Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 7
Nàng luyến tiếc trở về cung Hàm Liên. Trong khi đó, ở cung Chúc Dung, thái hậu triệu kiến gấp Nhược Chỉ Lan:
-Ngươi dạy chiêu nghi những gì hả?
-Dạ? Là nghi thức cung đình, lễ nghĩa và….
-Không phải những thứ đó,… ngươi có dạy chiêu nghi võ công k?
-Cái đó…..Dạ.. cái đó….
“rầm”
-Ngươi to gan lắm! Dám giấu cả ai gia! – Thái hậu thịnh nộ nói xong bỗng cười bảo- Ngươi làm tốt lắm!
Nhược Chỉ Lan ngơ ngác. Sống đến chừng này tuổi, lần đầu tiên bà cảm thấy mình đã bị biến thành kẻ ngốc.
Còn Thái hậu thì cười ý nhị. Hay thật! Hàn Huân Y, ngươi chưa bao giờ làm ta thất vọng, đứa con dâu hoàn hảo ạ!
………..
Nàng đang nằm thoải mái giữa những thảm cỏ xanh mượt mà, đôi mắt tuyệt mĩ hơi nheo lại. Thảm cỏ dưới ánh nắng mặt trời đẹp, mơn man như những hạt ngọc màu xanh nhưng bỗng nhiên lại trở thành xấu xí thảm hại trước sắc đẹp của nàng.
Nàng nheo nheo mắt. Rốt cuộc Nhị vị Từ quý phi đó có âm mưu gì? tại sao mình lại nhìn thấy vô vàn những tia lạnh lùng của Từ Đế Tử với Mộ Dung Sở Thiết?
Nàng ngạc nhiên thấy mình trở nên quan sát kĩ như thế? Từ Đế Tử diễn vai uỷ khuất cũng tàm tạm. Nhưng so với cách của nàng thì vô vàn điều không thể sánh được. Nàng nở nụ cười tiếu phi tiếu.
“ Mộ Dung Sở Thiết, rồi ngươi sẽ thấy! Chính mẫu thân ngươi đã giúp ta có cơ hội này. Đừng bao giờ hối hận nhé, “ phu quân “ của ta”
Nàng nhắm chặt mắt. Mong cơ hồ được chợp mắt một chút…
Thì…….
-Hàn chiêu nghi?
Nàng uể oải mở mắt. Hỏi khẽ với cung nữ trước mặt:
-Ân. Sao?
-Thái Hậu muốn Người cùng luyện võ với Huyền Minh vương gia ạ.
-Cái gì cơ? – nàng sửng sốt. À. Bà ấy biết rồi thì khỏi cần gíấu.
Nàng ngồi dậy, ra hiệu bảo cung nữ đó dẫn đường, nàng chợt ngạc nhiên. Tại sao cung nữ này lại e thẹn cười ngượng ngùng, mặt đỏ lên khi nhắc tới Huyền Minh vương gia nhỉ???
Nàng cười. E rằng lại sắp có chuyện cho nàng được xem rồi!
Nàng đến đó cùng cung nữ và lập tức nhận ra lý do. Nam nhân mặc bộ quần áo màu trắng điểm xuyết đen đang đứng giữa sân chắc là Huyền Minh vương gia. Vương gia đang đấu võ cùng thị vệ nhưng nhìn qua cũng biết ai sẽ thắng rồi.
Vị vương gia đó đẹp một cách hoàn mĩ đến mức ngta cảm thấy ghen tị. Vẻ đẹp của nam nhân này cũng lạnh nhưng toàn thân k toả ra vẻ lãnh khốc mà tạo một cảm giác yên tâm tin tưởng.
Nàng cũng nhận ra T.Hậu và hoàng hậu đang ngồi ở trên xem. Hoàng hậu cũng là một mĩ nhân nhưng khuôn mặt từa tựa khắc hoạ lại có vẻ buồn man mác. Nàng nhanh chóng bước đến đó. Cũng may là nàng không mặc váy áo rườm rà mà khoác lên mình bộ quần áo vẫn hay dùng để luyện võ với tông màu chủ đạo là màu xanh biển nhạt.
Thái Hậu nở nụ cười:
-Chiêu nghi đến rồi ư?
-Thỉnh an Thái Hậu và hoàng hậu nương nương!
-Miễn lễ. – Hoàng hậu lạnh lùng đáp.
-Tạ ơn.
-Chiêu nghi có muốn thử với Huyền Minh vương gia k?
-Có ạ.
Hoàng hậu hơi ngạc nhiên. Tại sao Thái Hậu lại có vẻ thích nữ nhân luyện võ này nhỉ? Thật thô tục!
Một thị vệ đem cây kiếm cho nàng nhưng ngẩn ng đi vì nàng quá đẹp. Thái hậu nhìn thấy liền ra lệnh:
-Chém đầu hắn. Dám nhìn chiêu nghi với ánh mắt ấy ư?
-Khoan đã. Không sao ạ.
Nàng vừa nói câu ấy, thì Huyền Minh vương gia nhìn lại. Bắt gặp ánh mắt nàng, vương gia quay lại, k biểu lộ một chút xúc cảm nào.
Nàng cúi chào rồi nói với Huyền Minh:
-Xin vương gia chỉ giáo.
Hắn k đáp lại.
Nàng nghĩ: “ Coi thg ta vì ta chỉ là một chiêu nghi ư?”
Nhưng rồi nàng vẫn tiến đến. : – Mời vương gia.
-Chiêu nghi là nữ nhân, vương gia nên nhẹ tay.-Hoàng hậu pha chất giọng mỉa mai vào câu nói của mình.
