Đọc truyện Đế Yến – Chương 54: Thân phận (phần đầu)
Dịch giả: gaygioxuong
Toàn thân Diệp Vũ Hà bắt đầu run rẩy. Tuy là bộ khoái, nhưng dẫu sao nàng cũng là phụ nữ. Giữa một hoang đảo, đột nhiên thấy cảnh tượng như thế này, không chỉ riêng phụ nữ, chỉ sợ đàn ông cũng phải sợ đến mức thất thanh hét lên.
Nhưng Thu Trường Phong lại chẳng phát ra tiếng hét nào, hắn quả thực không phải là người. Thần kinh của hắn chẳng khác gì làm bằng thép, còn cứng rắn hơn cả sắt thường. Đột nhiên nhìn thấy ma quỷ từ dưới đất chui lên, ngoại trừ sắc mặt càng thêm tái nhợt, không ngờ hắn vẫn còn có thể bình tĩnh hỏi: “Ngươi đang chờ chúng ta? Chờ chúng ta để làm gì?”
Con quỷ có khuôn mặt năm màu vẫy tay với Thu Trường Phong, trầm bổng nói: “Thu Trường Phong, ta chính là Vô Thường bên cạnh Diêm vương. Biết ngươi trúng Thanh Dạ Tâm, mặc dù đã dùng phương pháp Đao đoạn tứ mạch để kéo dài tính mạng, nhưng khó mà thay đổi số mệnh. Hôm nay, dương thọ của ngươi đã tận, Diêm vương gia đặc biệt sai ta câu hồn ngươi về Địa phủ.”
Đảo hoang chìm trong âm u, giọng nói của con quỷ lúc trầm lúc bổng, sặc mùi u ám. Thân hình của nó chập chờn lay động, khi nhìn từ xa, người ta bị cảm giác nơi đây không còn là chốn nhân gian nữa.
Tảng đá kia đột nhiên tự chuyển động, chẳng lẽ có nghĩa . . . nơi đó chính là cửa xuống âm phủ?
Mặc dù Diệp Vũ Hà vẫn sợ hãi, nhưng nghe thấy vậy, trong lòng lại đau như xé. Nàng đột ngột bước lên phía trước một bước, khàn giọng nói: “Người đáng chết là ta, nếu phải lấy mạng, ngươi cứ tới tìm ta là tốt nhất.” Trong lòng quặn đau, nàng đã hơn một lần tự hỏi, nếu lúc trước không phải vì cứu nàng, Thu Trường Phong cũng sẽ không trúng độc Thanh Dạ Tâm. Nàng thật sự nợ Thu Trường Phong rất nhiều. Nếu như được lựa chọn, nàng chấp nhận trúng độc thay cho hắn.
Ở một nơi âm u đầy rùng rợn, nàng đột nhiên trở nên mềm yếu và mỏi mệt khôn tả. Rất nhiều người, thường phải đến khi lâm vào những thời khắc như thế này, mới có thể lộ ra chân tình.
Con quỷ không có động tác gì, mà chỉ nói: “Diêm vương đã định canh ba chết, không ai có thể sống đến bình minh! Thu Trường Phong cũng không ngoại lệ. Diệp Vũ Hà, ngươi. . . không thay đổi được vận mệnh đâu.”
Diệp Vũ Hà chết lặng ở trong lòng, đang định tiếp cầu xin thì chợt nghe thấy Thu Trường Phong lạnh lùng nói: “Nàng ấy không thể sửa đổi số mệnh. . . Vậy còn ngươi. . . có thể hay không?”
Dường như không hề nghĩ tới Thu Trường Phong sẽ hỏi như thế, con quỷ khẽ ngẩn người ra, trong lúc nhất thời không tìm đâu ra câu trả lời. Vận mệnh khó đoán, ý trời khó cãi, cho dù có là Vô Thường, hiển nhiên cũng không có năng lực sửa đổi số mệnh.
Mắt sáng như đuốc, Thu Trường Phong nhìn chằm chằm vào con quỷ nói: “Nhưng ta lại biết rõ, ngươi thật sự có năng lực sửa đổi số mệnh.”
