Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia

Chương 4


Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 4

..Ngay khi hai đôi mắt chạm vào nhau đã bật lên những tia kinh hoàng đến tột đỉnh.
Nàng nhìn lên người phụ nữ uy quyền đang ngồi tựa gối xếp trước mặt mình. Trong phòng nghi ngút hương thơm, hỗn hợp gỗ bạch đàn và hoa ngâu. Trong phòng mọi thứ đều dát vàng, dát bạc khiến nàng loá mắt. Thái hậu ngồi trên một cái bệ không cao lắm nhưng được dát bạc. Thái hậu đã không còn trẻ, chắc bà cũng đã ngoài lục tuần rồi. Tóc bà màu bạch kim. Nhắc mới nhớ tên hoàng đế đó tóc cũng màu bạch kim thì phải! Một lúc sau nhìn vào khuôn mặt ấy thật kĩ, nàng mới giật mình sửng sốt.
Nàng lắp bắp chỉ tay vào Thái Hậu:
-Mộ Dung phu nhân… sa..o bà lại ở đây???
Tổng quản Nhược Chỉ Lan xanh mặt sợ hãi đến mao cốt tủng nhiên.
Thiên nà! Sao hành hạ bà thế này?! Con a đầu ngốc nghếch này! Sao lại hành động thất thố như vậy! Bà vội vàng dập mạnh cái đầu Huân Y xuống mạnh đến nỗi nàng kêu lên : “ A! Đau quá nè”khiến Thái hậu thập phần ngạc nhiên. Tổng quản líu ríu thưa:
-Thái Hậu xá tội cho người này ạ! Mong Người xá tội!
Chỉ Lan đang run rẩy sợ hãi vì không gian bỗng nhiên phăng phắng.
Thì… Ha ha ha Thái hậu đang cười ngặt nghẽo trên bệ. Chi Lan nhất thời không hiểu. Có gì mà Thái hậu lại cười như thế??? Thái hậu đột nhiên nói:
-Huân Y, ta không ngờ lại được gặp cô nương sớm như thế này!
Đáy mắt Huân Y đông cứng. Quả thật phong thái của thái hậu rất thanh nhã và cao quý. Ai da, sao nàng không sớm nhận ra nhỉ??

Nàng hoảng loạn và dường như thái hậu nhận ra điều này, bà dịu dàng và từ tốn:
-Ta không trách tội ngươi đâu!
Huân Y vô thức bất giác hỏi:
-Vậy.. tha lỗi nhưng quý danh của thánh thượng là…
-Mộ Dung Sở Thiết. – Thái hậu nói tiếp- Thôi, ngươi đứng dậy đi!
Nhược Chỉ Lan vội tâu:
-Thái hậu, cô nương này là hoàng thượng gửi tới ạ!
-Ta biết! Ta vui quá! Cuối cùng cũng tìm được người có cung cách mà ta ưa thích! Ngươi lui đi, Tổng quản!
-Dạ!
Khi chỉ còn 2 người với nhau, Thái hậu Nhị Hoa mới cất giọng âm trầm, dịu dàng nhưng mang chút vui thích như trẻ con được kẹo. ( TH: Ngươi nói gì?-Tg: Nói thế chứ còn gì? – TH: hả?- Tg; Xách dép, ôm đầu, chạy…)
-Ta cần ngươi giúp.
…Nàng nghe Thái Hậu nói mà giật mình, sợ hãi. Còn Thái hậu Đường Nhị Hoa thì phong thái vẫn ung dung vui vẻ, còn có phần thích thú nữa! Bà nhìn kĩ lại dung nhan nữ nhân trước mặt. Đó là một nữ nhân có sắc đẹp tiềm ẩn, nếu không chú ý sẽ lầm tưởng một cách sai lầm: Đây là một nữ nhân có nhan sắc tầm thường. Theo bà phỏng đoán, nữ nhân này mới chỉ 15-16 tuổi mà thôi, bà chắc rằng khuôn nhan nữ nhi này sau sẽ vô cùng tuyệt mĩ, lấp lánh, xinh đẹp có thể làm lu mờ tất cả nhưng cũng có thể cho tất cả sáng bừng vì nhận được ánh sáng đẹp của nó…
Huân Y nhan đã sớm biến sắc. Nàng lẽ nào phải chôn vùi kiếp thanh xuân ở nơi này? ( Tg: Tỷ Tỷ sướng thế còn kêu gì?- HY: Không! Sướng cái đầu …con vịt ấy!! Hừ!)
Sống trong cung 1năm -365 ngày không được bước chân ra khỏi cửa. Trong 6 tháng đầu không nên mở miệng vì dễ phạm huý mà đi đời như chơi. Sống ở cái nơi này, nhan dung có đẹp đến đâu thì sớm muộn gì cũng phai tàn. “Cánh hoa rơi, hoa rủ lệ.”
Huân Y sợ hãi đến mồ hôi đầm đìa. Nàng vội nói với Thái Hậu bằng giọng khẩn khoản nhất: ( Vẫn không thèm quỳ!! )
-Thái hậu, Người đại ân, đại đức tha cho tiểu nữ. Tiểu nữ không thể ạ!
Thái Hậu thoáng chút ngạc nhiên nhưng tâm tình bà đã sớm không tốt:
-Cái gì?? Ngươi nghe ta nói nhờ là thật sao? Đó là lệnh của ta! Trái lệnh ta thì ta sẽ mượn cái đầu của ngươi!!!

