Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia

Chương 8


Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 8

Hắn cũng nhìn lại nàng và chợt rùng mình. Nàng nhìn hắn với ánh mắt toé lửa nhưng đồng thời đôi môi lại có thể mỉm cười dịu dàng đến thế. Hắn ngẩn ng ra ngắm khuôn mặt hoàn mĩ của nàng.
Nàng tự động bước đến gần hoàng thượng:
-Thỉnh an hoàng thượng. Một năm qua, Người vẫn k-h-o-ẻ chứ ạ?
Hắn ngạc nhiên. hắn từng gặp nàng rồi ư?!
Nàng nói tiếp, gắn từng chữ:
-Ta là H-à-n H-u-â-n Y!
Hắn suýt té ghế. Một năm trước… Lẽ nào là Hàn Huân Y đó ư? Hắn hỏi lại:
-Nàng vẫn chưa….?
-Vâng. Thật xin lỗi vì ta chưa chết.
Hắn bỗng thấy trong lòng dâng lên cảm giác kì lạ. Vừa vui vừa bực. Vui vì may quá mẫu hậu hắn k giết nàng ( tg: Hờ, dại gái thế đấy- Thở dài) , nhưng bực vì sao nàng lại vẫn giữ cái giọng miệt thị hắn?!
Hắn vờ như đang tức giận hòng che giấu cái cảm giác tràn lẫn trong tim:
-Nàng dám vô lễ với ta sao?
Nàng cất cao giọng hỏi lại hơi mỉa mai:
– Hoàng thượng muốn chặt tay ta, hay là phanh thây ta???
Cả Huyền Minh và hắn bật cười. Nàng nhăn mũi:
-Cười cái gì?
-Chiêu nghi hình như k biết sợ.
-Tại sao phải sợ?
-Đây là vị vua tàn bạo nhất thời đại….

-Vậy lẽ nào ta phải run lẩy bẩy rồi lên giọng ngọt ngào bảo hắn tha cho ta à??
Huyền Minh đáp giọng thoáng chút u uất khó nhận ra:
-Theo lẽ thì phi tần nào cũng vậy!
-Xin lỗi huynh nhé! Ta chưa phải là phi tần.
Huyền Minh ngạc nhiên thấy tâm trạng của hắn khá lên nhiều khi nói chuyện với nàng.
Thái hậu mỉm cười : “ Hàn Huân Y, con đúng là điều ta tìm suốt 10 năm qua.”
Hạ Lan quý phi và Loan Mĩ quý phi nhìn nàng hơi tức tồi nhưng đồng thời nàng lại thấy 1 tia thích thú nho nhỏ trong mắt Loan Mĩ quý phi. Nàng phớt lờ ,rồi cúi chào, giọng hơi khang khác:
-Thưa Thái hậu, hoàng thượng, hoàng hậu, nhị vị quý phi; thần thiếp thấy hơi mệt. Thần thiếp xin phép được lui về nghỉ.
Thái hậu khoát tay:
-Ân. Con về đi.
Huyền Minh vội vã như sợ hãi điều gì đó:
-Để hoàng nhi đưa chiêu nghi về.
Thái hậu nhìn ánh mắt khẩn khoản kì lạ của Huyền Minh thì đành mở miệng:
-Ân. Nhanh đi.
Hắn thì lập tức sa sầm mặt mũi:
-Hoàng Huynh không cần nhọc công đâu. Để cung nữ dìu nàng ấy vè là được rồi!
Nhưng Huyền Minh không nhận ra giọng nói đã có phần tức tối của Sở Thiết:
-Không đâu. Ta sẽ đưa chiêu nghi về.
Nàng đápcó phần bực bội:
-Vậy thì nhanh lên.
Nhìn bóng dáng hai người khuất. Hắn tức giận kì lạ. Hắn nói:
-Mang kiếm đến đây.
Rồi hắn gọi thị về ra đánh. Đòn nào cũng đánh vào chỗ dễ lấy đi mạng sống ng khác nhất. Rồi cuối cùng hắn chém một nhát vào yết hầu tên thị vệ. Tên thị vệ ngã xuống với vô số vết thương và sự đau đớn tột cùng.
Sau đó, Hắn ra lệnh:
-Hồi cung.
Thái hậu và hoàng hậu nhìn xác tên thị vệ rồi, TH nói:
-Mai táng cho hắn. Cấp cho gđ hắn: 100 lạng bạc. Thật tội nghiệp!
Nói rồi bà bỏ đi. Hoàng hậu nhìn một lúc rồi cũng về cung và nỗi sợ hãi với hoàng thượng cũng tăng lên bội fần.
Nàng cùng Huyền Minh về cung Hàm Liên. Nàng đòi ngồi ở bãi cỏ. Hắn đành mặc nàng. Hắn hỏi hơi buồn buồn:
-Một năm trước, Nàng quen với hoàng đệ ta rồi à?
-Hừm. Quen gì chứ???
-Vậy là sao?

