Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 29
-Huân Y!, con làm gì ở đây thế?
Nàng quay lại. Mặt cúi gằm:
-Thỉnh an thái hậu!
Thái hậu ngạc nhiên hỏi nàng:
-Con có chuyện gì không vui à? Ta thấy giọng con có vẻ….
Bà lấp lửng câu nói, nhìn kỹ Huân Y. Nàng ngẩng mặt, vẻ dịu dàng trả lời:
-Không có gì ạ! Ta nghĩ có lẽ thái hậu còn buồn hơn thì fải.
-Ta buồn ư?
-Từ quý phi hư thai, phải chăng đó là chuyện buồn? – Tuy nàng rất mệt mỏi nhưng giọng nói của nàng vẫn vô cùng sắc bén, thăm dò, xét nét ng khác một cách khéo léo, ma mãnh.
Thái hậu mỉm cười:
-Nếu đó là con thì ta sẽ rất buồn nhưng nếu là của nữ nhân ấy thì có lẽ ta nghĩ…. Ta không muốn buồn.
Nàng lại nhẹ nhàng tiếp lời:
-Thái hậu không muốn buồn tức là đã buồn, đúng k?
Thái hậu giật mình. Sao hôm nay Huân Y lại có vẻ sắc bén với lời nói, băng lãnh xen vào hoà quyện cùng giọng nói nhỉ???
Bà dịu giọng:
-Con có chuyện gì cứ nói với ta, cái gì ta cũng sẽ giúp.
Huân Y đưa đôi mắt lạnh lùng, một chút tình cảm của con ng thật sự cũng không còn, nhìn thái hậu:
-Chuyện này thì ngay cả ông Trời cũng không thể giúp ta.
Vừa lúc đó, hắn chạy tới:
-Mẫu hậu, Huân Y, nàng ấy,…
-Im đi! – Nàng quát vẻ bực mình.
Những thái độ này hoàn toàn không lọt qua đc con mắt tinh tường của Thái hậu. Bà thầm nghĩ: “ Nữ nhân này không những gần gũi đc hoàng nhi mà còn chế ngự một cách tuyệt đối nó nữa. Nếu như trc đây bị mắng như thế thì dù là ai, hoàng nhi cũng sẽ không để yên, nhưng xem kìa, bây giờ nó im lặng và lãnh đạm đến kì lạ.”
Huân Y nhắm mắt lại một lúc lâu rồi mới chào Thái Hậu và quay lưng ra về.
Hắn vội vàng chạy theo nàng.
Với ánh mắt đẹp, sáng như sao, long lanh ẩn chưa một niềm tâm sự lớn lao, nàng đi nhanh. Nước mắt ướt đẫm mi nhưng không rơi ra một giọt nào. Hắn đứng bên cạnh, ngỡ tưởng mặt nàng đầm đìa nc mắt như lúc nãy nhưng không ngờ mặt nàng hoàn toàn không có một chút nc mắt nào.
Hắn hỏi nàng:
-Nàng có khóc đấy k?
Nàng im lặng. Một âm thanh vọng lại tiếng hắn cũng k có.
Hắn lay mạnh nàng khi thấy đôi mắt đờ đẫn của nàng không hề chớp.
Lúc ấy, nàng mới quay lại nhìn hắn như một cỗ máy vô hồn:
-Có chuyện gì vậy hả???
-Ta…. Ta …- Hắn đột nhiên cứng miệng không nói đc gì cả.
-Ngươi không có chuyện gì thì đừng đến gần ta.
Nàng lạnh lùng nói rồi quay đi để lại hắn một mình.
Nàng nhìn hắn y như hắn chính là kẻ gây ra thảm kịch ở hoàng cung nc Hạ vậy. Tại sao nàng lại như thế với hắn?
Tại sao cơ chứ?
Hắn phạm lỗi gì đâu?
Nhưng tại sao nàng phải giận dữ vì một chuyện mà lẽ ra chẳng liên quan gì đến nàng? Nàng vốn dĩ đâu phải là ng thích lo chuyện bao đồng đâu nhỉ? Đến nước này đành phải điều tra nàng thôi, Hàn Huân Y! Dù là ai thì cũng phải rõ ràng không đc lừa dối hắn.
…… Thục Chi Hoa cung…..
Với tâm trạng khó chịu, nàng trở về nhà thì gặp một vị khách không mời. À… không, không phải một mà là một toán khách không mời. rồi.
-Này tránh đg giúp đi!
Nàng bực bội lãnh băng nói.
Thái độ của nàng hết sức khinh thg, nhưng dò xét. Xem nào, 10 tên, tên nào cũng có mặt nạ đen.
Sẵn lúc nàng không vui. Được lắm!
Nàng rút kiếm từ trong vỏ ra, mắt hếch lên, ra ý.
Bọn chúng không vội nhào vô mà khẽ nói:
-Ngươi không quan tâm, có một kẻ khác cần sự sống sao?
Nàng im lặng nhưng nghĩ không ra là ai, nàng mỉm cười:
-Đó là ai vậy?
-Lôi ra đây!
Một tên trong bọn chúng kéo một cung nữ có vẻ ngoài rất trẻ, khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi. Bả vai trái thấm máu. Nàng giật mình :
-Hy Lan à!
-Tỷ tỷ….!!!
Nàng quay sang bọn sát thủ – theo nàng nghĩ là sát thủ, hỏi:
-Các người muốn gì?
-Đúng là câu hỏi chúng ta mong đợi. Ngươi cứ ngoan ngoãn giao tất cả vũ khí và đi theo chúng ta là đc.
Nàng suy ngẫm một chút rồi gật đầu. Huân Y vứt kiếm xuống nền đất, lặng lẽ để chúng trói chặt tay bằng dây thừng và bước theo chúng mặc cho Lan nhi hết sức gọi:
-Tỷ tỷ! Tỷ… à không… quý phi!!!! Người không thể đi đc!!
Có một điều Hy Lan không biết, nàng một phần vì Lan nhi, một phần vì tò mò không biết kẻ muốn bắt nàng là ai? Có đúng như dự đoán của nàng không? Rõ ràng nếu như chúng cần mạng của nàng thì nhất quyết đã giết nàng rồi, thứ chúng cần chắc chắn là cái mạng toàn vẹn của nàng, cái thứ quý hơn mạng sống của nàng – theo chúng nghĩ.
0o0 ~ Hết chap 29 ~ o0o