn nha nói: “Đúng vậy, ngươi chính là đứa con mồ côi từ trong bụng mẹ của Lam Ngọc, ngươi thực ra họ Lam. Cẩm Sắt Đao của ngươi thực ra là do Lam Lạc Hoa truyền lại, toàn bộ võ công của ngươi cũng là nhờ bà ban tặng. Nếu không phải vậy, một Thiên hộ Cẩm Y Vệ tầm thường làm sao có được võ công cao thâm tới như vậy? Bởi không biết được toàn bộ câu chuyện này, cho nên Chu Lệ rất tín nhiệm ngươi. Ngươi nói thử xem, nếu như ông ta biết được thân phận của ngươi, còn có thể giữ ngươi lại bên cạnh nữa không?”
Thu Trường Phong nở một nụ cười chua chát rồi hỏi lại: “Vì thế ngươi mới dám chắc, ta sẽ nghe theo lời thuyết phục của ngươi, nhập bọn với các ngươi để tạo phản?”
Diệp Hoan lạnh nhạt nói: “Đương nhiên. Nếu không thì vừa rồi ta tội gì phải dẫn dắt ngươi đến đây, nói nhiều như thế để làm gì? Chu Lệ đã giết cả nhà ngươi, chẳng lẽ ngươi đã quên thù hận sâu tựa bể kia? Ngươi vào Cẩm Y Vệ, chẳng lẽ không phải vì báo thù rửa hận, chờ đợi cơ hội ám sát Chu Lệ? Bởi vậy, ta đã tính toán kỹ cả rồi, ngươi chỉ còn con đường nhập bọn với chúng ta, trước mắt chính là cơ hội tốt nhất của ngươi. Giữa ta và ngươi, thực ra là có cùng một kẻ địch.”
Kẻ địch của bọn họ, đương nhiên là Chu Lệ.
Thu Trường Phong là Cẩm Y Vệ, theo lệnh Chu Lệ đi diệt trừ phản nghịch. Nhưng tới bây giờ, bản thân hắn cũng là một kẻ phản nghịch, câu chuyện này vừa nghe đã cảm thấy hài hước không sao tả nổi.
Thu Trường Phong đứng bên cạnh đống lửa, gương mặt tái nhợt dường như cũng bị ám sắc xanh.
Diệp Hoan không nói thêm câu gì. Những gì cần nói, bản thân đã nói xong, hiện giờ y chỉ chờ đợi Thu Trường Phong lựa chọn. Y dám chắc, Thu Trường Phong không còn lựa chọn nào khác.
Gương mặt Thu Trường Phong thoáng nhuốm màu mỏi mệt, chán ghét. Cuối cùng, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Diệp Hoan, hỏi: “Chuyện này. . . còn có ai biết nữa?”
Trái tim lạc mất một nhịp, Diệp Hoan trả lời: “Ngươi yên tâm, chuyện này chỉ có ta biết. Nếu ta không nói, sẽ không có người thứ ba biết được.”
Thu Trường Phong liếc qua cô gái giữa đống lửa hỏi cộc lốc: “Cô ta?”
Diệp Hoan nói: “Cô ta đã hôn mê, đương nhiên sẽ không thể biết được. Chỉ cần quy thuận chủ ta, ngươi chẳng những có thể giữ được tánh mạng, mà còn có thể trở thành khai quốc công thần, giết được kẻ thù giết cha là Chu Lệ, thậm chí ôm mỹ nhân về nhà cũng có thể. Vụ mua bán chỉ có lợi này, ngươi đương nhiên sẽ không thể không làm.” Y đã nắm chắc mười phần, đã đinh ninh Thu Trường Phong sẽ quy thuận, khóe miệng đã vương nụ cười đắc ý.
Nào ngờ Thu Trường Phong lại từ chối: “Vụ mua bán này, ta sẽ không làm.” Dừng lại một chút rồi mới nói bằng giọng châm biếm: “Con người ta làm việc, chưa bao giờ chịu uy hiếp.”
Sắc mặt Diệp Hoan đột nhiên sa sầm: “Thu Trường Phong, ta vẫn cứ nghĩ ngươi là người thông minh. Đã đến nước này, chẳng lẽ ngươi còn có vốn liếng để cò kè mặc cả với ta?”
