Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 3
Nàng nhìn nụ cười quỷ dị đáng sợ của hắn mà không khỏi rùng mình. Hắn phải chăng lại có âm mưu gì nữa đây? Nàng sợ hãi, nhưng đầu óc thì vẫn hoạt động!
Nàng đổi cái giọng ngọt ngào trong veo:
-Hoàng thượng tốt bụng, hoàng thượng từ bi, nhân từ, hoàng thượng độ lượng, hoàng thường là quân tử, hoàng thượng không chấp nhặt kẻ tiểu nhân…..
-Nói. Khỏi dài dòng nịnh nọt!
Nàng tức khí. Hắn, nếu không phải là chữ “ Vua” thì hắn đã không thể mở miệng mà nói thêm nữa rồi. Cái hận là hận không thể bóp chết hắn thành xác ướp Ai Cập. Lục phủ ngũ tạng nàng đã sôi lên rôi… nhưng mà nào thể để ạng tàn đầu rơi chứ… “ Một điều nhịn là chín điều lành”
Nàng nói tiếp, ngữ khí đã lãnh đạm hơn nhưng mang chút thương cảm:
-.. Người đừng chấp tiểu nữ.. Tiểu nữ xin Người tha tội. tiểu nữ chỉ nhất thời hồ đồ. Nhà tiểu nữ còn mẹ già, cha bệnh,… Huynh muội còn nhỏ,… Xin Người đức cao vọng trọng mà mở lòng tha cho tiểu nữ…
( tg: Xạo quá nhé!- HY: haha. Phục tỷ tỷ chưa???. Tg: (Buồn nôn).. sax)
Hắn không thèm để tâm đến một lời của nàng mà nghĩ rằng: “ Hừ! Nếu ngươi còn cha mẹ già thì nhẽ ra ngươi không nên chọc tức ta. Bây giờ thì “tuebexi”, muộn rồi”
Âm sắc lạnh lùng của giọng nói hắn vang lên:
-Ngươi tên gì?
Nàng kêu thầm. Rốt cuộc hắn có tai hay k đó???
Nàng cay đắng rít trong kẽ răng:
-Hàn.. Huân ..Y
Tên thái giám thấy tâm săc hoàng thượng đã khá hơn, liền tâu:
-Đến lúc hồi cung rồi ạ!
– ân.
Hắn nói với nàng:
-Về cung. Đi bộ.
Nàng thất thanh, giọng trong trẻo đến chói tai:
-Người vừa nói gì ạ??? Tiểu nữ không thích.
Đường đường là vua một nước, Mộ Dung Sở Thiết hắn đây, k ai là k sợ… Vậy mà tiểu cô nương này dám…
Hắn gầm lên:
-HÀN HUÂN Y!
Nàng cảm nhận thấy một cỗ sát khí từ giọng nói của hắn nên vội đổi ngay ngữ khí của minh mà rằng:
-Tiểu nữ tuân mệnh.
Đôi bàn chân trần trắng muốt của nàng chậm rãi trên nền đất đã nóng bỏng bức bối vì mùa hè.
Nàng nhìn bàn chân rớm máu vì gai nhọn, liền trào nước mắt. Tên Hôn quân đáng ghét.
Nàng xé một mảnh váy băng bó rồi đi tiếp. Nàng dù có chăng là tỳ hầu nhưng trước đay chưa bao giờ nàng phải bước ra khỏi nhà nửa bước.
Hắn không phải là không biết nàng bị thương mà là vui cho sự đau đớn của nàng. Hăn tự nghĩ bụng : “ Thử thách đầu tiên mà khó thế thì sau này ngươi sẽ phải tự vẫn mà chết… Ta không tin ngươi sống được..”
Thực mà nói, bậc quân tử thấy mĩ nhân bàn chân rớm máu nói không động lòng là nói dối, hoặc chăng chỉ những kẻ lòng dạ hiểm ác, không có nhân tính mới như thế… ( Hơi quá)
Hắn nhìn nàng cũng đôi chút động lòng nhưng phàm cũng chỉ là động lòng thương cảm mà thôi, cái thứ đó chẳng là gì cả.