-Thái hậu..
Nữ nhi này rốt cuộc vì nhỏ tuổi nên nghĩ chưa thông, hay chăng không phải con người??
Thái hậu nhẹ giọng:
-Y nhi à ~ , ( Sax), ngươi có điểm gì không thích, nói với ta… Làm Hoàng Quý Phi* không có gì xấu cả, sẽ không ai dám bắt nạt ngươi đâu! Tại sao k?
( *Hoàng quý phi: là tước vị hoàng hậu, nhưng dùng từ ngữ này để chỉ người được sủng ái, và uy quyền nhất hậu cung)
Huân Y mạnh miệng cãi lại:
-Người xem, mỗi cái chức danh Hoàng quý phi thì được gì cơ chứ? Quanh năm chỉ biết phấn son trang điểm chờ hoàng thượng tới, cuộc sống “ cá chậu chim lồng” này, sao tiểu nữ sống nổi?! Đã thế, hoàng thượng lại vốn ghét cay đắng cái mạng nhỏ này của tiểu nữ, dù có là hoàng quý phi thì cũng là dưới hoàng thưọng, càng gần gũi e chừng tiểu nữ càng sớm tạm biệt cái đầu này!! Thái hậu “ Nhờ” tiểu nữ làm Hoàng quý phi, chẳng tốt đã đành đằng này lại có khi giết chết tiểu nữ cũng nên! Thê thảm cho tiểu nữ lắm!
Thái Hậu cảm thấy máu nóng bốc lên đỉnh đầu ( Mau dập lửa!Hehe), bà tự nghĩ nếu nhờ nó làm HQPhi, chắc nó ( Huân Y ) mừng rơn ấy chứ!! Không ngờ lại từ chối thẳng thừng, đã thế còn một mạch vạch tội vua nữa chứ!? Bà đã trái luật lệ bao năm của hoàng gia là chỉ tuyển con gái quan Tể Tướng hoặc chí ít cũng là ái nữ của quan đại thần có cấp vị à chọn một dân nữ như y nữ này, vậy mà….
Nhưng bà lại dùng chút lý trí, sự điềm đạm để nghĩ thử xem,
Nữ nhi trước mặt bà tuy có hơi bốc đồng mới thốt lên những lời đó, bà là người có mắt nhìn người rất chuẩn, chắc chắn trên đời này chỉ còn nữ nhân này có thể chế ngự “hài tử” tàn bạo của bà mà thôi chứ bà cũng sớm bất lực và chịu thua rồi!
Bà dịu dàng nhưng giọng nói vẫn đầy mãnh lực:
-Ta hỏi ngươi lần cuối… Có hay không??
Bà nói tiếp :

-Không hả? Thị vệ đâu…
Bỗng Huân Y phụng mặt phùng má, giận dỗi nhưng xinh xắn mà có sức thu hút rất lớn:
-Tiểu nữ biết rồi ạ!
Thái hậu cười:
-Ân!
Rồi bà lại nói:
-Để tránh làm cho hậu cung nổi sóng gió vì con chỉ là một dân nữ, ta quyết định sẽ không thông báo cho Hoàng thượng, mà con sẽ được giảng dạy nghi thức cung đình chu đáo trước… Tổng Quản Nhược??
-Dạ. Tổng quản đã đến cung hoàng thượng.
-Gọi bà ta đến đây! Nhanh lên.
-Dạ, Thái hậu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.