Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia

Chương 11


Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 11

Hoàng cung nước Hạ..
Nàng chăm chú quan sát tỉ mỉ từng động tác mà Dĩ Tử đang luyện trước mặt, ai cũng thấy rõ nàng đang hết sức tập trung.. Trong mắt nàng in hình Dĩ Tử phong thái nhã nhặn, luyện nhẹ nhàng nhưng k kém phần mạnh mẽ, ..
-Muội nhớ rồi?
-Vâng! Để muội thử. – Nàng đặc biệt rất lịch sự, dịu dàng và tôn kính với vị ca ca này dù với bất kỳ ai còn lại nàng đều trả lời hết sức bất cần..
Nàng cầm kiếm lướt nhẹ nhàng, nhưng có phần mềm mại uyển chuyển hơn so với ca ca nàng. Đột nhiên nàng trượt chân, “ A”.. Nàng ( vờ) nhăn mặt..
-Đau quá… Muội đau quá.. – Huân Y nũng nịu với khuôn mặt không thể dễ thương hơn…
Ca ca ruột thịt của nàng mà còn phải đỏ mặt:
-Muội… Muội đứng được k? Ta dìu ha?
-Có lẽ vậy. Nhờ huynh nga~~.
Với dáng đi tập tễnh nàng tựa vào Dĩ Tử… Đột nhiên, nàng bật cười, nhảy lên,(ôi thật sự những bước nhảy của nàng sẽ khiến những vũ nữ bỏ nghề mất thôi..^_^)

Dĩ Tử ngơ ngác. Nàng ( lại) cười:
-Muội có đau gì đâu? Huynh bị lừa rồi, haha…
-hả?? Muội đứng lại ngay!!!
-Đuổi theo muội nè!!
… Năm tháng cứ thế thấm thoắt qua đi, 7 năm ròng rã cũng chầm chậm lướt nhẹ, nàng đã trở thành thiếu nữ 18 tuổi, không còn vẻ tinh nghịch dễ thương ngày nào mà nàng đã trở thành một người đa mưu có thể làm tất cả vì mục đích của mình và đó cũng chính là bản chất ẩn sâu nay trỗi dậy trong nàng…..
……..
Tất cả vốn chỉ là vở kịch nàng một tay tạo ra..
Cái gì gọi là duyên phận cơ?
Nàng từ nước Hạ trở lại Minh gia trả thù cãi cọ phá hỏng nề nếp gia tộc ấy rồi lên con tàu đã định sẵn, đến bên cạnh vị “ phu nhân “đó, nàng từ trứoc biết đó là Thái hậu, nhưng vờ như k biết tạo ra một màn kịch vô cùng tự nhiên, hoàn hảo tới khó tin…
Suy cho cùng cũng chỉ là trách Dĩ Tử quá thông minh, trách nàng quá mưu mô, trách TH quá ngốc nghếch mà bỗng nhiên trở thành kẻ diễn phụ cho nàng..
Nàng vốn là thế, tất cả mọi thứ chỉ nằm trong lòng bàn tay nàng, nàng có thể thao túng tất cả, thao túng cả suy nghĩ của chính mình,…
———–Hết phần III—————-
——–Hết QKVTPTSCHHY—-
Cấm quân lao vào nàng khiến hắn k kịp và cũng k muốn cứu nàng..
Nàng rút bảo kiếm trong chính ng hoàng thượng, vẽ ra từng điệu múa nhịp nhàng nhưng nhìn kĩ thì là thứ võ công tuyệt đỉnh, hoa mai hoà lẫn với hoa hồng xoay tròn bên nàng như vũ điệu mê hoặc người,..
Hắn thầm cười : “ Hàn Huân Y, ta vốn biết ngoài nhan săc, ngưoi còn có nhiều thứ cho ta chiêm ngưỡng mà..”
Cấm quân, từng người từng người lần lượt ngã xuống nhưng trên người họ k hao tổn, tổn thương là bao nhiêu chỉ như say thuốc, nàng dừng màn múa để rồi khẽ nói:
-Hoàng hậu, bà quá đơn giản,…

-Ngươi chống lại lệnh ta, lại còn có mưu đồ tạo phản, k chịu an phận làm chiêu nghi à k cứ cho là Băng An quý phi đi mà nhất mực đòi làm Hoàng hậu trong khi ta vẫn còn đây… Không phải tạo phản ư?
Nàng chán nản nhìn sang hắn, hắn khẽ khàng mở miệng thốt ra những âm thanh lãnh khốc:
-Đúng vậy, Hàn chiêu nghi, ta đã gia ân cho ngươi làm quý phi rồi, bay giờ còn ham muốn quyền lực cao hơn,… Tham vọng lớn, hay ngươi muốn làm Võ Tắc Thiên thứ 2?
Nàng hơi sững lại, nhưng rồi nụ cưòi quỷ dị lại nở trên môi nàng:
-Vậy.. xin hỏi.. nhị vị định GIẾT TA chăng?
Nàng nhấn mạnh bằng một âm sắc mỉa mai..
-….Đúng vậy. – Hoàng hậu đắc ý đáp. Phen này thì chiêu nghi hay mạng cũng k giữ đc nữa rồi.
Nàng đột nhiên trào nước mắt uỷ mỵ sợ hãi đáp:
-Hoàng hậu.. thực ép Người mà.. Hu hu..
Hoàng Hậu Bất Tiên Từ Nhũ sững sờ, nàng ta đang khóc.. à.. hoàng hậu lại mỉm cười : “ Chiêu này quá cũ rồi..”
Hắn k hề có ý định muốn can thiệp, hắn k thể đánh mất lý trí như trước đây mà phạm sai lầm, xử phạt điên cuồng nữa, bởi vì hắn và nàng hoàn toàn khác nhau…
Hoàng hậu đưa tay ôm lấy hắn mà thoả sức xả nỗi uất ức 10 năm nay k hề được sủng ái một lần nào,…

Hàn Huân Y là một nhân có lòng tự trọng cao ngất ngưởng nhưng cũng vì thế mà nàng thường mất tự chủ với hành động của bản thân…
Hoàng hậu ba ngôn xảo hành từng dòng văn án:
-Hàn chiêu nghi… thực sự k coi ai ra gì, vậy mà nàng ta còn dám khóc lóc vu oan cho thiếp,.. Người phải làm chủ cho thần thiếp,…
Hắn để mặc hoàng hậu hướng ánh mắt trống rống cề phía nàng.
Hoàng hậu đắc ý ngập trong cảm giác vui sướng, nàng ta được thế lần át, giơ bàn tay tiểu thư mỏng manh k chút chai sạn lên hòng tát Huân Y, nàng k ngần ngại rút dao găm, rạch một nhát vào bàn tay ấy,…
Hắn vô cùng kinh ngạc, nhưng trong đầu cũng xuất hiện một suy nghĩ, tại sao, nàng chỉ là một nữ nhân tầm thường, biết loại võ công tuyệt thế Hoa Mai Mị Hồng đã là đáng ngạc nhiên nay lại có dao găm trong ng, thân phận của nàng chắc k nhỏ nhoi là tỳ hầu đâu…
Nhưng hắn lập tức ra lệnh:
-Bắt giam Băng An quý phi, vì tội dám đả thương Hoàng hậu, giấu dao găm mưu đồ ám sát thiên tử,….
Nàng ( lại) cười:
-Ngươi đặt tội hay lắm… Ta sẽ xem, ngươi còn giữ lý trí này được bao lâu?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.