Thu Trường Phong hờ hững đáp: “Ta có!”
Diệp Hoan kinh ngạc, phá ra cười, nói: “Ta không nhìn thấy đâu cả. Chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng, hiện giờ người có thể giết được ta?” Y cũng là người thông minh, đương nhiên sẽ phải phòng bị trước Thu Trường Phong sẽ dùng chiêu này.
Thu Trường Phong lắc đầu nói: “Ta không nắm chắc sẽ giết được ngươi. Nhưng hiển nhiên ngươi vẫn còn không biết một vài chuyện. . .” Thái độ hắn đột ngột biến thành xa vắng.
Diệp Hoan vẫn đinh ninh là mình nắm quyền chủ động, nhưng đến khi nhìn thấy biểu hiện của Thu Trường Phong, trong lòng đột nhiên sinh ra niềm bất an mãnh liệt. Nhưng dù có vắt nát óc, y vẫn không thể nghĩ ra Thu Trường Phong còn có đường nào để xoay sở. Y cố gắng lấy lại bình tĩnh, hỏi lại: “Ta không biết chuyện gì?”
Thu Trường Phong thong thả nói: “Ngươi thật sự đã khiến ta phải ngạc nhiên, bởi vì ngươi biết quá nhiều bí mật. Chỉ căn cứ vào mỗi đầu mối ta dùng Cẩm Sắt Đao, vậy mà ngươi vẫn có thể liên tưởng đến Lam Lạc Hoa, từ đó suy đoán ra ta và Lam Ngọc có quan hệ, có thể coi là có bản lĩnh. Nhưng chỉ sợ ngươi vẫn còn chưa biết, Cẩm Sắt Đao của Lam Lạc Hoa còn có rất nhiều công dụng kỳ diệu.”
Diệp Hoan cau mày nói: “Cẩm Sắt Đao vốn dĩ không có tên, theo truyền thuyết là do một bậc thầy chế tạo vũ khí thời Tùy mạt đã chọn lựa tinh hoa của đất trời để đúc ra. Bởi vì đao phát ra tiếng đàn cẩm sắt, kỳ quái khó lường, bởi vậy người đời sau mới lấy tên bài thơ Cẩm sắt* của Lý Thương Ẩn thời Đường để đặt cho nó. Đao này tương đối dẻo, bởi vậy ngươi mới có thể quấn nó lại thành thắt lưng, ngoài đặc tính đó ra, nó còn công dụng kỳ diệu gì nữa?”
Thái độ càng trở nên xa vắng hơn, Thu Trường Phong nói: “Tên đao là Cẩm Sắt, nhưng không phải là xuất phát từ điển cố đao phát ra tiếng đàn, mà trên thực tế Lý Thương Ẩn đã từng nhìn thấy nó, cho nên mới mượn thanh đao để lấy cảm hứng sáng tác một bài thơ tên là Cẩm Sắt mà thôi. Sự suy diễn về bài thơ Cẩm Sắt của Lý Thương Ẩn của ngời đời sau chỉ dựa trên những căn cứ mơ hồ, nhưng họ chưa bao giờ từng nghĩ tới, sau khi nhìn thấy thanh đao này, thấy đặc tính kỳ diệu của nó nên ông ta mới sáng tác ra một bài thơ.”
Diệp Hoan hết sức sửng sốt, hỏi: “Thật vậy sao?”
Thu Trường Phong mỉm cười nói: “Bởi vậy ta mới nói, có rất nhiều chuyện mà ngươi không biết. Nhưng ngươi nhất định phải biết một chuyện, hai câu trong bài thơ lúc ấy của Lý Thương Ẩn là Trang Sinh hiểu mộng mê hồ điệp, Vọng Đế xuân tâm thác đỗ quyên dùng để miêu tả hai tác dụng kỳ diệu của thanh đao này.”
Diệp Hoan buột miệng hỏi: “Hai tác dụng đó là gì?”
Thu Trường Phong đáp: “Câu thứ nhất trong hai câu này có nghĩa là, đao như mộng, đao pháp như ảo, một khi xuất đao sẽ khiến đối thủ như lạc vào trong cõi mộng. Còn câu thứ hai có nghĩa là, bản thân đao này đã sẵn có một đặc tính kỳ lạ, nếu ai bị trúng đao, người đó sẽ giống như Vọng Đế hóa thành chim quyên, khi độc phát ra thì cũng là lúc bắt đầu cất tiếng than khóc như loài chim này, máu trong cơ thể sẽ không ngừng chảy cho đến khi khô kiệt . . .”
