Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 17
Nàng thấy kẹo hồ lô kìa. Thèm quá. Nàng ngồi ăn tỳ tỳ 7 cái. Xoa xoa bụng rồi đứng dậy. Ngon Thật.
Lan nhi trợn tròn mắt:
-Tỷ ăn hết chừng đó?
-Ân. Đi chơi thôi.
-Dạ.
Nàng vui vè đứng dậy.
-Đường nào?
-Dạ. Tỷ cần đi đường tắt hay đường …
-Đường tắt.
-Vậy đi thôi.
Đường tắt là một con đường khá vắng vẻ. Tối om như mực. Nàng mò mẫm, hơi thấy sờ sợ, nàng cầm chắc chuôi kiếm.
-Chào.
Tiếng nói của một nam nhân nào đó. Ánh sáng chói lọi từ nam nhân đó khiến nàng nhìn rõ tất cả. Lan nhi run rấy bên cạnh nàng. Nam nhân đó thì đẹp như tiên dù đã dùng mạng che mặt.
Nàng thản nhiên đáp lại: ( Nàng sợ ma chứ k sợ người)
-Chào.
-Ta là sát thủ tới lấy mạng ngươi.
-Khoan. Có tên sát thủ nào ngu như ngươi k? Giới thiêu nữa chứ? Nực cười.
-Ta…
-Ngươi làm sao?
-Không nói nhiều với ngươi. Tóm lại, ngươi phải chết.
-Ớ, ngươi có biết ta là ai không mà giết?
Tên sát thủ cười khẩy vẻ rất am hiểu:
-Sát thủ Phong Tinh ta đây chưa giết lầm ai bao giờ.
Nàng châm chọc:
-sao không đặt là phong tình cho rồi?
-Ngươi… ngươi…
-Tội nghiệp. Trông mặt cũng sáng sủa mà bị bệnh nói lắp à?
-Ngươi …
-Thôi nói chuyện với ngươi chán quá. Ta đi chơi đây.
-Không được.
Nàng quay lại hỏi:
-Vậy ngươi biết ta là ai nào?
-Hàn Huân Y, xuất thân nô tỳ. Nay là quý phi. Băng An quý phi.
-À, ra vậy. Từ Đế Tử hay Từ Đế Lan?
-Cái gì? – Phong Tinh rít lên.
-Cái gì? Cái gì? Ta hỏi người chứ không hỏi vật nha!!
Phong Tinh giật dữ rút kiếm. Rốt cuộc chỉ là một nữ nhân chua ngoa mà thôi . Hắn lao như bay vào nàng, nàng cũng nhanh như cắt rút kiếm chặn mũi kiếm của hắn. Trời ơi, một chút nữa thôi là đầu nàng lìa khỏi cổ rồi.
Nàng đánh bật lười kiếm của hắn ra rồi cáu bẳn:
-Ngươi điên à? Muốn giết người thật à? Mạng người là quan trọng, ngươi phải biết chứ? Thật hù chết người ta mà!!
Nàg thấy hắn bỗng dưng ngơ ngẩn, ngây ngốc nhìn chằm chằm vào nàng. Lan nhi the thé kêu:
-Tỷ tỷ, mạng che ….!!!
Nàng vội vàng sờ lên mặt, ôi không, nó rơi ra rồi.
Phong Tinh nhìn nữ nhân truớc mặt, quả thật đó là một đại mỹ nhân tuyệt sắc. Ngũ quan hoàn hảo, dung nhan tuyệt mỹ, hài hoà. Toát lên vẻ đẹp nhã nhặn, ma mãnh nhưng vô cùng thu hút.
Hắn cười :
-Ta hiểu rồi.
-Ngươi hiểu gì?
-Hiểu vì sao ngươi từ nô tỳ biến thành quý phi.
-Ngươi!!!!
-Thôi được. Ta chưa từng vì ai mà bỏ nhiệm vụ nhưng vì “ Nàng” ta sẽ từ bỏ món tiền khổng lồ ấy. Ta thực sự phải thú nhận “ nàng “ rất cuốn hút và thú vị đối với ta. Còn nữa, ta nói cho nàng biết, Từ đế Tử và Từ đế lan không phải người đủ khả năng thuê ta đầu.
Nói xong hắn thi triển khinh công bay mất hút.
Nàng rủa thầm: – Đồ điên!!
Lan nhi sợ hãi chạy đến bên cạnh nàng, cầm tay nàng:
-Tỷ bị thương rồi!
-À, ta biết. Chúng ta về thôi.
-Dạ. Cũng sang rồi ạ.
-Muội ôm chặt nhé.
-Sao ạ?
-Chúng ta dùng khinh công bay về chứ đà này thì không kịp giờ thỉnh an thái hậu đâu!
Lan nhi ban đầu nhắm chặt măt vì sợ nhưng sau cũng mở to sung sướng:
-Hay thật. Hôm nào tỷ dạy muội nhé!!
-Ân.
Chỉ một lát họ đã về đến cung Thục chi Hoa.
( Tỷ tỷ này, bay qua tường thành luôn!! Đỉnh chưa??)