Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 1
Nàng phải chạy, nàng phải chạy, chạy nhanh lên, huhu, sao cái số nàng khổ thế này, ngốc gì lại đi cãi nhau với phu nhân, híc, híc,….
Nàng cắm cổ chạy, thì bỗng thấy thuyền buôn lớn đang chuẩn bị nhổ neo lên kinh thành, đằng sau nàng vẫn còn những tiếng hét:
-Đứng lại, cái con bé hầu tỳ kia!!!
-Đồ tiện nhân, đứng lại.
Nàng tự nhủ: ” Ngu gì đâu, đứng lại, hừ, nghĩ mình ngốc lắm chắc?!”
Uy, chỉ vài bước lại nữa là nàng nhảy được lên thuyền rồi! Cố lên. Á. Ôi may quá!
Nàng vui vẻ vẫy tay.
-Hôhô, chào mọi người!
Nàng đi đi lại lại trong thuyền thì chợt ngớ ra. Á! Chết! Mình quên. Thuyền này đi đâu.
Nàng lon ton đến hỏi một vị phu nhân trông vẻ cao quý:
-Phu nhân,..
-Hưm? Tiểu cô nương hỏi gì?
-Thuyền này sẽ cập bến nào ạ?
– Ha Ha, tiểu cô nương không biết đi đâu mà cũng lên thuyền à?
Nàng gãi đầu lúng túng.
Vị phu nhân đó nói tiếp:
-Ta là phu nhân nhà Mộ Dung. Tên ta là Đường Nhị Hoa. Còn cô nương?
-Dạ? Tiểu nữ là Hàn Huân Y ạ. Xin hỏi thuyền này…
-Kinh thành.
Nàng nhảy lên khiến Đường nhị Hoa tự hỏi liệu cô nương này có vấn đề gì về thần kinh k?
Mộ Dung phu nhân hỏi:
-Sao, cô nương lại biểu hiện như thế?
Bà hỏi và tỏ thái độ không thích.
Huân Y thản nhiên nhưng lòng thì sợ:
-Tiểu nữ không một quan tiến trong người thì lấy gì mà sống?
Nhị Hoa liền móc hấu bao đem cho nàng một ít ngân lượng:
-Dùng tạm nhé!
Nàng Huân Y vui vẻ nhận mà chẳng biết rằng, cái khổ còn đợi nàng ở phía trươc!
Kinh thành thiệt là náo nhiệt quá!
” Ọt..Ọt”
Bụng nàng biểu tình. Nàng cúi xuống: Giữ thể diện cho tao với chứ? Gần đây không có quán ăn nào, mày gào cái gì??”
Nàng đi mãi rồi mới gặp một quán ăn nhỏ.
-Tiểu nhị. Mang cơm đến đây.
Nàng chén no và nhanh tới mức những người ở trong quán đều ném cho nàng cái nhìn ghê sợ. Tiểu cô nương đẹp tuyệt trần mà lại phàm ăn như thế, thì chẳng phải loại ng tốt đẹp gì đâu.
Nàng mặc kệ, họ có giúp mình no được đâu!Mà no mình chứ bầy người ấy có no đau. Kệ.
Trả tiền xong, nàng nghênh ngang đi giữa phố.. Cảnh đẹp quá trời nè. Í, có cả màn thầu
(bánh bao). Hix, biết thế mình không thèm ăn cái món cơm rau chán ngắt ấy. Bụng no k cho thêm gì được nữa!!
Chợt có tiếng hét inh tai:
– Ngươi là đồ thiểu năng hay sao mà không tránh đường??
Nàng quay lại chẳng thèm nhìn mà mắng:
-Nè, đường rộng các ngươi đi việc của các ngươi đi việc của các ngươi, ta đi việc của ta, mắc gì không phaỉ các ngươi tránh ta???
Chợt nàng nhìn lại. Sax. Kiệu mười hai ng khiêng!!! Cái gì cũng dát vàng. Uy. Đẹp nhất là nam tử ngồi trên kiệu. Khuôn mặt nam nhân đó tuyệt mỹ đến nối nàng sắp fụt máu :
Nam nhân đó mặc áo in hình rông. Ủa, Long bào??? Á!!!! Là vua ư??????
Nam nhân đó mặt đã sớm khó chịu, liền ra lệnh :
-Bắt nữ nhân đó lại!
Nàng sợ hãi khiến khuôn mặt đẹp kì lạ.
Nam nhân đó bước xuống khiến dân chúng cúi rạp.
Hắn ta bực bội nhìn nàng:
-Nghe đây, ta không muốn giết ngươi nhưng ssố mạng ngươi tùy thần số mệnh.
Đây là 2 viên bội ngọc, một cái ghi Tử, còn lại thì ngược lại.
Chọn đi.
Nàng nhìn 2 viên bội ngọc, rõ là cả hai viên đều ghi tử. Nàng rủa thầm..
Hắn cười quỷ dị. Hừ. Thàn số mệnh?
Đồ ác quỷ….