Nàng thao thao bất tuyệt mà kể cho hắn về cách nàng gặp hoàng đệ hắn thế nào.
-Vậy… tại sao nàng lại là chiêu nghi?
-Vì Thái hậu. Và ta mong huynh sẽ k hỏi thêm nữa.
-Ân. Ta hiểu.
-Ta ghét tên hoàng thượng ấy. Và theo như ta biết về hắn, sau khi chúng ta đi khuất đã có một sinh linh tội nghiệp nào đó bị hy sinh.
-Ta cũng nghĩ vậy. – Hắn nói khẽ khàng.
Nàng quay lại hỏi hắn:
-Vậy huynh có phải ng tàn bạo như thế k?
-Haha… Ta k đến mức đó nhưng cũng k phải ng hiền hậu.
-Vậy huynh có thích giết ng k?
-Hả? Cần thì phải giết. – Nụ cười trên môi hắn tắt hẳn. Hắn tl bằng giọng lành lạnh.
-Vậy hả?
-Hoàg đệ của ta từng rất hồn hậu như một thiên sứ k nhuốm chút bụi bẩn nào nhưng chính ta đã làm đệ ấy trở nên khát máu và độc ác như thế, hoàn toàn không thèm chớp mắt khi giết ng….
-Vậy ư? Tại sao lại thế?
-Năm ta 8 tuổi, tức đệ ấy 5 tuổi, ta đã bị bắt cóc bởi chính ng bác của ta, vì cứu ta đệ ấy đã cầm cây kiếm mà phụ hoàng quá cố tặng đâm nhiều nhát vào ng bác ấy, vì… đệ ấy.. quá hoảng loạn….Bác ấy chết và ta an toàn nhưng đệ ta thì tự nhốt mình trong căn phòng nhỏ tới 3 ngày 3 đêm k ăn uống gì.. Và ta cũng ngồi ở trước cửa phòng đợi đệ ấy…
-Rồi sao?
-Nhưng khi bước ra thì mắt hoàng đệ ta đã biến thành màu đỏ! Rất sợ hãi, ta nhìn thấy cả sự lạnh lùng, lãnh khốc trong đôi mắt ấy. Và cứ mỗi lần giết ng thì mắt hoàng đệ lại biến thành màu đỏ….
-….
-Hoàng đệ nói với ta rằng, trong 3 ngày 3 đêm đó, đệ ấy đã nhận ra muốn giữ lấy mạng sống cho chính mình thì k nên nhân từ với ng khác. Phải lựa chọn giữa kẻ đó sống hoặc mình sống thì chả lẽ lại phải hy sinh vì kẻ khác? Và cũng từ đó, hoàng đệ ta k tin bất kỳ ai, ngoại trừ ta và mẫu hậu…
Nàng chợt nói:
-Ân, cuộc sống mà phải luôn nghi ngờ, ngờ vực ng khác, một cuộc sống k cho phép mình tin tưởng bất kỳ ai… thật .. sự mệt… mỏi…. khó chịu… nhưng làm sao thoát khỏi cuộc sống mà định mệnh đã sắp đặt….
Nàng nói như đó chính là cuộc sống của nàng, khiến hắn ngạc nhiên nhưng rồi k hỏi mà nói rằng:

-Hình như hôm nay ta nói nhiều quá.
-Ân. Ta cũng biết, huynh một ngày chỉ nói hơn 10 từ là đã khó khăn rồi… Cảm ơn vì đã tin ta, và coi ta như bằng hữu….-Giọng nàng nghẹn ngào. Hắn thì có thể chia sẻ còn nàng thì mãi mãi k thể… Nếu muốn sớm gặp Tử Thần thì nàng sẽ làm thế nhưng k! Không bao giờ!
Hắn nhìn nàng. Rồi hỏi:
-Nàng có cảm nhận gì về hoàng đệ của ta? Và… cả ta nữa?
Nàng cười nhẹ nhàng:
-Hoàng Đệ của huynh rất tàn nhẫn, đáng sợ, nếu như là một năm trước ta sẽ rất sợ nhưng bây gìơ thì k ta k cần phải sợ.. ta biết rằng mình k nên chống lại cái thứ mà từ khi sinh ra đã thuộc về mình, một cái gông sắt chắc chắn đã kẹp chặt lấy cổ ta… – Nàng hơi nghèn nghẹn-….. Mà bây giờ ta mới nhận ra nó thật nặng nề…..
Hắn nghe nàng nói mà không hiểu nàng đang nói về cái gì. Hắn cố phá vỡ bầu k khí đang trầm dần:
-Vậy còn ta?
-Huynh rất lạnh lùng , nhưng ta cũng cảm nhận huynh không tàn ác- Huân Y hơi mỉm cười -… Nếu ta có thể … có thể không phải…..
Nàng ngắt quãng câu nói ở đó. Hắn thấy nàng đang rất dằn vặt mới ôm lấy nàng. Vỗ về bằng giọng rất chi dịu dàng mà hắn cũng k nhận ra đó là giọng của mình nữa rồi:
-Nàng đừng khóc…..- Hắn tiếp tục nói nhỏ như chỉ để mình nghe được- Nếu khuôn mắt tuỵệt mĩ của nàng xuất hiện những giọt nước mắt thì ta sẽ rất đau……
Không hiểu sao, khi ở bên nàng hắn cứ như một ng bị bệnh nói nhiều vậy…..
Nàng ngồi thẳng dậy cười.
-Ta đã khoẻ. Huynh về cung đi. Ta muốn ở đây. MỘT MÌNH!
hắn đứng dậy luyến tiếc:
-Chúng ta sẽ gặp lại?
-Ân.
Họ k chú ý rằng có một ánh mắt giận dữ, tức giận, tàn ác, cô độc nhưng đau khổ chú tâm vào 2 ng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.