Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 28
Hắn suy ngẫm một chút. Trong thư phòng chỉ một mình hắn nhưng hắn vẫn không thể tập trung đc. Bao nhiêu việc lớn giải quyết xong rồi, chỉ là… tại sao Huân Y lại nói đc tên của sát thủ đến ám sát hắn trong khi hình như hắn không mở miệng nói tên ra. Lẽ nào đúng là hắn có quan hệ gì đó với tên sát thủ ấy?
Thân thế của Huân Y chắc cũng k hề đơn giản. Nhưng sao hắn không muốn hiểu, bởi trong lòng hắn cứ sợ, sợ rằng nếu như tìm ra cái gì đó thì hắn sẽ mất nàng mãi mãi.
Còn nữa sao nàng có vẻ kích động khi nghe tên Nguỵ Danh?
..” Một thân thủ nhanh nhẹn mặc áo cận vệ hoàng gia chạy vội vào thư phòng của hắn. Máu dính đầy trên tay tên cận vệ. Hắn bình thản hỏi:
-Đc chưa?
-Hoàng hậu nc Hạ tử, còn tên hoàng thg nc Hạ thì không sao.
-Hả? – Hăn nhíu mày – Ngươi giết?
-Không ạ.
-Chuyện là sao?
-Dạ…
….”
Chuyện Nguỵ Danh kể khiến hắn giật mình, hắn còn nhớ, nhưng nếu kể với Huân Y thì có sao k? Chuyện đó quá khủng khiếp. Nguỵ Danh cũng không lường trc đc tình huống nên bất chợt biến thàh kẻ giết hoàng hậu nc Hạ, trong khi sự thật lại khác.
Hắn cảm thấy có lỗi vì tự dưng biến Nguỵ Danh thành kẻ thù số một của nc Hạ.
“Huân Y chắc là nàng muốn biết lắm. Đc! Cái gì nàng muốn ta quyết nói “Được”, chứ không bao giờ nói “ Không được”.
Nghĩ thế hắn đến tìm nàng.
Hình ảnh nàng thơ thẩn ngắm hoa cỏ khiến hắn không khỏi giật mình mê mẩn.
-Huân Y . – Hắn thực không muốn phá giấc mộng đẹp thế này nhưng.. – Nàng có bận gì k?
Híc! Mất mặt quá! Là Đế vương mà phải đi hỏi một nữ nhân có bận k? Đà này chắc hắn chết quá!
Nàng đáp:
-Không. Sao?
-Chuyện về Nguỵ Danh..
-Nguỵ Danh.. – Nàng lặp lại rồi hỏi – Thì sao?
-Ta muốn nói cho nàng thứ nàng đã hỏi ta.
Nàng nở một nụ cười mệt mỏi
-Đc!
Hắn nói tiếp:
-Hoàng hậu nc Hạ là do hoàng tử nc Hạ giết. Nguỵ Danh đến thì đã thấy bà ta tử rồi. Bên cạnh là vị hoàng tử ấy!
Nàng ôm đầu, quay ng đi, gào lên hết sức giận dữ với hắn khiến hắn bội phần kinh ngạc nhìn thái độ nàng thay dổi cùng cực:
-Ngươi nói dối! Ngươi nói dối! Tất cả chỉ là các ngươi bịa chuyện thôi! Không có chuyện đó đc!! Ngươi lừa ta! Không phải như thế! Ngươi lừa ta!!!
Hắn sững lại nhìn nàng . Chuyện của kẻ khác sao nàng lại làm như chuyện của nàng? Hắn nhìn nàng gào lên trong niếm đau khổ đang hiện hữu rõ. Hắn ôm lấy vai nàng, van nài:
-Ta xin nàng! Đừng như thế có đc k? Nàng làm ta đau lắm!
Huân Y mở to đôi mắt kinh hoàng khổ sở ra:
-Đó không phải sự thật mà! Phải k??
Hăn cúi đầu không đáp nổi. Mà chỉ kể cho nàng một cách chậm rãi buồn bã…
.” Một thân thủ nhanh nhẹn mặc áo cận vệ chạy vội vào thư phòng của hắn. Máu dính đầy trên tay tên cận về. Hắn bình thản hỏi:
-Đc chưa?