Về đến tẩm cung, hắn gọi Tổng quản cung nữ Nhược Chỉ Lan. Hắn vừa nói vừa chỉ vào Huân Y:
-Từ nay, người đó sẽ hầu hạ mẫu hậu ta. Ngươi hiểu chứ?
Nhược Chỉ Lan cúi đầu thấp giọng:
-Dạ.
Tổng quản cung nữ Nhược Chỉ Lan năm nay đã ngoài ngũ tuần, làm việc trong cung cũng đã lâu, đến nay chưa bao giờ bà thấy hoàng thượng xen vào chuyện của hậu cung, tẩm cung bao giờ. Mà dù có xen vào thì cũng chẳng phải chuyện cỏn con như nữ nhi này. Nghe ngữ khí hoàn thượng cũng biết nữ nhi này khó sống rồi! Hầu hạ nương nương ư? Hoàng thái hậu là một người vô cùng khó tính, chỉ một chút không đúng ý Người là e rằng cái cổ chẳng còn ở trên đầu nữa. Mà với một nhi nữ chưa bao giờ làm việc trong cung sợ rằng chưa đầy một khắc sau đã xuống thăm Diêm vương rồi. Thật tội nghiệp ột cô nương đẹp thế này!!
Nhược Chỉ Lan hỏi sau khi hoàng thượng đã vào tẩm cung riêng nghỉ ngơi:
-Tên ngươi là gì?
-Tiểu nữ là Hàn Huân Y.
-Ta hỏi ngươi, ngươi cứ nói thật.
-Vâng. – Huân Y trả lời nhưng trong đôi mắt vẫn nàng vẫn còn hiên lên một tia khó hiểu.
-Ngươi đắc tội gì với thánh thượng à?
Huân Y không trả lời bà mà hỏi:
-Sao tổng quản biết ạ?!
-Ngươi trả lời đi!
-Dạ.- Huân Y đem chuyện ở ngoài phố kể cho Tổng quản.
Bà bỗng cười tươi:
-Ra là vậy.
-….
-Ngươi chính là người duy nhất thoát khỏi “cái chết bội ngọc”. Hoàng thượng đặt ra câu đố đó, cho rằng không một ai giải nổi, mà thực ra… – Chỉ Lan đột nhiên nói nhỏ..-… hoàng thượng cũng không giải được!
Huân Y ngẫm nghĩ gật đầu nhưng trong lòng thì theo đuổi một suy nghĩ: “ Làm vua mà không lo chăm chút uôn dân mà lại đi tìm câu đố nào giết ng cho sướng, cống hiến cho Diêm Vương không biết bao nhiêu mạng người. Đúng là tên Hôn quân”
Nàng chẳng muốn nghĩ về tên vô đạo ấy. Nghĩ mà tức đến hộc máu à? ( tg: tỷ tỷ nói ghê quá. Hy: Không ghê mới lạ.)
Nàng chuyển chủ đề:
-Vậy thái hậu là người như thế nào ạ?
-Thái hậu rất kĩ tính. E rằng, ngươi khó hầu hạ nổi….
Nàng cười tươi:
-Không sao. Tiểu nữ sẽ có cách.
-Chúng ta đi thôi!
-Vâng.
Hoàng cung quả là rộng rãi. Nàng đi đến rã cả chân mà không thấy Tổng quản có vẻ mệt mỏi gì và không biết khi nào sẽ chịu dừng đây, nàng đánh bạo hỏi:
-Gần đến chưa ạ?
-Gần.
Họ đi qua 3 tiểu cung thì trước mắt hiện ra một dãy cung rất lớn. Phía ngoài tất cả đều được dát vàng. Cung nữ đi lại tấp nập. Một tiếng nói duy nhất, cao, lạnh, trầm và rất uy quyền ngự trị ở đó… Tổng quản vội nói:
-Nhanh lên.
Họ rảo bước đến đó. Nhược chỉ Lan bước vào cúi gập người xuống:
-Thưa Thái hậu, hoàng thượng đưa một cung nữ vào hầu hạ Người.
Thái hậu nói với Huân Y:
-Ngẩng mặt lên!
Ngay khi hai đôi mắt gặp nhau, đã hiện ra trong 2 người cảm giác bất ngờ đến tột đỉnh….