Con quỷ cười khằng khặc, vẫn không hề đáp lại, nhưng trong tiếng cười mơ hồ mang theo niềm bất an. Diệp Vũ Hà nghe thấy vậy, tâm trí chợt chấn động, không hiểu tại sao Thu Trường Phong lại dám khẳng định như vậy.
Đôi mắt dán chặt không dời vào người con quỷ, Thu Trường Phong đột nhiên nói tiếp: “Hình như ta đã gặp ngươi ở nơi nào đấy?”
Thấy Thu Trường Phong vẫn giữ được tỉnh táo, con quỷ vô thức nhíu mày, kinh ngạc hỏi lại: “Ở đâu? Âm phủ chăng?”
Lần này Thu Trường Phong trả lời còn kỳ quái hơn: “Không phải âm phủ, mà là ở thần miếu.” Diệp Vũ Hà vẫn không hiểu nổi, còn con quỷ dường như đã chết sững, mất năng lực nói năng. Thu Trường Phong nhìn xoáy vào con quỷ, thong thả nói: “Ngươi làm người đã không sáng suốt, làm quỷ cũng chẳng đúng cách. Diệp Hoan, ngươi thực sự cho rằng có thể lừa được ta sao?”
Con quỷ chấn động, thất thanh thốt lên: “Ngươi. . .” Sắc mặt quỷ dường như cũng đã biến đổi, khoảnh khắc này trở nên cực kỳ khó coi.
Con quỷ đúng là Diệp Hoan!
Thu Trường Phong chẳng tin vào ma quỷ. Khi nhìn thấy con quỷ đó, hắn lập tức khẳng định do con người giả trang. Nhưng người này là ai, hắn không dám vội khẳng định. Chỉ đến khi hắn nghe thấy con quỷ đó nhắc đến phương pháp Đao đoạn tứ mạch, tâm trí mới giống như được soi sáng, lập tức khẳng định người nọ cho dù không phải là Diệp Hoan, thì cũng quá nửa có quan hệ tới gã.
Ngoại trừ Diệp Vũ Hà, người biết rõ Thu Trường Phong trúng độc thì chỉ có gã Diệp Hoan vừa mới xuất hiện ở nơi này.
Nhìn thấy gương mặt quỷ năm màu, Thu Trường Phong có cảm giác dường như đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Hắn đột nhiên phát hiện, con quỷ này và người mặt quỷ ở Thanh Điền có vài phần giống nhau. Vừa nghĩ đến đây, hắn lập tức đoán ra, người mặt quỷ mà mình đã chạm trán ở Thanh Điền lúc trước nhiều khả năng là Diệp Hoan.
Diệp Hoan liên tục phá rối giang sơn của đại Minh, tham gia tranh đoạt Nhật Nguyệt Ca tại Thanh Điền, nhưng không đạt được mục đích.
Nghĩ ra điều đó, đến khi lựa lời dò xét chân tướng, Thu Trường Phong thấy biểu hiện khác thường của con quỷ, trong lòng lập tức chìm xuống. Hắn đột nhiên phát hiện ra, bản thân vẫn phạm vào một sai lầm nhỏ. Nếu như chỉ có một mình, khi bản thân vạch trần Diệp Hoan thì có thể đảo khách thành chủ, tra ra chân tướng, nhưng hắn không nên đề cập tới cái tên Diệp Hoan trước mặt Diệp Vũ Hà.
Tiếng nói của Thu Trường Phong vẫn còn quanh quẩn, trong khi con quỷ kia đang còn kinh hãi, Diệp Vũ Hà đã nhảy vọt tới.
Con quỷ đó đúng là Diệp Hoan. Nghe thấy cái tên này, Diệp Vũ Hà lập tức giật mình hiểu ra tất cả. Trên đảo này quá nửa là có đường ngầm, Diệp Hoan đã chui từ dưới đó lên; Chỉ một mình Diệp Hoan biết được Thu Trường Phong đã trúng độc, cho nên gã đã đóng giả quỷ đòi mạng; Cũng chỉ một mình Diệp Hoan mới có thể giải độc cho Thu Trường Phong. Diệp Hoan nắm giữ Kim Long Quyết, bởi vậy gã có khả năng sửa đổi số mệnh. Bắt được Diệp Hoan, đoạt lại Kim Long Quyết là có thể sửa đổi số mệnh của Thu Trường Phong, cứu sống được hắn.
