Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 25
Vừa vào cung nàng đã bắt gặp ánh mắt kì lạ từ các phi tần khác. Uy, vừa xuống kiệu đã mệt mỏi thế này, thật k ra làm sao cả.
Ánh mắt của Từ Đế Tử, nàng nhìn rõ tia thù hận đậm đặc, bao phủ. Nàng không nhìn lại mà chỉ liếc qua rồi khó chịu nói với hắn:
-Ta mệt.
-Ân. Nàng vào nghỉ đi.
Lan nhi vội vụng về chạy tới, đỡ lấy nàng đi theo hướng cung Thục Chi Hoa. Nàng dự cảm chẳng lành khi thấy ánh mắt Từ Đế Tử thoả mãn, khinh miệt nhìn xoáy vào lưng nàng như thế!
Đột nhiên, Nàng mở to mắt đứng trân trân nhìn toàn cảnh cung điện của mình. Lan nhi cũng sửng sốt sợ hãi không kém.
Người người đi lại tấp nập. Chúng…. Chúng…. Đang dịch chuyển tất cả đồ đạc của nàng ra ngoài. Nàng thét lên căm phẫn:
-Các người đang làm trò gì vậy hả???
Tất cả những người trong cung đều quay lại nhìn nàng hoảng hốt. Một tiểu cung nữ mặt mày nhìn rõ là hồ ly, chua ngoa nhìn nàng cả gan không sợ nói:
-Chúng ta chuyển đồ khỏi cung của một nữ nhân đã bị trục xuất. Sao? Có ý kiến gì?
Nàng lạnh lùng chẳng thèm đếm xỉa gì đến cung nữ đó. Mắt vẫn trừng trừng nhìn tât cả. Khiến ngta không rét mà run.
Một cung nữ khác nói nhỏ với tiểu cung nữ vừa nãy vẻ sợ sệt:
-Đó chính là Băng An quý phi đấy! Thước Du, cẩn thận cái miệng ngươi!!!!!
-Băng An quý phi thì sao chứ? Giờ ả đã bị trục xuất rồi! Cũng chẳng bằng thg dân!
Nàng điềm tĩnh hỏi:
-Ai, là ai đã ra lệnh này?
-….
-…..
-Là ta.
Nàng quay lại đôi mắt mệt mỏi nhìn vào nữ nhân trang sức lộng lẫy trc mặt:
-Ra là hoàng hậu!
-Ân.
-Mạn phép cho ta hỏi, ta làm sai gì mà bị trục xuất?
-Làm sao có thể để một phi tần đã từng làm việc ở công trg còn ở lại cung chứ? Ai đảm bảo, ai chắc chắn ngươi không làm gì trái với luân thg đạo lý?
Nàng rủa thầm. Bà hoàng hậu này thật nhiều chuyện. Dám **** xéo nàng nữa chứ? Nàng đáp lại với vẻ thờ ơ:
-Vậy hoàng hậu đã hỏi Sở Thiết chưa? Hắn đồng ý?
Hoàng hậu không nói gì một lúc lâu mới đáp:
-Hậu cung là việc của ta sao phiền đến hoàng thượng chứ?
-À, ra vậy! Nhưng thành thật xin lỗi nhé, ta là phi tần của hắn chứ không phải của hoàng hậu mà hoàng hậu thích trục xuất là trục xuất đc!!!?!!!!
-Ngươi….. – Hoàng hậu giận dữ có ý muốn tát Huân Y.
“ Pặc”
Nàng bắt lấy tay hoàng hậu, khẽ thì thầm:
-Cẩn thận. Ngươi còn chọc giận ta, ta không chắc mình sẽ làm gì đâu!!!
“ Rắc”
Nàng lắc “nhẹ” cánh tay hoàng hậu rồi mỉm cười: “ Hờ, chữa lâu đấy”
Nàng nói với Lan nhi:
-Ngươi thử hỏi xem trong những ng này có ai thích chống lại ta nữa k? Nếu không thì DỌN LẠI TẤT CẢ ĐỒ VÀO TRONG NGAY ĐI!!!!
Mọi người ai nấy kinh hãi luống cuống bưng bê tất cả vào trong.
Hoàng hậu lắc đầu đau đớn rồi cùng đám cung nữ kéo về với vẻ mặt uất ức…
Nàng kì lạ thấy cảm giác như ai đó đang theo dõi nàng. Hay nàng đa nghi???
