Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 6
Một năm sau….
Một giọng nữ trong trẻo nhẹ nhàng:
-Thưa Thái hậu, Hàn chiêu nghi thỉnh an Người.
Thái hậu nhìn nữ nhân trước mặt mà không khỏi tràn lên cảm giác hài lòng. Một nữ nhân tuyệt đẹp. Tuy không son phấn nhưng cảm giác nhìn đã thấy làn da mềm mại như tơ lụa, trắng như tuyết. Tuy mặc quần áo đơn giản, trang điểm nữ tính nhưng nhìn nữ nhi này không hề có vẻ yếu đuối mà đẹp một cách vững vàng, hoàn hảo.
Đôi môi đầy đặn ướt át đó, thử hỏi có nam nhân nào chối từ được?
Nàng thực sự đã tuyệt mĩ hơn một năm trước rất nhiều. Hành xử cũng đã biết kiềm chế. Đôi mắt nàng ánh lên sự nghịch ngợm nhưng trong trẻo đến thu hút lòng người. Nếu như một năm trước sắc đẹp của nàng còn là viên ngọc thô chưa được mài dũa thì nay đã là một viên kim cương sáng giá rồi! Sắc đẹp của nàng không khiến người ta ghen tỵ nổi mà dâng trào cảm xúc ngưỡng mộ, vẻ đẹp của nàng đủ làm sáng lên bất cứ cái gì ở bên cạnh nó.
Thái hậu miên man suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời:
-À.. Ân. Miễn lễ.
Nàng từ từ dẫn nhẹ váy ra rồi mới an toạ.
Huân Y hỏi:
-Phải chăng người có gì vui ạ?
“Đúng là hiểu lòng người”. Thái hậu vui vẻ:
-Ta định sáng nay sẽ đưa con đến cung của hoàng thượng vấn an, cũng 1 năm rồi mà!
Huân Y hơi giật mình:
-Dạ? À.. vâng. Nhưng……
…..
Vườn cỏ ngự hoa viên của cung Hàm Liên…
Nàng đang ngắm trời ngắm đất, ngắm thế gian thì bỗng tiếng huyên náo ở cung Bạch Dương ( Gần cung hàm Liên). Nàng thích xem đánh nhau lắm. 1 năm huấn luyện mà tính nàng chả thay đổi được là bao.
Nàng vội vàng chạy đến cung Bạch Dương thì được xem kịch hay…
Nàng nhận ra 2 nữ nhân ở dưới là Tiêu phi và Đế Tử quý phi. Đế Tử quý phi trông có vẻ tức giận nhưng nếu k nhìn kĩ thì khó mà rõ. Tiêu phi thì đã vô cùng thịnh nộ…
Tiêu phi quát nhẹ:
-Đế Tử quý phi à, Người nên xem lại bản thân đi!
-Vô lễ! Ngươi có im đi k?
“ Bốp” – Từ Đế Tử quý phi tát mạnh vào khuôn mặt ngọc của Tiêu phi.
Vừa lúc đó,… “ Hoàng Thượng giá lâm”
Hai phi tử quý xuống: “ hoàng thượng cát tường”
Hoàng Thượng bước lại gần Từ quý phi mà hỏi:
-Có chuyện gì?
-Tiêu phi nói rằng thân phận của thiếp không đáng làm quý phi, hu hu, hoàng thượng, người phải phân rõ cho thiếp, Tiêu phi còn tát thiếp, hức hức…
Vừa nói. Từ quý phi vừa ôm chầm lấy hắn.
Nàng ở trên cũng thầm thán phục. Diến hay! Ủa má Từ quý phi đỏ kìa! Ả ta làm gì mà nhanh quá!
Hoàng thượng sớm không thích Tiêu phi, liền nói rằng:
-Chặt tay trái của Tiêu phi và giao cho Hoàng Hậu xử theo luật của Hậu cung.
Tiêu phi mặt mày tái nhợt sợ hãi vội quỳ sụp xuống:
-Thiếp đã biết lỗi, xin hoàng thượng tha cho thiếp một lần… hoàng thượng…..
-Giải đi ngay!
-Ngừng tay!
Là Thái Hậu. Bà hiền từ đi lại. Nhưng chỉ có Huân Y và hoàng thượng nhìn thấu trong mắt bà một tia sát khí.
“ Thái hậu vạn tuế” – Mọi người quỳ xuống vấn an.
Hoàng thượng : “ Cung nghinh mẫu hậu”
-Miễn lễ.
-Dạ.
-Ta có được mạn phép hỏi rằng : “ có chuyện gì ở đây k?” – Thái hậu nói có chút mỉa mai.
Hoàng công công vội cúi gập xuống thưa:
-Thái hậu, Tiêu phi đánh Từ quý phi. Hoàng thượng đã xử chặt tay trái Tiêu phi và giao cho hoàng hậu xử theo luật hậu cung.
-Vậy hả? Từ quý phi.
-Có thần thiếp ạ.
-Ta nhớ rằng tội nói dối trước mặt thiên tử luật hậu cung là chặt 1 tay và 1 chân. Phải k ?
Từ phi khó chịu:
-Người nói vậy ý là thần thiếp ns dối ư?
-Tự biết đi là hơn.
Hoàng thượng quả không sai là vô cùng sủng nhị vị quý phi họ Từ:
-Mẫu hậu!
-Có chuyện gì?
Thái hậu chợt cảm thấy hình như có ng nào đó đang nhìn. Con a đầu này! Tính nết sao lại không sửa được như thế?
-Người không nên như thế chứ ạ!
-Được rồi. Tuỳ con. Nhưng ta mong rằng Tiêu phi sẽ không mất một cọng tóc nào!
Nói rồi TH bỏ đi. Hoàng thượng cùng Từ quý phi quay gót về điện Sùng Chính của nhị vị Từ quý phi.
Tiêu phi khuôn mặt nhợt nhạt nhưng tức giận nghiến răng…
Nàng ở trên thì tiếc nuối vì kịch hay đã hết mặc dù thấy được hoàng thượng sau 1 năm giờ đã đẹp mĩ và lãnh khốc như 1 vị thần……