Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 18
~o0o~
Nàng thay vội vàng quần áo. Bước nhanh cùng đám cung nữ đến cung Chúc Dung.
Nàng thấy mọi người đã đông đủ, từ hoàng hậu cho đến chiêu dung. Họ đều nhìn nàng với ánh mắt khinh khỉnh kì lạ.
Huân Y vô cùng ngạc nhiên khi thấy Thái hậu quan tâm, vui vẻ nói chuyện với Từ Đế Lan. ( Chuyện lạ thế giới đó ^_^)
-Thỉnh an Thái hậu.
-Ân. – Thái hậu lạnh nhạt trả lời.
Rồi bà nói với mọi người:
-Ngày mai, để mừng Loan Mĩ quý phi mang Long thai, chúng ta sẽ tổ chức tiệc.
“À, ra thế..” – Nàng thầm nói.
Đường phi bĩu môi. Các phi tần khác cũng thầm chép miệng. Hết cơ hội rồi.
Riêng nàng thì vẫn nở nụ cười tươi rói dù trong lòng một cảm giác kì lạ trỗi lên:
-Chúc mừng Loan Mĩ quý phi. Thật phúc cho hoàng gia, huyết thống thật CAO QUÝ.
-Đúng vậy. Đâu như ngươi?
Một giọng nói mượt mà kì lạ phát ra.
Huân Y vẫn giữ nụ cười, hỏi lại:
-Xin hỏi…Ngươi là ai?
-Minh Dung công chúa. Hoàng muội của hoàng thượng.
Huân Y thầm đánh giá nữ nhân này. Đẹp nhưng tầm thường.
Nàng trả lời giọng ma mãnh:
-Vâng. Vậy thì sau này nếu như long thai do ta mang thì chắc công chúa không nhân đâu nhỉ?
Mọi người nhìn nàng, sao lại có một phi tần dám chắc điều đó??
Minh Dung giận đỏ mặt.
Thái hậu hơi mỉm cười ra chiều khuyến khích:
-Điều đó sau sẽ rõ.
…Bà lại nói tiếp:
-Giờ thì chúng ta nên báo tin vui cho hoàng thượng chứ?
-Vâng. – Đồng thanh.
Tẩm cung hoàng thượng…
Mộ Dung Sở Thiết đang nằm nghỉ trên long sàng. Bầu không khí tĩnh mịch bao trùm khắp tẩm cung.
Các phi tần và Thái hậu đã đến nhưng Hoàng công công thưa rằng:
-Hoàng thượng đang nghỉ ngơi ! Xin thái hậu và các cung chủ đợi khi khác ạ!
Nghe đến câu ấy, mọi ng đều có chủ ý rút lui, hoàng thượng muốn sao thì làm vậy, trái ý hà chăng muốn tử. Nhưng trừ 3 ng, là Thái Hậu, Từ Đế Lan và nàng không hề có ý quay gót.
Nàng bước lên vẻ khó chịu trước cái tay của Hoàng công công đang ngăn lấy nàng:
-Bỏ ra!
-Thưa quý phi, không được đâu ạ!
-MỘ DUNG SỞ THIẾT! SAO NGƯƠI NGỦ NHƯ HEO VẬY?? RA ĐÂY MAU! – Nàng hét lên, mọi ng bịt tai lại. Giọng lanh lảnh thanh thanh chói tai.
Hoàng thượng giật mình tỉnh dậy định đá chết ai đó dám phá giấc ngủ của hắn nhưng khi nhìn thấy nàng, hắn mỉm cười:
-Nàng đến thăm ta à?
-Dở à??! Loan Mĩ quý phi mang Long thai nên ta với mọi ng đến báo với ngươi!
-Long… Long thai? – Hắn sững sờ trong đôi mắt có một chút gì đó giận dữ.
-Ân.
Hắn tức chết đi được! Nàng nói nữ nhân khác của hắn manmg thai mà k chút ghen tức. Hừ! Hăn là gì trong mắt nàng vậy nhỉ?
Hắn k thèm q. tâm đến mọi ng mặc nhiên hỏi nàng:
-Nàng không ghen à?
Huân Y thấy mặt mình đỏ lựng:
-Tại sao ta phải ghen?
-Vậy khi nào nàng mang thai?
-CÁI GÌ?
Huân Y hét lên trước câu hỏi ngây ngô đáng ghét của hắn.
Hăn thản nhiên:
-Hôm trước ta cũng sủng nàng mà!
-Ngươi… Sủng cái đầu nhà ngươi! Ta với ngươi k có gì cả.
Thấy nàng phản ứng kịch liệt, hắn lại càng vui vẻ, thừa cơ ôm lấy nàng. Đặt lên môi nàng một nụ hôn, khiến nàng giãy giụa k được. Hắn ý thức được mình đang “ say” nhưng khốn nỗi có những cái biết là k tốt nhưng k thể k làm.
Hắn & nàng cứ như thế, để lên mọi ng một khuôn mặt kinh ngạc, Đế Lan và Đế Tử giận dữ trong đáy mắt không còn một chút hiền thục nào, để toàn tâm sắp đạt ột âm mưu chôn vùi vĩnh viễn một nữ nhân mãi mãi………