Dọn hết đồ vào trong cũng đã xẩm tối. Nàng vào trong phòng, đọc một vài quyển sách nhưng mắt thì không hề chú tâm, đột nhiên một tiếng động rất nhỏ vang lên, nàng lãnh đạm hỏi :
-Ra đây đi! Đừng trốn mãi thế! Không mệt à?
Một tiếng cười vang lên ngay sau lưng nàng khiến nàng giật thót mình. Nàng lại hỏi mà không hề quay đầu lại:
-Ai đó?
-Là ta mà! Phong Tinh!
-Phong …. Phong Tinh ư? – Nàng lắp bắp hỏi.
-Ân.
-Đừng nói ngươi lại đến đây giết …ta… nhé! – Nàng nói khẽ như chỉ lẩm nhẩm một mình.
-Ta đâu có! Ta thăm nàng thôi!
Phong Tinh nghe thấy bật cười nói lại với nàng.
-Thế ngươi có phi vụ gì ở đây à? – Nàng thờ ơ hỏi.
– Thông minh lắm! Ta đi ám sát một ng. Nàng biết là ai không?
-Ngươi điên à? Ta biết ngươi làm gì để giúp ngươi àh?
Nàng trong lòng cũng nghĩ hắn tâm thần mới nói những lời này với nàng nên giận dữ mắng hắn.
-Haha! Đâu có. Chỉ là đây là kẻ nàng quen mà thôi! – Hắn cười nhạt lấp lửng nói.
Trong lòng nàng dấy lên cảm giác bất an, nàng hỏi lại hắn:
-Là ai?
-Không nói!
-Cái gì?
-Ta không nói đấy!
-Rốt cuộc là ai?
-…..
-Ai? – Nàng gầm gừ, khó chịu.
-Là Hoàng đế đương triều. – Hắn thản nhiên trả lời.
-Hả? –Nàng hỏi vẻ kinh ngạc.
Nàng suy nghĩ một chút, nở một nụ cười rất chi miễn cưỡng và giả tạo rồi nàng kéo tay hắn xuống vẻ nằn nì:
-Ngồi xuống uống trà đã. Có gì từ từ nói!
-…..
-Sao? Sao? Ngon không?
-Ânn. Đc đấy!
-Uống nữa đi.
-Ânn. – Hắn không cảnh giác và ý thức đc rằng nàng cũng là một nữ nhân, một quý phi của hoàng đế, liền nghe lời nàng uống rất nhiều … rất nhiều… chén trà có… thuốc mê dược. Hà hà!
Hắn lịm dần đi, thấy đầu óc không còn tỉnh táo mới nhận ra hắn đã uống rất nhiều mê dược. Hu hu, kiếp làm sát thủ của hắn kết thúc thế này sao? Hắn chỉ nghĩ đc đến đó liền xỉu đi, mắt nhắm nghiền.
Nàng mỉm cười quỷ dị nhìn hắn….
…
Sáng hôm sau…
Phong Tinh mơ màng tỉnh dậy thấy mình nằm trên một bãi cỏ đẹp tuyệt trần, hắn dụi mắt. Kế đó, sờ lên mạng mặt, uy, không còn nữa. Lẽ nào đây là Thiên Đường?
Hắn im lặng quan sát một hồi, vẻ mặt thay đổi, chắc là Hàn Huân Y thấy hắn đẹp trai quá nên không nỡ giết?!
( Tg: Huynh này tự sướng dễ sợ!! ^_^)
Trong khi đó, Hàn Huân Y đang tư lự vừa suy nghĩ vừa hỏi Lan nhi:
-Muội đã “vứt” hắn ở cánh đồng hoa ta bảo chưa?
-Dạ. Rồi ạ. – Lan nhi hơi tò mò sợ hãi, kì lạ đáp.
Nàng lại mỉm cười.
Cánh đồng hoa ấy, tuy rất đẹp nhưng lại chứa một trong những loài hoa thu hút một loại bướm độc. Hắn ở đó mải mà thưởng thức hoa hẳn sẽ khiến lũ bướm chú ý, không tử nhưng chắc chắn phải nói là trên cả đau. Hừ! Ai bảo tên sát thủ “ ngông” ấy định giết “ phu quân” nàng chứ?
Nàng giật mình, vò đầu, sao nàng cứ tìm cách bảo vệ Mộ Dung Sở Thiết một cách ngốc như thế chứ?
Lan nhi không nói gì chỉ nhìn chủ nhân một cách khó hiểu….
—Hết chap 25—-