Gương mặt chợt co rúm lại, Diệp Hoan gằn giọng nói: “Ngươi đang dọa ta? Chắc là ngươi muốn nói, ta đã trúng độc trên Cẩm Sắt Đao của ngươi? Thời Lam Lạc Hoa còn sử dụng Cẩm Sắt Đao, không nghe thấy ai nói đao này có độc.”
Sắc mặt biến thành lạnh lùng, Thu Trường Phong đáp: “Bởi vì Lam Lạc Hoa không cần thiết phải dùng đến độc mà thôi, còn một nguyên nhân nữa là, nếu muốn kích thích năng lực Đề Huyết của Cẩm Sắt Đao thì còn phải làm cho người khác hít vào một loại thuốc tên là Xuân Tâm.”
Sắc mặt lúc trắng lúc xanh, Diệp Hoan cười khẩy nói: “Còn ngươi thì tình cờ có loại thuốc Xuân Tâm này?” Y đương nhiên không tin lời dọa dẫm đó, thậm chí còn có cảm giác Thu Trường Phong đang bịa chuyện tào lao.
Thu Trường Phong xoa tay vui vẻ nói: “Đúng vậy, ta chẳng những có loại thuốc này, mà vừa mới rồi còn thả nó vào trong ngọn lửa. Ngươi đứng cách khá xa, độc sẽ phát tác chậm một chút. Nhằm bắt ngươi phải hít nhiều Xuân Tâm, kích thích Đề Huyết hoạt động, bởi vậy ta mới kiên nhẫn nghe ngươi nói nhăng nói cuội nhiều như vậy. Y Hạ Hỏa Hùng chẳng lẽ không nói lại với ngươi, lần trước ở Kim Sơn, ta đã ném chất độc Cương Thi Khiêu vào trong lư hương hay sao. Nếu không phải vậy, ta làm sao có năng lực giết chết sạch lũ Ninja đó? Lần trước ta đã mượn lửa hạ độc thành công, lần này đương nhiên cũng không ngoại lệ.”
Sắc mặt trở nên tái nhợt, Diệp Hoan quát: “Ngươi cho rằng ta sẽ những lời nói bậy bạ đơn phương của ngươi hay sao?” Mặc dù nói cứng miệng như thế, nhưng y vẫn nghi ngờ liếc nhìn vào bàn tay mình một cái, trái tim lập tức chìm xuống.
Tay trái y đã bị Thu Trường Phong chém đứt ba ngón tay, đã băng bó cầm máu hoàn hảo, nào ngờ đâu hiện giờ máu lại đang rỉ ra.
Có lẽ nào y đã thật sự trúng độc Đề Huyết trên đao của Thu Trường Phong?
Trong lúc còn bán tín bán nghi, Diệp Hoan chợt nhìn thấy máu tươi tích dần lại thành giọt rồi rơi xuống mu bàn tay. Trái tim y chợt lạnh buốt. Vừa đưa tay quệt ngang mũi thì y bỗng phát hiện ra, lỗ mũi mình chảy máu từ lúc nào không biết.
Nhìn thấy thế, Thu Trường Phong gằn giọng hỏi: “Giờ ngươi còn chưa tin nữa sao?” Hắn còn chưa dứt lời, ngọn lửa xanh đột nhiên lụi bớt. Đống lửa đang cháy rừng rực đột nhiên tàn lụi dần, bầu không khí trong đại điện trở nên sặc mùi ma quái.
Thu Trường Phong thét dài một tiếng, thân hình đột ngột bắn vọt lên, phóng thẳng về phía Diệp Hoan.
Đột nhiên, đống lửa xanh tắt ngấm, cả đại điện chìm trong bóng tối. Chỉ nghe thất một tiếng nổ điếc tai, tiếng gió nổi lên, sau đó cả đại điện lại trở nên yên lặng như chết.
