Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 2
Nàng nhìn hắn mà tức tối trong lòng. Hắn cố ý đặt bẫy nàng. Hắn không cho nàng lấy một con đường sống.
Đồ Hôn Quân! Chém chết cha nhà mày đi. Hoàng thượng gì chứ?!
Trời cũng chưa dám lấy mạng Huân Y này đâu nhé!
Để xem! Nàng nhìn quanh xem có ai giúp mình k? Huhu
Ai Ai mặt mũi cũng lấm lét như thầm bảo: ” Chịu chết sớm đi”
Hix! Huhu. Ai cứu tôi với Nàng nhìn hắn với đôi mắt tức giận khiến hắn giật mình sững sờ. Nhưng hắn vẫn cười nói:
– Ngươi chọn đi!
Nàng bèn chộp lấy một viên ghi Tử khiến hắn cười thầm:”Cuối cùng ngươi cũng chết! Tốn thời gian quá” nhưng nàng lại nuốt viên bội ngọc ấy. Ặc! Sao khó nuốt vậy nè? “Ực!” “Ực” Ha Ha! Nàng làm được rồi!
Hắn hỏi ngạc nhiên xen lẫn giận dữ:
-Ngươi làm gì thế???
Nàng thong thả trả lời hắn:
– Thưa hoàng thượng, tiểu nữ chọn viên đang nằm trong bao tử của tiểu nữ. Người đã nói rằng hai viên bội ngọc , một viên ghi ” Tử”, một viên ghi ” Sinh”, vậy nếu trong tay Người là viên ghi ” Tử” thì viên tiểu nữ chọn sẽ là ” Sinh”. Mời Người.
Nàng cười đắc thắng : ” Muốn chơi ta ư?! Còn non lắm” ( Tự sướng kinh)
Hắn mặt đỏ lên vì tức. Từ từ xòe bàn tay ra, trong tay hắn là viên bội ngọc ghi ” Tử”.
Nàng vờ reo lên dù đã biết trước:
– Ồ vậy tiểu nữ được sống ư? May quá. Thần Số mệnh có vẻ tốt với tiểu nữ ghê.
Tên thái giám thấy sắc mặt hoàng thượng tức giận thì sợ hãi vô cùng. Tên thái giám lắp bắp:
-H..oàng..Thượng..
Hắn thả một câu:
-Cái gì???
-Dạ..Đã đến lúc hồi cung!
Hắn nghĩ mà bực bội. Hắn thua một con bé tiểu yêu sao?? Hắn bỗng nói:
-Tội đứng chặn kiệu vua được tha nhưng tội dám nhìn thẳng vào khuôn nhan trẫm thì đáng xử trảm, Tuy nhiên ta không muốn bàn dân thiên hạ cho rằng tán xét không công minh, vì vậy ta quyết định từ nay ngươi sẽ làm nữ tỳ hầu hạ trẫm.
Huân Y sửng sốt:
-Vậy là chẳng khác gì nô lệ??
-Ân.
Nàng bỗng nhìn hoàng thượng với ánh mắt thương cảm, đôi mắt long lanh ngấn lệ, khuôn mặt nàng đẹp tuyệt mĩ. Hắn bây giờ mới ngó tới. Một đại mỹ nhân.
Đôi mắt mở to của nàng mới trong trẻo làm sao. Chiếc mũi thanh tú cao cao kiêu hãnh. Làn môi ướt át mềm mại tựa hoa hồng còn đọng sương mai.
Mái tóc đen óng ả dài thướt tha. Cộng thêm làn da trắng tuyết như sữa đặc, mềm mại như vải tơ lụa thật khiến người ta dễ xiêu lòng.
Nhìn dáng vẻ đáng thương của nàng nhưng bộ mặt hắn vẫn dửng dưng mà trong lòng thì suy nghĩ trái ngược:” Trong cung có ba ngàn mĩ nữ tuyệt đẹp nhưng chẳng ai sánh được với vẻ đẹp của cô nương này. Nhưng bất quá dáng vẻ đáng thương này ta chợt cảm thấy chẳng giống bản tính mà nãy giờ cô ta biểu lộ. Ta sẽ hành hạ cho tới khi cô ta nhận thấy chọc tức ta là một điều ngu ngốc”. Ha ha