Diệp Vũ Hà sợ ma quỷ, nhưng không sợ Diệp Hoan. Diệp Vũ Hà rút kiếm ra.
Một tiếng Xoảng vang lên, kiếm phát ra tiếng phượng hót, kiếm trở nên trắng lóa, dịu âm và lạnh buốt. Ánh sáng dịu êm như hoa sen mới nở, nhưng sát khí lại giá buốt giống như gió bấc lạnh thấu xương.
Không một ai ngờ tới, Diệp Vũ Hà lại có thân thủ nhanh như vậy, Thu Trường Phong cũng không ngoại lệ. Trong lòng thầm than không hay, hắn lập tức vươn tay kéo Diệp Vũ Hà lại. Hắn thừa hiểu, nếu con quỷ đó là Diệp Hoan, tất nhiên sẽ có mai phục. Hắn không muốn Diệp Vũ Hà mạo hiểm.
Nhưng vẫn còn kém một đường tơ.
Bóng người màu xanh mờ ảo trong một vầng ánh sáng, gần như chỉ trong chớp mắt, đã vọt tới trước mặt con quỷ.
Con quỷ đột nhiên biến mất, Diệp Vũ Hà rùng mình. Rơi vào lằn ranh giữa sống và chết, nàng lập tức phát hiện ra vách đá sau lưng con quỷ đã dịch ra, làm lộ ra một cửa động đen thui. Hầu như không cần suy nghĩ, trường kiếm tỏa ánh sáng dập dờn chói mắt, nàng lao thẳng vào cửa động đuổi theo.
Trong động quá nửa sẽ có cơ quan, Diệp Vũ Hà đương nhiên thừa hiểu điều đó, bởi vậy nàng nhất định phải dán chặt mắt vào con quỷ đó, không cho gã cơ hội khởi động cơ quan. Cửa động u ám, nàng vừa vọt qua, lập tức phát hiện trước mặt có một bóng đen đang lắc lư. Nghe thấy tiếng bước chân vang lên, nàng không hề do dự cầm kiếm đuổi sát phía sau.
Trong một khoảnh khắc, Diệp Vũ Hà có cảm giác mình đã đuổi theo ít nhất tầm hơn mười trượng.
Nàng đuổi không kịp Diệp Hoan, nhưng gã cũng không thể thoát khỏi tầm mắt của nàng.
Trong lúc Diệp Vũ Hà truy sát, trong đầu đột nhiên sinh ra một niềm kinh sợ. Nàng chưa bao giờ nghĩ tới, dưới lòng đất một hoang đảo thế này lại có không gian ngầm lớn đến thế.
Sau khi đuổi theo tầm hơn mười trượng, nàng chợt có cảm giác càng chạy về phía trước không gian càng rộng rãi hơn, con đường này quả thật giống như không có điểm cuối.
Bất chợt, ánh sáng lóe lên, phía trước chợt sáng chói lọi, sáng đến lòa cả mắt. Trong tình trạng không nhìn thấy gì, nàng dường như đã lọt vào một gian thạch thất rộng thênh thang.
Dưới mặt đất tại sao lại có thạch thất? Diệp Vũ Hà không kịp nghĩ nhiều, lập tức nhắm chặt hai mắt lại, cúi gập người đánh ra liên tục ba kiếm về phía trước và hai bên phải trái. Động tác đó chỉ là phản ứng tự vệ xuất phát từ bản năng, bởi nàng cho rằng Diệp Hoan lợi dụng địa hình quen thuộc đã phát động cơ quan, rất có thể sẽ giáng trả lại mình một đòn.
Nàng đâm ra ba kiếm, toàn bộ đều đâm vào khoảng không, lập tức cảm thấy không ổn. Mắt vừa thích ứng, nàng đã kịp phát hiện ra một bóng người đang chui vào vách tường bên tay trái.
Con người có thể chui được vào trong vách tường sao?
Diệp Vũ Hà kinh hãi, nhưng vẫn lập tức vọt tới truy đuổi. Trong vách tường nhất định có cơ quan, giống y như bức tường đá có cửa vào như vừa rồi.
