Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 21
Nàng ở trong ngục nhưng cuộc sống không phải khó chịu gì. Ăn uồng thì đủ cao lương mỹ vị Lan nhi mang tất vào, thi thoảng còn nghe nhạc công múa hát nhưng thú thực nàng k thích ngồi một chỗ thế này đâu. Huhu! Ai đó cho nàng ra ngoài đi!!
-Lan nhi, Từ Đế Lan sao rồi?
-Loan Mĩ quý phi đã hồi sức… Nhưng nghe cung nữ nói, Loan Mỹ quý phi chỉ biết khóc lóc thôi, k thiết ăn uống gì…
-Giả tạo…
-Sao ạ?
-Ta nói giả tạo.
-Sao lại thế?
-Muội nghĩ ta hại nàng ta sao?
-Tất nhiên là k ạ!
-Hắn thì chắc k fải. Hắn k hề tiếp cận bát thuốc. Kẻ duy nhất có thể hạ độc là TỪ ĐẾ LAN. Hoặc chăng cũng chỉ là muội muội nàng ta mà thôi… Âm mưu này cũng hay đấy! Nhưng tiếc thật! Long thai khó khăn lắm nàng ta mới có… Coi như đem tất cả mạng sống cược vào cuộc chơi này rồi…
-…..
-Hắn sao k xử ta nhỉ?
-Muội cũng k rõ ạ!
-Hừ! Hắn thật không biết suy xét! Đã thế à, ta hưu hắn luôn…
-Ấy chết… Người đừng nói nữa…Hoàng thượng mà nghe thấy thì….
-À… thôi… – Nàng nói với Lan nhi một cách vội vàng- Muội về đi, cứ để Gà hầm ở đó…
-Dạ. Muội về.
Lan nhi khó hiểu rời đi.
Một lát sau…
Lính canh nghe tiếng nc kì lạ từ phòng giam đặc biệt, chúng quay vào nhưng chỉ thấy nàng lẩm bẩm một mk, chúng lắc đầu, rõ ràng là… Thôi kệ… Đứng đây mãi làm gì có ai vào đâu…
……
-Ngươi không cứu ta thì đừng đến đây nữa…
-Công chúa….
-Đừng gọi thế…!!
-Chủ nhân thật kì lạ! Lãnh Chân cứu Người thì Người sẽ lộ thân phận ???!
-Hừ! Sao số ta nó khổ, ngày ngày đi ra đi vào nhà giam, tức chết mà… – Nàng than vãn.
-Chủ nhân, hắn đến rồi. – Lãnh Chân lắng tai nghe rồi nói.
-Ân. Ngươi đi mau đi!
-Tuân mệnh.
….
-Ngươi đã sám hối chưa?
-Ta chẳng làm gì sai để phải sám hối cả!
-Ngươi…
-Ta làm sao? Ngươi mù quáng, ngươi ngu ngốc… sao trách ta…
-Nếu ngươi k sám hối nổi ở trong ngục này, ta sẽ bắt ngươi làm nô lệ phục dịch, làm việc ở công trg đấy! – Hắn doạ dẫm.
Mà hắn càng doạ, nàng càng bướng bỉnh:
-Ân. Thà ra ngoài còn hơn ngồi trong cái ngục này, k đc đi lại!
-Ngươi thật sự muồn thế ư? – Mặt hắn đã bắt đầu đen kịt giận dữ..
-Ân. Ta thích thế!
Nàng ngoan cố đáp lại, khiến hắn giận dữ, khoé mắt đỏ lòm, ném cho nàng cái nhìn băng lãnh. Nàng rùng mình. Hắn nói:
-Được. Ta sẽ cho ngươi toại nguyện.
-Hừ! – Nàng liếc xéo hắn.
Lãnh Chân từ trên nhìn xuống : “ Chủ nhân lại ngoan cường bướng bỉnh quá rồi!”
Hắn ra lệnh:
-Lính đâu! Đem phạm nhân ra công trg trùng tu điện Minh Hiến làm việc.
