Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 24
Hắn đặt nàng xuống ngồi bền cạnh mk trong cái kiệu lộng lẫy nhất. Nàng dựa vào vai hắn ngủ ngon lành. Nhưng thi thoảng hắn lại bị nàng tát cho 1 cú hay gác lên gác xuống. Híc. Đường đường là vua một nc mà bây giờ lại chịu dười thế một nữ nhân có mất mặt k cơ chứ? May mà đây là kiệu kín chứ k thì chắc hắn độn thổ mất….
-Hừ, Dĩ Tử ca, ta thật sự chán lắm rồi…. Dĩ Tử ca ca!!
Hắn ngạc nhiên thấy nàng lẩm bẩm cái gì đó nho nhỏ mà hắn chỉ nghe rõ một từ : “ Dĩ Tử”.
Hừ! Đây rõ ràng là tên của nam nhân, lẽ nào thời gian ở ngoài cung, nàng đã…. Nàng đã…. hồng hạnh vượt tường..!!! Grừ! Tức quá! Tức ơi là tức. Sao hắn lại ngốc thế nhỉ? Rõ là biết nàng xinh đẹp, vốn dĩ là một mỹ nhân, lại còn thản nhiên “ thả” nàng ra ngoài nữa chứ? Grừ!! Tức quá! Nữ nhân này! Nàng làm hắn k còn tâm trí mà xử lý mọi việc nữa rồi.
Nàng đột nhiên tỉnh dậy mắng hắn trong mơ màng ( chưa dậy hẳn ý mà) :
-Ngươi gào gì thế? Ngươi làm ta ngủ k ngon nè! Y như một con sói hú đàn. Hờ hờ.
Nàng ngáp dài nói hắn.
Hắn phản bác:
-Nàng nhìn mk xem ! Nữ nhi mà k có ý tứ gì cả!
-Kệ ta! Ngươi lạ thật đấy! Sao mặt đỏ gay thế sốt à?
Nàng ghé sát khuôn mặt lại gần hắn hỏi. Mùi hương hoa mai dìu dịu toả ra khiến hắn k tự chủ đc, tim đập như trống liên thanh, mặt thì cứ thế mà theo đà đỏ chín như gấc. Hắn quay mặt đi.
Nàng càng ngạc nhiên, thấy vậy hắn vội lấp liếm:
-À.. ta … ta hơi … hơi mệt.
-Vậy hả? Xời ơi! Thể trạng của ngươi kém thật! Nam tử hán mà mới rời cung có xíu hà, đã lăn ra ốm! Thật chẳng ra làm sao cả!
-Ta… – Hắn đuối lý lặng im luôn.
Nàng đắc ý mỉm cười. Đột nhiên nàng hỏi:
-Lúc nãy lúc ta ngủ ngươi nghĩ gì mà gào gầm trong miệng ngay bên tai ta thế?
-…..
-Nói đi!
-Không!
-Đi mà! – Nàng giở giọng năn nỉ.
-Không.
-Tại sao k? Ngươi nói ta biết đi!
-Hừm… Ta nghĩ…. hừ!
-Sao thế ? Nói tiếp đi!
-Lúc nàng ngủ…. nàng…. nhắc đến… tên của một nam nhân!
Hắn lạnh lùng, mắt hơi biến sắc nói.
-À… Ra thế! Ừm! À mà ta nhắc tên ai? Ta … á… quen nhiều nam nhân quá! Vậy há, ta nhắc tên ai vậy?
Nàng cố ý chọc thêm cho hắn nộ khí xung thiên luôn. Ha ha!
Hắn nghe đến thế, mắt biến màu đỏ lòm, mặt đằng đằng sát khí nhưng rồi lại vẫn nói:
-Dĩ Tử!
– Ha ha ha ha! – Nàng ôm bụng sặc sụa cười không ngừng, khiến hắn mang bộ mặt kì lạ, ngơ ngơ k hiểu gì.
-Sao vậy? – Hắn tức giận nạt ngang nàng một tiếng.
-Ha … ha… Người đó ngươi k ăn dấm chua đc đâu!
-Hắn tài giỏi hơn ta ư? – Hắn hỏi.
-Không hẳn. Nhưng…
-Ta chắc chắn phải … cho hắn tử . Tức chết đc!
Nàng bỗng buồn buồn bảo:
-Chắc chắn, ngươi và hắn sẽ gặp nhau thôi! Khi đó…
Hắn hỏi nàng bằng một giọng ma mãnh cắt ngang lời nàng:
-Nếu ta và tên Dĩ Tử đó một trong hai phải chết và nàng là ng lựa chọn thì nàng chọn ai?
Ân, đúng rồi! Sao nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyên này nhỉ?
Hắn và huynh ấy, nàng sẽ chọn ai? Chọn huynh ấy, không! Nàng làm sao có thể để hắn chết? Hắn không còn, hắn không giận dữ với nàng nữa, hắn không còn bên cạnh nàng…. KHÔNG!!! Nàng thấy tâm trí mình hoảng loạn khi nghĩ tới điều ấy.
Còn nếu chọn hắn, nàng sẽ mất ng` ca ca duy nhất, nàng có thể sao?
Nàng trả lời hắn sau khi lấy lại tinh thần:
-Sao ta phải chọn nhỉ? Chả bao giờ có trg hợp ấy đâu! hờ!
-Sao k? – Hắn gặng hỏi.
-Ta chắc chắn sẽ k để trg hợp ấy xảy ra!
-Thật ư?
-Mà …
-Mà sao?
-Mà ta cũng… có thể… chọn Dĩ Tử lắm đấy!
Hắn mặt từ màu xám chuyển thành xám xịt. Nàng bật cười, véo má hắn:
-Ngươi xem, mặt ngươi đen như Bao Công kìa!
-Hừ!
-À, cận vệ thân tín nhất của ngươi đâu? – Nàng cố dò hỏi.
-Nguỵ Danh ư?
-Nguỵ Danh…- Nàng lẩm bẩm, nét mặt bỗng trở nên căm thù tột đỉnh.
-Nàng sao vậy? Nguỵ Danh đắc tội gì với nàng ư?
-À.. k… Ta chỉ mới nghe một tin.
-Tin gì? – Hắn cảnh giác hỏi.
-Hoàng hậu nc Hạ.. – Giọng nàng tràn đầy tình cảm nhưng đc giấu kín trong âm sắc lạnh lùng – bị cận vệ thân tín của ngươi giết chết. Ta muốn xem kẻ giỏi giang ấy là ai mà đột nhập đc vào cả hoàng cung nc Hạ?
-À… – Hắn vẻ k quan tâm lắm – Nguỵ Danh không giết bà hoàng hậu ấy!
Nàng kích động:
-Thế thì kẻ đó làm gì cơ chứ?
Hắn kinh ngạc:
-Nàng sao vậy?
-A… không có gì… thế ngươi nói xem hắn đã làm gì?
Chợt bên ngoài có một tiếng nói:
-Hoàng thượng, quý phi, đã đến hoàng cung. Mời xuống kiệu ạ!
Hắn mỉm cười nói với nàng:
-Việc Nguỵ Danh để sau đi nhé!
Rồi hắn kéo nàng xuống kiệu, vào cung. Nàng ngổn ngang suy nghĩ, rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao hắn nói Nguỵ Danh không giết mẫu hậu nàng? Việc này nhất quyết phải tra rõ ràng. Nhất định.