Người nàng chưa tới, kiếm đã tới trước, một kiếm đâm thẳng vào vách tường. Choang… một tiếng đinh tai, Thuần Quân đâm sâu vào vách tường nửa xích, phát ra tiếng kêu giống như đâm vào kim loại. Kiếm là bảo kiếm. Diệp Vũ Hà đâm một kiếm ra, trong lòng tức khắc trầm xuống. Bức tường là thật, trên tường chỉ có một cái gương đồng.
Vừa nhận ra điều đó, Diệp Vũ Hà nhanh chóng rút kiếm. Vừa thoáng suy xét, nàng đã lập tức hiểu ra ý định của Diệp Hoan.
Vừa rồi, lúc ánh sáng lóe lên cũng là lúc Diệp Hoan đang lẩn trốn, nhưng lại trốn về hướng ngược lại với tấm gương đồng. Diệp Vũ Hà chỉ nhìn vào tấm gương đồng, bị ảo giác đánh lừa, truy đuổi sai phương hướng. Trước mắt, nàng có thể khẳng định Diệp Hoan đã trốn về phía ngược lại, trên vách tường phía bên đó chắc chắn có cơ quan. Nhưng, nàng còn có cơ hội sửa chữa nữa không?
Nghĩ đến đây, Diệp Vũ Hà quyết định tiếp tục. Bất kể như thế nào, nàng vẫn phải mang tính mạng ra đánh cược một lần. Đúng lúc này, nàng cảm thấy dưới chân đột nhiên nhẹ bẫng. Cảm giác đó tới cực kỳ đột ngột, giống như là mặt đất đột nhiên nứt ra một khe hở lớn, hoặc giống như có một con quái vật từ thuở Hồng hoang đột nhiên từ dưới đất chui lên, ngoác cái miệng đỏ lòm máu ra.
Chẳng những trái tim Diệp Vũ Hà trầm xuống, toàn bộ thân hình cũng đột nhiên trầm xuống theo. Có cạm bẫy. Vừa kịp nghĩ ra điều đó, Diệp Vũ Hà đã rơi vào bóng tối vô cùng vô tận. . .
Trong lúc rơi vào bóng tối, tâm trí nàng rõ ràng lại không có một chút kinh hãi, mà chỉ hiện lên khuôn mặt tái nhợt kia. . .
Nàng đã tận lực. Nàng vẫn còn tiếc nuối, nhưng không phải tiếc nuối mình đã đi trước Thu Trường Phong một bước, mà là vẫn chưa cứu vãn được vận mệnh phải chết của Thu Trường Phong.
Ánh lửa lóe lên, Thu Trường Phong cầm hộp quẹt, đứng trước tấm gương đồng. Trong gương đồng, dù sắc mặt Thu Trường Phong vẫn tái nhợt như mọi khi, nhưng bàn tay nắm hộp quẹt lại khẽ run.
Thạch thất tối đen như hũ nút, không có một tia sáng nào. Khi bước vào thạch thất này, Thu Trường Phong không hể nhìn thấy bóng dáng Diệp Vũ Hà. Nhưng hắn không thể không dừng lại, bởi vì phía trước đã không còn đường đi.
Diệp Vũ Hà truy đuổi Diệp Hoan, Thu Trường Phong nối gót theo sau. Dù bản thân thừa hiểu, trong đường ngầm dưới mặt đất này quá nửa sẽ gặp phải nguy hiểm, nhưng hắn có thể không truy đuổi sao?
Hắn đã chậm một bước, hoàn toàn không nhìn thấy Diệp Vũ Hà và Diệp Hoan đâu cả. Dưới mặt tối đen đầy hiểm họa này, người sáng mắt cũng thành kẻ mù. Nhưng hắn vẫn nhanh chóng lao về phía trước, giống như một con dơi chao liệng trong bóng tối.
Bởi vì mũi hắn đã ngửi thấy một mùi hương đang lan tỏa trong không khí ở phía trước, đó là mùi thơm cơ thể của Diệp Vũ Hà. Mấy ngày nay, bản thân và Diệp Vũ Hà như bóng với hình, hắn đã quen thuộc với mùi hương đó.
