Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia

Chương 22


Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 22

Sáng hôm sau, nàng lên công trg làm với mọi ng. Bọn quản nô bóc lột sức ng khác quá đi, nàng làm quần quật từ sáng đến chiều, nhưng do chưa quen nên thân thể mỏi rã rời. Đến tối mịt tưởng đc nghỉ để ăn k ngờ chúng lại lôi ra làm tiếp khi chưa nghỉ đc đầy khắc. Một lần nữa, nàng lại vào lều trong tình trạng “ Sống dở chết dở”.
Lát sau, chúng mang một nồi to cháo đưa vào:
-Tự chia lấy!!!
Nàng ngó vào nồi cháo mà mềm nhũn ng. Cháo như thế thì dù chết đói nàng cung không muốn ăn! Cháo vừa loãng, chúng còn cho rau thối, mùi khó ngửi, thi thoảng khi Nhu Linh khuấy cháo chia ọi ng hình như còn có côn trùng lẫn vào đó. Hết sâu, gián rồi đến thằn lằn, ruồi. Huhu, nàng phải sao đây? Không ăn thì chết đói mà ăn thì sao nuốt nổi cái món kinh khủng này???
Nhu Linh nhìn nàng nhỏ nhẹ bảo:
-Không ăn nổi đúng không?
-Ân. – Nàg gật đầu.
-Muội biết k? Ta cũng mới đến thôi. Chừng 1 tháng rồi thì phải!
-Vậy sao?
-Ân.
Nhu Linh cùng nàng bước ra khỏi lều, nhìn bầu trời như một tấm vải nhung thều đầy trăng sao.
Nàng hỏi:
-Tại sao tỷ lại phải đến đây?
-Muội từng là phi tần trong cung, chắc cũng biết Từ Đế Lan quý phi chứ?
Nàng tư lự một lúc sau mới đáp vẻ lạnh nhạt khinh bỉ:
-Có. Muội biết.
-Ta là cung nữ của quý phi ấy!
-Sao? Vậy sao tỷ lại ở đây?
-Ta…. Ta…. – Nhu Linh nghèn nghẹn một lúc lâu sau mới nói tiếp – Từ quý phi rất ghét Băng An quý phi…

-…..
-Từ quý phi sai ta mua thuốc hư thai hòng *** hại Băng An quý phi, khi mà…. Từ quý phi đang mang Long thai….
-…..
-Ta đã thực hiện. Trốn ra cung để mua giúp vị quý phi ấy… Sau khi hoàn thành, bà ấy ý định hạ sát ta… nên ta bất đắc dĩ trốn đến đây…
Nàng mỉm cười, một nụ cười đẹp mê hồn. Đôi mắt sáng như sao. Chiếc mũi thanh tú hếch lên. Khuôn mặt nàng bừng sáng. Thật là hay quá!
Nàng nói với Nhu Linh:
-Tỷ biết ta là ai trong các phi tần k?
-Không – Nhu Linh lắc đầu.
-Muội chính là Hàn Huân Y. Chính là Băng An quý phi.
-S..ao?
-Băng An quý phi!
Nhu Linh vội vàng quý sụp xuống:
-Quý phi tha tội! Quý phi tha tội! Nô tỳ đáng chết!
-Ai dà, tỷ không cần thế đâu!
-Quý phi! – Dù trong đêm đen, nàng vẫn thấy rõ khuôn mặt Nhu Linh tái xanh, mặt cắt k còn một giọt máu.
– Nhu tỷ, đứng lên…. Ta nói này, ta nói ra thân phận này vì muốn tỷ giúp ta làm chứng…. ta trong sạch.
-Thưa nương nương, nô tỳ k thể làm thế!
-Ta bảo k cần khách sáo. Cứ gọi ta như cũ mà. – Nàg trừng mắt vẻ k hài lòng.
-Dạ. T.. ỷ… k làm thế đc. Dù sao Từ quý phi cũng là chủ nhân của…t.. ỷ! Vả lại, nếu tỷ đứng trc mặt hoàng thg mà phàm ngôn thì e rằng… ng tử là tỷ.

-Ha ha! Ta k để tỷ tử đâu! Ta đã nói là làm.
Nàng bỗng nghiêm mặt, xô Nhu Linh sang một bên, khiến Nhu Linh sợ hãi:
-S..ao.. vậy ạ…?
-A… Đau quá!
Nàng xem đôi chân bị trúng ám khí. Ui da! Miệng vết thg thâm tím lại dần rồi.
Một thân ảnh hiện ra:
-Chủ nhân, Người k sao chứ?
-Ai vừa phóng ám khí thế?
-Hắn đeo mạng, tiếc là đang đêm, Lãnh Chân khó lòng đuổi kịp hắn.
-Ân.
Lãnh Chân cúi ng, dùng dao găm gẩy lấy ám khí ra, rồi kề miệng mk vào vết thg hút độc, một lát sau, vết thg hồng hồng. Lãnh Chân thở phào nhẹ nhõm:
-Xong rồi!
-Ân. Cảm ơn. Sau gặp.
-Tuân mệnh.
Lãnh Chân nhanh như cắt hoà vào màn đêm yên tĩnh.
Nhu Linh nhìn vết thg, trào nc mắt:
-Tỷ xin lỗi! Nhất định tỷ sẽ làm chứng giúp muội.
-Thật ư?
-Thật!
Nàng ôm chầm lấy Nhu Linh:
-Cảm ơn tỷ quá!
Nhu Linh hồn hậu nở nụ cười:
-Ân.
Màn đếm yên tinh bị xé toác bởi tiếng réo của bọn quản nô. Nàng và Nhu Linh vội vã về làm việc. Trên môi nàng luôn có một nụ cười hiện hữu. Mọi mệt mỏi, khó chịu và đối khát dường như tan biến….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.