Không biết bao lâu sau, ánh lửa chợt lóe lên, Thu Trường Phong lại đánh bùi nhùi. Gian đại điện trống trơn, Diệp Hoan đã biến mất không còn thấy bóng dáng từ bao giờ. Sau khi lửa chiếu sáng, sắc mặt vẫn một màu tái nhợt, nhưng Thu Trường Phong đã đứng ngay trước mặt cô gái chỉ mặc đồ sát thân kia.
Hắn đã đoán trước là Diệp Hoan không dám bất chấp liều mạng. Vừa rồi hắn giả vờ nhảy lên tấn công Diệp Hoan, mục đích chính là muốn dọa y bỏ chạy.
Bất kể như thế nào, hắn cũng nên cứu cô gái trong vòng tròn lửa ra trước.
Trong ánh lửa, hắn đưa tay vén mái tóc xổ xuống như thác của cô ta ra, sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi. Cô gái đó xinh đẹp khôn tả, nhưng hai mắt vẫn nhắm chặt, hiển nhiên là vẫn còn chìm trong hôn mê, trong ánh lửa chỉ còn lại vẻ mềm yếu đáng thương.
Thu Trường Phong vừa nhìn thấy khuôn mặt của cô gái, dù trong lòng thất lạc nhưng cũng không thiếu kinh ngạc. Cô gái đó không phải Diệp Vũ Hà, nhưng lại là người hắn quen biết.
Cô gái đó hóa ra là Công Chúa Vân Mộng!
Sau khi Công Chúa Vân Mộng mất tích ở Kim Sơn, Thu Trường Phong chắc mẩm cô ta đã gặp bất hạnh. Bởi vậy hắn không tài nào ngờ tới, Công Chúa Vân Mộng lại có thể xuất hiện tại nơi này.
Thu Trường Phong nhìn vào khuôn mặt Công Chúa Vân Mộng, đầu óc cấp tốc vận chuyển, chỉ xoay quanh một nghi ngờ duy nhất, vì sao Công Chúa Vân Mộng vẫn còn sống, vì sao Diệp Hoan lại trói cô ta ở đây? Diệp Hoan là người xảo trá, y trói Công Chúa Vân Mộng ở chỗ này, chẳng lẽ là có mưu ma chước quỷ gì? Còn Diệp Vũ Hà, bây giờ đang ở chỗ nào?
*Cẩm Sắt
Nguyên tác: Lý Thương Ẩn
七言律詩
李商隱
錦瑟
錦瑟無端五十絃, 一絃一柱思華年。
莊生曉夢迷蝴蝶, 望帝春心託杜鵑。
滄海月明珠有淚, 藍田日暖玉生煙。
此情可待成追憶, 只是當時已惘然。
Cẩm Sắt
Cẩm Sắt vô đoan ngũ thập huyền
Nhất huyền nhất trụ tư hoa niên
Trang sinh hiểu mộng mê hồ điệp
Vọng đế xuân tâm thác đỗ quyên
Thương hải nguyệt minh châu hữu lệ
Lam điền nhật noãn ngọc sinh yên
Thử tình khả đãi thành truy ức
Chỉ thị đương thời dĩ uổng nhiên
–Dịch Nghĩa–
Đàn gấm chẳng vì cớ chi mà có năm mươi dây
Mỗi dây mỗi trụ đều gợi nhớ đến thời tuổi trẻ
Trang Chu buổi sáng nằm mộng thành bươm bướm
Lòng xuân của vua Thục đế gửi vào chim Đỗ Quyên
Trăng chiếu sáng trên mặt biển xanh, châu rơi lệ
Ánh nắng ấm áp chiếu vào hạt ngọc Lam Điền sinh ra khói
Tình này đã sớm trở thành nỗi nhớ nhung về dĩ vãng
Cho đến bây giờ chỉ còn lại nỗi đau thương
–Bản dịch của Trần Trọng Kim–
Đàn cẩm sắt, mấy chục dây,
Một dây, một trục, nhớ ngày thanh niên.
Trang Sinh hồ điệp mộng quên,
Lòng xuân Thục Đế, đỗ quyên gửi mình.
Trăng soi châu dỏ duềnh xanh,
Lam Điền trời ấm, ngọc lành khói bay.
Tình kia còn nhớ có ngày,
Hiện nay chỉ thấy gắt gay nỗi lòng.