Bọn lính ngơ ngác. Hoàng thg vừa ra lệnh gì vậy nhỉ? Băt quý phi ra công trg làm việc ư? Chúng ngẩn ra, nét mặt e dè.
Hắn càng giận dữ:
-Nhanh lên.
-Tu.. ân.. mệnh.
Bọn chúng mở khoá kéo nàng đi. Nàng giật ra:
-Bỏ ra. Ta tự đi đc. – Nàng còn mỉm cười – Thoải mái quá! Bó gối trong chỗ chật hẹp ấy khiến ta gần nghẹt thở rồi đây!
Nàng thong thả cùng bọn lính ra ngoài, phớt lờ hắn.
Đôi mắt hắn dại hẳn nhưng dịu lại:
-Ngươi thực sự muốn ra ngoài công trg thay vì mở miệng nói lời xin lỗi, nói ngươi đã sai ư?
-Ta không sai! Ta không làm việc gì sai cả, vậy tại sao ta phải xin lỗi?
Hắn ngạc nhiên, cứng miệng nhìn nàng bỏ đi.
……
Cung Minh Hiến cách cung điện hoàng thành không xa là mấy. Nàng nhìn mà sững sờ. Tất cả dân chúng làm việc một cách cật lực khổ sai, nhưng đòn roi vẫn quất liên tục k ngừng nghỉ vào đôi vai cam chịu mệt mỏi của họ.
Tên quản nô hỏi nàng cung kính:
-Nương nương đến đây làm gì?
Nàng cười khẩy:
-Không cấn cung kính thế đâu! Ta cũng là tội nhân bị đày đến làm nô lệ phục vụ làm việc ở công trg.
Ngay khi nàng nói câu ấy, tất cả mọi ng nhìn nàng với ánh mắt hiếu kỳ nhưng vô cùng kỳ lạ, phảng phất một một cái gì đó bi thg, thất vọng.
Tên quản nô nhìn nàng:
-Ngươi không thể mặc q. áo sang trọng thế này mà làm việc đc!
-Ân. Nhưng hôm nay cứ thế đã. Ngày mai ta sẽ…
-Im đi! Đưa cho nó bộ quần áo thg dân! Hừ ! Tưởng là gì… hoá ra cũng chỉ là phi tần thất sủng! Nhưng nể ngươi còn có nhan sắc tuyệt trần ta sẽ “ưu ái” cho!!! Ha ha!
Tiếng cười man rợ của hắn k khiến nàng sợ hãi, nàng vẫn đứng chờ lấy bộ q. áo đơn giản rồi vào chỗ khuất thay đi. Khoác trên mk bộ quần áo khg sang trọng, đẹp đẽ nhưng dung nhan của nàng vẫn tuyệt mỹ, hoàn hảo đến hấp dẫn.
Nàng cúi xuống bắt tay làm việc một cách chăm chỉ, không hề tỏ ra lóng ngóng khó khăn, mà dường như chỉ hơi nặng nề một chút.
Tối hôm ấy…
Ngồi chung lều với những ng dân thg bẩn thỉu, chất phác , trong lòng nàng bỗng cảm thấy ấm áp kì lạ. Nhìn bàn tay xước nhiều chỗ, nàng khẽ rên rỉ trong lòng. Rồi nàng mới hỏi một nữ nhân còn khá trẻ:
-Tại sao… lúc ta vừa đến… mọi ng lại nhìn ta thất vọng như thế?
Nữ nhân đó giật mk ngỡ ngàng:
-Vì mọi ng đều tưởng nương nương đến cứu ..… Thật … là… khg phải..
Nàg thân thiện:
-Ngươi tên gì?
-Nhu Linh.
-Ta gọi là tỷ tỷ nhé! Ngươi có lẽ hơn tuổi ta.
-Không đc đâu!
-Không gì mà k chứ? Nhu tỷ đừng khách sáo thế!
-Ân – Nhu Linh mỉm cười vẻ cảm kích.
-Hì hì…
Không khí vui vẻ trong lều khiến một thân ảnh trên cây kinh ngạc, k thốt nên lời…..