Bởi vậy, hắn có thể ngay tức khắc truy đuổi tới thạch thất này. Bùi nhùi cháy lên, hắn nhìn thấy được tấm gương đồng, chẳng những thấy được bóng mình trong gương đồng mà còn thấy được vết kiếm trên mặt gương.
Hắn hoàn toàn không hay vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng biết Diệp Vũ Hà và Diệp Hoan đã chạy đi nơi nào.
Thạch thất này khá lớn, một phía là đường cụt, hai trong ba phía còn lại là vách đá cứng rắn, phía cuối cùng chính là nơi đặt tấm gương đồng. Sau khi đến chỗ này, Diệp Vũ Hà và Diệp Hoan giống như đột nhiên tan biến vào không khí, không còn thấy đâu nữa.
Nếu là người khác rơi vào tình trạng này, chỉ sợ sẽ không còn lòng dạ nào mà suy xét, thần hồn nát thần tính, nhưng Thu Trường Phong thì vẫn không thay đổi sắc mặt, chỉ đánh bùi nhùi lên, đứng trước tấm gương đồng một lúc lâu rồi đột ngột quay người lại đi thẳng tới vách tường đối diện với tấm gương.
Có thể đâm thủng gương đồng, kiếm đích xác là bảo kiếm. Kiếm của Diệp Vũ Hà đúng là bảo kiếm, rõ ràng đây là tác phẩm của nàng. Diệp Vũ Hà sẽ không vô cớ đâm một nhát kiếm vô bổ. Điều này chứng tỏ nàng đã nhìn thấy cái gì đó phản chiếu trong gương.
Nếu là hình ảnh phản chiếu qua tấm gương, bản thân vật đó nhất định ở phía đối diện.
Khi nghĩ tới đây, trong bóng tối, hắn từ từ nhắm nghiền hai mắt, vươn tay chạm vào vách đá lần mò. Năm ngón tay lướt nhẹ như đánh đàn, đột nhiên hắn cảm nhận được chỗ khác lạ, hơi mạnh tay ấn vào. Vạch đá cứng rắn bỗng im hơi lặng tiếng tách ra hai bên, tạo thành một cửa động đen ngòm.
Phía trước vẫn là bóng tối khôn cùng, cái động này sâu khôn lường, giống như là cửa ngõ Quỷ Môn Quan dẫn tới Âm phủ.
Thu Trường Phong vẫn bình tĩnh như thường, từ từ cất bước tiến về phía trước. Trong lúc hắn bước đi trong bóng tối không biết đâu là giới hạn, trong lòng không kìm được cảm xúc kinh ngạc trước sự rộng lớn của cái mê cung dưới mặt đất này.
Từ lúc nghe thấy Diệp Vũ Hà bảo rằng mình nhìn thấy quỷ bay hơi lên từ đá, hắn đã có thể khẳng định nơi này có cơ quan. Nhưng dù có thế nào hắn cũng không thể tưởng được, dưới lòng đất của đảo hoang không người này lại có một khu kiến trúc ngầm với quy mô hùng vĩ tới như vậy.
Rốt cục là ai có khả năng lớn tới thế này, có thể tạo ra một cung điện dưới mặt đất hoành tráng đến thế? Chẳng lẽ là. . .
Vừa nghĩ tới đây, Thu Trường Phong lại một lần nữa phải dừng bước.
Bởi ngay lúc đó, phía trước mặt sáng bừng lên, đồng thời vang lên một tiếng rít xé gió. Một điểm sáng lạnh lẽo lẫn vào giữa vầng sáng, bắn thẳng vào mặt Thu Trường Phong.
Điểm sáng đó xuất hiện rất đột ngột, hiển nhiên là muốn dồn Thu Trường Phong vào chỗ chết, bởi khẳng định lúc ánh sáng bừng lên thì cũng là lúc hắn phải nhắm chặt hai mắt lại. Nhưng không ngờ tới, dù đôi mắt Thu Trường Phong đã nhắm chặt, nhưng thân hình hắn lại tức khắc di chuyển.
Điểm sáng đó sượt qua sát vạt áo Thu Trường Phong rồi bắn ra xa tắp trong bóng tối khôn cùng, rất lâu sau mới đột ngột có tiếng vang dội ngược lại. Điểm sáng đó bay nhanh hơn tên nỏ vài phần.