-Hoàng hậu nc Hạ tử, còn tên hoàng thg nc Hạ thì không sao.
-Hả? – Hắn nhíu mày – Ngươi giết?
-Không ạ.
-Chuyện là sao?
-Dạ…
-Nói!
-Chuyện là thế này, khi thần đang đứng trên mái nhà thì nghe đc đoạn đối thoại gĩưa mẫu thân hai ng đó!
“ – Bà không phải mẫu thân ta đúng k? – Dĩ Tủ cay đắng nói.
-Ta..
-Bà chỉ là hồ ly không biết từ đâu tới, cướp mất phụ thân từ tay mẫu thân ta đúng k?- Dĩ Tử gào lên – Bà là ai? Chính bà làm mẫu thân ta tử đúng k? Đúng k? Vậy mà ta… ta đã nghĩ bà là mẫu thân ta…
-Ta .. không làm Liên Liên tử! ta thề với con! Ta không có làm vậy!
Hoàng hậu giải thích vẻ khổ sở.
Dĩ Tử lại thét lên:
-Bà là hồ ly từ đâu ? Bà đoán trc đc tg lai ư? Làm sao bà làm đc thế? Bà chắc chắn là một con hồ ly!!
“ Bốp”
Hoàng Hậu nuốt nc mắt tát Dĩ Tử. Bà nói:
-Ta nuôi nấng con! Ta cho con sự sống.. Vậy mà… Vậy mà con có thể thốt lên những lời này với ta?!
-Bà không thể sống đc nữa. Bà nên hối hận vì đã cho tôi sự sống!
Dĩ Tử nhắm mắt..
-A.. – Hoàng hậu nhìn xuống mũi kiếm ngay bụng mình – A.. A…
Dĩ Tử rút mạnh kiếm, hoàng hậu gục xuống rồi Dĩ Tử thi triển khinh công bay mất.
Cùng lúc đó bọn vệ binh phát hiện Nguỵ Danh, thế là.. “ .
Hắn dừng câu chuyện ở đó, lặng lẽ nhìn nàng tràn ngập trong đau khổ, mắt nàng đờ đẫn, đôi môi đông cứng.
Hắn không hiểu sao nàng lại đau khổ vì hắn nào biết niềm tin tưởng, tình yêu thg, tất cả đã nhanh chóng sụp đổ dưới từng lời nói của hắn.
Hoàng huynh nàng yêu quý nhất giết chết mẫu hậu, tại sao không phải ai khác mà là huynh ấy chứ? Nàng chẳng còn tin đc cái gì nữa. Trái tim nàng dường như dần đông cứng. Nàng oà khóc như một đứa trẻ.
Hắn quỳ xuống bên cạnh nàng. Nếu biết nàng sẽ khóc, hắn chẳng bao giờ kể chuyện này cho nàng nghe , tất cả là lỗi của hắn. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
Nàng thổn thức trái tim nàng dường như chẳng còn đập nổi.
Thốt nhiến nàng đẩy hắn thật mạnh, chay như bay ra khỏi đó. Ngột ngạt quá! Tại vì sao mà ngột ngạt thế cơ chứ?
Hồ sen, cung Chúc Dung..
Gió lùa qua tóc nàg, nàng cảm thấy tốt hơn. Đúng rồi! Nàg sẽ làm gì để quên nhỉ? Hay là nàng cũng tập giết ng như hắn? Ha ha.. Nàng cười một cách điến dại..
Tất cả sẽ sớm kết thức… ..
Trong lòng nàng chỉ còn một suy nghĩ: ‘ Ngươi nào dám động vào ta lúc này là coi như người đó gặp xui rồi. Nếu ai dám làm ta đau khổ, ta sẽ làm cho kẻ đó đau khổ hơn ta…. Sống không bằng chêt….Cho kẻ đó … không giây phút nào là k muốn chết đi! Nhưng ta sẽ không để cho kẻ làm ta khổ đó đc chết yên ổn đâu! Kẻ phản bội lòng tin của ta sẽ là kẻ phải nếm chịu sự đau khổ gấp 100 lần sự đau khổ của ta !!”
————-Hết chap 28——–