Nàng liền cao giọng nhìn thẳng vào mặt hoàng hậu đáp lại cũng một giọng chua chát nhưng châm chọc và có sức “ sát thương” hơn nhiều:
-Đa tạ hoàng hậu đã quan tâm, nhưng thần thiếp k yếu đuối như vẻ bề ngoài. ( như ai đó.)
Hoàng hậu im lặng nhưng đáy mắt đã đông cứng vì giận dữ.
Vương gia lại một lần nữa nhìn nàng. Nàng mỉm cười như ẩn ý nhắc rằng : “ Bắt đầu”
Nàng nhẹ nhàng đến gần hắn mà dường như k tạo một tiếng động nào.
Mũi kiếm của nàng chĩa vào hắn nhiều lần. Nhưng mà hình như hắn k đánh nhau với nàng mà chỉ tránh nàng. Huân Y cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương:
-Vương gia cho rằng ta k đủ thực lực để đánh với vương gia sao?
Hắn hơi ngạc nhiên nhưng k đáp. Trong lúc hắn nâng mũi kiếm lên để tránh nàng chuẩn bị ra tay thì nàng bất chợt thả kiếm, mũi kiếm của hắn đi quá đà, nhưng hắn ghìm lại mà vẫn để lại lên cổ nàng một đường máu…
Thái hậu hoảng hốt tuy nhiên k vội can thiệp. Thì…
“ Hoàng thượng và Hạ Lan quý phi , Loan Mĩ quý phi giá lâm”
( Hạ Lan quý phi: Từ Đế Tử. Loan Mĩ quý phi: Từ Đế Lan)
Nàng và vương gia thì mải q. tâm việc khác nên hoàn toàn k nhận ra thiên tử đã đến.
Huyền Minh sửng sốt nhìn đường kiếm trên cổ nàng. Nó khá sâu nhưng nàng k kêu lên một tiếng nào. Hắn buộc mở miệng, âm thanh rất dịu:
-Chiêu…
-Ta là Hàn Huân Y. Gọi ta là Huân Y.
-Có sao k?
-ta k sao. Chuyện nhỏ. ( Tg: Sax. Chuyện nhỏ cơ đấy. – HY: Hừ. Chả lẽ ta kêu là ta đau quá à??! –HM: Chiêu nghi nên kêu đi. Hy: yên lặng giùm chút. Tiép tục đi. Chuyện phiếm quá rồi)
Nàng nói tiếp vẫn cười tươi:
-Để chắc chắn rằng… – Nàng chỉ vào vết thương -… Huyền Minh vương gia sẽ k coi thg ta thì ta phải thử chứ!
-Gọi ta là Huyền Minh được rồi.
-Ân.
-Bây giờ chúng ta sẽ đánh tay k.
-Tốt thôi.
Nàng và hắn cùng vứt kiếm xuống. nàng nói:
-Huyền Minh huynh, không cần phải nhường ta.
-Nếu nàng muốn.
Nàng và hắn đánh rất mạnh tay. Tiếng nội lực bật vào nhau khiến ai ai cũng sờ sợ. Cuối cùng hắn kết thúc bằng một cú đấm sượt vào má nàng. Nàng ngã xuống. Má đỏ lên. Ran Rát.
Hắn vội vã đỡ nàng dậy.
-Nàng có sao k?
-Ta thua rồi.
-Ân. Nhưng ta tưởng nàng muốn thắng mà.
Nàng cười tươi. Nụ cười còn sáng loá hơn cả ánh nắng mặt trời.
Ở trên, Mộ Dung Sở Thiết, Từ Đế Tử, Từ Đế Lan, Thái hậu và Bất Tiên Từ Nhũ hoàng hậu đều k thể rời mắt một giây một phút nào khỏi 2 nhân đẹp như tiên dưới sân.
Hoàng thượng nhíu mày nhìn nữ nhân dưới kia. Nàng thật đẹp. Vẻ đẹp tuyệt mĩ và hoàn hảo. Nhưng đột nhiên trong lòng hắn cũng cảm thấy cái gì đó rất quen ở nữ nhân này. hắn hỏi:
-Mẫu hậu, đó là ai vậy?- Sợ TH chưa hiểu, hắn nói thêm- Là nữ nhân vừa tỉ thí với hoàng huynh.
-Hàn chiêu nghi.- Bà trả lời lạnh lùng nhưng trong lòng nhuốm chút vui thích.
-Hàn chiêu nghi? – Hắn tự nghĩ. Nàng cũng là nữ nhân của hắn (Ặc), sao hắn k biết đến sự tồn tại của nàng?
Trong khi đó, Huyền Minh đang đỡ Huân Y bước lên vẫn an TH. Nhìn dáng vẻ thân thiết ứo,Thái hậu k khỏi kinh ngạc. Huyền Minh rất ít giao tiếp với bên ngoài. Một ngày nói quá 10 tiếng cũng là kì tích rồi. Vậy mà hôm nay vì Huân Y, con trai bà lại nói nhiều đến vậy.
Nó cũng là nhân k màng đến ngôi vua vì thế mà Tiên Đế đã phá lệ trao vương quyền cho Sở Thiết.
-Mẫu hậu?
-À… Ân. Con thấy Hàn chiêu nghi thế nào?
-Rất tốt. Võ công cũng rất mềm mại.
-Ân. Ta cũng thấy vậy. Nhìn Hàn chiêu nghi tỉ thí với con mà ta tưởng như nàng ấy đang múa.
Huân Y mỉm cười. Bất chợt, nàng nhìn thấy hoàng thượng, nụ cười nàng bỗng trở nên gượng gạo một cách kì cục.