Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia

Chương 27


Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 27

Nàng về phòng trong sự hộ tống của một đoàn thị nữ. Lan nhi hỏi khẽ khi thấy nàng có vẻ rất vui:
-Tỷ có chuyện gì vui lắm à?
-Ơ, sao biết?
-Hiện rõ trên mặt tỷ luôn kìa! Sao vậy???
-Hì hì! Không nói đc. – Nàng ra chiều bí mật.
-Nói đi!
…..
-Huân Y!
Nàng quay lại, trong cung này ngoài hắn ra thì chỉ có một nam nhân gọi nàng như thế thôi….
Nàng quay lại cười:
-Huyền Minh huynh,…
-Ân. Là ta.
-Vào Thục Chi Hoa nói chuyện chứ?
-Ân.
…..
Hoa viên cung Thục Chi Hoa….
-Huynh tìm ta có chuyện gì?

-À, không ai chơi với ta đc nên ta tìm nàng…
-Ha ha! – Nàng bật cười.
-….
-Lâu rồi, ta không có thời gian luyện võ, huynh luyện cùng ta chứ?
-Ân. Hoàng đệ của ta cũng rất giỏi võ đấy!
-Thôi, thôi!
-Sao vậy?
-Ta vừa gặp hắn. Chán lắm.
-Ân. Vậy thì ta với nàng luyện.
Một lát sau….
-Á, sao huynh dùng kiếm gỗ?
-Hờ… – Huyền Minh thở dài – Lần trc ta nhỡ tay đả thg nàng, nhớ k?
-À…
-Lần này ta dùng kiếm gỗ cho chắc ăn!
-Á.. À… Huynh có ý chê ta đánh kém chứ gì?
Nàng cười thầm trong bụng, nàng dùng hết công lực, võ công thì 12 Huyền Minh cũng không thắng đc nàng ấy chứ?!!
Nàng luyện rất vui với Huyền Minh nhưng chủ yếu là nàng nhường Huyền Minh.
( Tg: Chuyện nầy kì kì í nhỉ?? )
Chạng vạng, Huyền Minh mới dừng tay kiếm:
-Ta cáo từ đây! Làm phiền nàng quá!
-Ân.
Huyền Minh ra về, hơi kinh ngạc, sao lại cảm giác như đáng nhẽ hắn phải thua nàng chứ k phải là nàng chịu “ lép” trc mũi kiếm của hắn nhỉ? Thật lạ lùng!
Nàng biết rõ cái gì trong đầu Huyền Minh, hắn cũng không fải là kẻ ngốc mà không lờ mờ nhận ra nàng lừa hắn…
Nàng bước vào Thục Chi Hoa, mắt lim dim, miệng lẩm bẩm khiến Lan nhi hốt hoảng lo lắng:
-Tỷ sao vậy?
-Ta .. à.. ta.. không sao..! – Nàng trả lời ngắt quãng.
Lan nhi thầm lo, rốt cuộc quý phi làm sao vậy, cứ ngơ ngẩn, mắt lờ đờ thật khiến ngta sợ mà!
…. Phủ tể tướng…..
-Thưa tể tướng, đã có thư của nhị vị quý phi ạ!

