Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 23
Tuy rõ đc sự thật nhưng nàng chưa có ý định về cung vội.
Nhiều ngày trôi qua sống giữa những ng dân thg, tâm trạng của nàng trở nên thoải mái vui vẻ, dung nhan ngày một trở nên bình dị, thanh thoát khác hẳn với nhan sắc ngày ở cung cấm, lộng lẫy chói mắt. Dung mạo của nàng bây giờ giống như mặt trăng hiền dịu, khiến ngta muốn ngắm mãi k thôi.
Một ngày nọ….
Nàng đang làm việc, khuân bê một tảng đá phụ cho Nhu tỷ thì nàng thấy bóng dáng quen thuộc, nàng khe khẽ nói:
-Lan … Lan… nhi!!!
-Tỷ tỷ!!!
-Muội đến thăm ta à? Hắn cho phép hay muội trốn đi?
-Hoàng thg cho fép!
-Ân.
Lan nhi rưng rưng nc mắt:
-Tay tỷ …. Tay tỷ bị sao thế?
-À, tai nạn nhỏ mà!
-Hoàng thg và các vị nương nương đi du ngoạn nên muội cầu xin hoàng thg cho phép muội thăm tỷ…
-Họ đi du ngoạn xem Điện Minh Hiến à?
-Không ạ! Dòng sông có ngũ hoa nở ạ!
-À… Ta hiểu.
-Lúc nãy tỷ tỷ, có ng tên Lãnh Chân nhờ muội chuyển tỷ 1 từ:” Hạ”
Nàng trầm ngâm. Thôi đc. Nàng sẽ chứng minh cho hắn thấy! nàng mỉm cười.
-Hắn đang ở đâu? gần k?
-Dạ. Gần ạ.
-Ta nói thế này nhé! Muội đến nói với tên quản nô là hoàng thg gọi ta, vậy đc k?
Hờ, nàng thở dài, chỉ còn cách đó mới ra đc khỏi nơi này thôi. Đành nhờ Lan nhi vậy.
-Dạ.
Một lát sau, Lan nhi trở về, nàng vội gọi Nhu Linh cùng đi tới chỗ hắn.
….
-Hoàng thg, một nữ nhân nói rằng tên Hàn Huân Y xin gặp.
-Hở? – Hắn cười rất đẹp – Ân.
….
-Ngươi nghe đây?
-Sao? Nàng muốn nói gì?
-Ta vô tội.
Hắn nhăn mặt:
-Nàng vẫn bướng bỉnh như thế?
-Ta có chứng cứ mà!
-Chứng cứ gì nào?
-Từ Đế Lan, ngươi vì muốn *** hại ta mà cố ý sắp đặt cung nữ mua thuốc hư thai ngoài cung… Cốt ý, chỉ vậy. Đúng k?
Từ Đế Lan hơi lúng túng nhưng vẫn lạnh nhạt đáp:
-Vô lễ. Ta như thế bao giờ?
Nàng tư lự vờ suy tư:
-Nhu Linh, ta nói đúng k?
-Dạ. – Giọng run run của Nhu Linh vang lên.
Từ Đế Lan tái mặt lắp bắp:
-Ng.. ư.. ơi c.. òn… sống???
Nhu Linh nói khẽ giọng hơi run run:
-Tâu hoàng thg, nô tỳ chính là cung nữ đc sai đi mua thuốc, sau khi thành việc, Từ quý phi có sát hại nô tỳ, nô tỳ biết đc nên phải trốn đên đây.. ạ!
-Ngươi… thực sự là cung nữ của Đế lan ư?
-Dạ. Nô tỳ chắc chắn!
Hắn hỏi lại:
-Đế Lan, nàng…. Nàng thật khiến ta thất vọng.
Nàng uỷ mỵ vờ diễn kịch ôm lấy hắn thể như nàng đau đớn lắm:
-Ta chịu oan uổng, ngươi xem tay ta này, xước máu hết…
Hắn cầm lấy tay nàng xuýt xoa. Bàn tay trắng nõn in hằn dấu vết. Hắn bề thốc nàng lên khiến nàng bất ngờ ,giãy giụa.
-Nàng mệt rồi, ta phải đưa nàng về cung chứ, chân nàng xước hết rồi, để ta bế đi!
-Ân.
Nàng cũng đau thật. Mặc kệ đi!
Chỉ thấy khuôn mặt TĐL xám lại, co rút.
Hoàng công công hỏi:
-Hoàng thg còn ngũ hoa….?
Hắn trừng mắt:
-Nàng ấy đau thế này, ta còn tâm trạng ngắm hoa sao?
-Dạ, dạ. HỒI CUNG.
Hoàng công công sợ hãi vội nói.
Nàng mỉm cười quỷ dị trong vòng tay chắc chăn của hắn. Thở phào. Được về cung rồi! Thật mệt quá! Nàng thiếp đi. Hắn nhìn nàng ngủ mà mắng nhỏ: “ Sao nàng ngủ mà vẫn đẹp thế nhỉ?? Thật làm khó ta mà!! Nàng đúng là hồ ly tinh!! “