-Đưa đây! Nhanh lên, rồi ra ngoài đi! Tất cả lui hết cho ta! – Từ Tể tướng khó chịu nói.
“ Thưa phụ thân, con thật vô dụng, không thể làm đc việc.
Con vốn định loại bỏ Hàn Huân Y ra nhưng bất chăng
ả lại bắt thóp phá hỏng chuyện con đã sắp đặt. Nay,
Long thai bị hư, lỗi do ả ta nhưng phần nào cũng do
con bất cẩn, không diệt cỏ tận gốc. Phụ thân tha lỗi cho
con nhưng con mong Người hãy giúp đỡ con. Một mình
con e rằng không hạ bệ đc ả hồ ly đó! Hoàng thượng cứ
bảo vệ ả, ả đc hoàng thg yêu quý, ân sủng nên ngày một
lộng quyền. Con giờ lại bị giam lỏng không thể ra khỏi
Nhu Ngọc cung…. Mong phụ thân giúp đỡ….
KÍnh thư phụ thân: Từ Đế Lan – Từ Đế Tử.”
Từ Thiến Quân đập bàn. Ái nữ của lão đã bao giờ phải chịu thiệt thế này đâu? Từ ngày vào cung đến giờ luôn luôn đc yêu sủng, nay thất sủng không những khiến lão mất mặt còn thiệt muôn đg cho ái nữ của lão nữa.
Nhất định trừ khử ả hồ ly đó.
Cái gì lão muốn không ai cản đc. Từ khi nhìn thấy Hàn Huân Y đứng cạnh hoàng thg, lão đã cảm thấy bất an. Hoàng thg chưa bao giờ dẫn Đế Lan hay Đế Tử ? Địa vị ả đó hẳn quan trọng hơn nhiều so với ái nữ của lão bây giờ và cả trc đây nữa…
….
Như Ngọc cung…
Một nữ nhân nhan sắc tuyệt thế đứng giữa hai nhân khác tuy xinh đẹp nhưng vạn phần kém xa. Hai nhân đó đang căm thù nhìn mỹ nhân đó. Và đây là cuộc đối thoại giữa họ:
-Ngươi đến đây làm gì thế?:
-Hả? – Huân Y mỉm cười hơi ngạc nhiên, hai nữ nhân này đã thân bại danh liệt mà khẩu khí còn lớn vậy hẳn là tìm đc cách khác rồi. Nàng nói tiếp- Ta đến thăm hỏi các vị thôi. Làm gì mà khó chịu thế?
-Không. – Đế Lan thản nhiến nói mặc uội muội của nàng ta đang lồng lộn như con bò điên ( tg: Hà hà.. So Sánh rất hay! ). Nàng ta mở miệng nói tiếp– Ta không khó chịu.

Huân Y thoáng ngạc nhiên rồi mới suy nghĩ. Điềm tĩnh thế này mới xứng là đối thủ của nàng, mới là thứ nàng thích trong cung cấm tẻ nhạt này. Nàng khẽ nở một nụ cười :
-Thật vui quá! Vậy Lan tỷ tỷ có thể mời ta uống trà k?
Từ Đế Lan cũng có tài diễn kịch không kém cạnh nàng:
-Mời.
Tuy âm sắc có một chút miễn cưỡng nhưng như thế còn đỡ hơn một nữ nhân ngu ngốc như Từ Đế Tử. Từ Đế Tử máu bầm hết khuôn mặt. Lầm bầm cái gì đó rồi vào phòng trong.
Trong phòng khách rộng chỉ còn hai ng, Từ Đế Lan bây giờ mới hỏi:
-Chuyện gì mà ngươi đến tìm ta?
-Ha ha… Ta nói rồi mà!
-Không. Thật sự ngươi muốn gì?
-Ta chỉ muốn hỏi một câu – Nàng dừng lại để chú ý thái độ của của Từ Đế Lan, thấy nàng ta hết sức bình tĩnh khi đó nói tiếp – Phong Tinh do ngươi thuê đúng k?
Từ Đế Lan nhăn mặt. Sát thủ Phong Tinh lừng danh thiên hạ, ai mà k biết nhưng mà nàng ta thực sự muốn cũng k gặp đc. Đế Lan thành thực:
-Ta không có.
Huân Y trầm tư cầm chén trà lên. Khi nghe tên Phong Tinh, Từ Đế Lan hình như không có phản ứng gì đặc biệt. Thôi đc, tạm là thế này đã. Còn một kẻ nữa nàng không nề hà hỏi luôn:
-Còn.. muội muội ngươi?
-Không thể nào.
Nàng đứng dậy không để Đế Lan nói thêm gì mà quay gót ra về. Từ Đế Lan cứng miệng, mắt nhìn theo Huân Y..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.