Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 12
Chap mới típ nè.
Nàng thong thả ngồi trong ngục tối om, nhìn ngắm mấy bức tường đen kịt xấu xí, lỗ chỗ, nàng được ở trong một căn ngục khá yên tĩnh tuy vậy vẫn nghe trầm trầm vài tiếng la hét chói tai,… Nàng thầm trách vì lòng tự trọng mà nàng đột nhiên đánh mất cơ hội, nếu lúc đó để cho “ bà già ngu xuẩn” ( già mà còn lắm chuyện) đó tát một cái thì… nàng giành phần thắng rồi! Hừ! Nghĩ lại mà tức! Hắn là cái gì mà dám giam nàng????
Ngay cả mẫu thân hay xuất khẩu kì cục về cái gì đó có thể in hình mà k cần vẽ ( e hèm.. máy ảnh thưa chị), cái bay lên trời k cần khinh công ( Hắc hắc… chia bùn, đó là máy bay ạ!),…. Mẫu thân như thế (?) mà cũng hết chịu với mình thì tên nam nhân thối này làm được gì chứ??
( Bật mí nè: Hoàng hậu nước Hạ xuyên khg đấy! Bà nhan sắc tuyệt trần nhưng có điều cả cung cấm ai cũng có vài lần bị biến thành kẻ ngốc trước mặt bà.. Keke) .
Nàng tựa mạnh vào tường, chợt thấy mình ngã bổ chửng về phía đó, uy, nàng bao giờ có sức mạnh đập tường vậy??? Nàng quan sát một hồi lâu, mới ngộ ra đó k phải là do nàng mà đây chính là một đường hầm, đi đâu thì nàng vẫn chưa biết nhưng trước tiên phải thoát khỏi chỗ này đã,…
Lò dò trong hầm tối đúng là phải nói chữ “ rất,.. rất.. rất … kinh khủng..”
Mấy con chuột hôi hám được thể cứ nhảy lên, bám dính vào tóc nàng, híc, đến bao giờ mới hết đường hầm quái quỷ này đây?? Tự dưng nàng muốn quay lại quá!!!
Chợt một quầng sáng chói lọi khiến nàng lóa mắt hiện ra… Nàng lấy tay che mắt… Chói quá!
Nàng chạy à khg,… phi như bay ra chỗ đó, ở chỗ tăm tối này khiến nàng muốn ói…
Nàng giật mình thấy một thân nam tử quay lưng lại, tuy nhìn từ phía sau nhưng cũng ngầm cảm nhận được một luồng khí thanh tịnh, thư thái, thoải mái ở nhân này.
Vừa lúc đó, nam nhân ấy quay lại ngạc nhiên thấy nàng. Trước mắt nam nhân ấy là một nữ nhân có dáng vẻ kì lạ hết sức.
Mái tóc bối cao lơ thơ ùa ra vài sợi khuôn mặt mệt mỏi nhưng đôi mắt thì sáng long lanh ( tg:vì thấy huynh đẹp quá đây! Hờ! Bệnh hám trai.. Chậc chậc.. * chép miệng thở dài*).
Nhưng hình như nữ tử ấy đang rất khó chịu để đuổi những con chuột dơ dáy bám ngay trên tóc. Nàng ta còn dùng dao găm hòng giết chúng.
Lãnh Chân vội vàng ngăn lại:
-Cô nương, sao có thể sát sinh như thế?
Huân Y lòng sớm bực bội đã nay lại có nhân , ngta giết chuột cũng ngăn cản rồi còn cái gì sát sinh chứ? Huân Y bốp chát vẻ k hài lòng:
-Ngươi tu hành à? Sao mà nói linh tinh thế?
-Cô nương.. – Lãnh Chân chỉ thốt ra được 2 từ đó rồi miệng đông cứng k thể nói thêm.
Huân Y tiếp tục xả giận:
-Mũi ngươi phụt máu rồi kìa?
Nghe giọng nói châm chọc của nàng, Lãnh Chân vội vàng sờ lên mũi… K có mà… Nó khô rào cực à nha…
Huân Y thoáng mỉm cười:
-Ngươi tên gì?
-Lãnh Chân. ?
-Hàn Huân Y.
-Cô nương là ai mà đến nơi này?
-Ta á? Ta đi từ cái đường hầm chết toi đó ra đây!
-Đường hầm ư?
-Ân. Mà thôi, ta đag rất đói, ngươi có gì ăn k?
-A?… À… Có. Mời cô nương.
-Mời gì? Ngươi đi trước ta mới biết đường chứ?!
-Tại hạ đi trước đây,….
Lãnh Chân thầm thấy kì lạ nhưng vẫn từ từ đi vào căn nhà làm bằng tranh và gỗ nhưng thiết kế rất đẹp, tạo cảm giác thanh tịnh, hiền hòa dịu dàng.
Nàng ăn uống vô cùng thoải mái. ( thoải mái đấy!??)
-Sao?
-Cô nương hỏi gì?
-Ta biết ta đẹp nhưng ngươi nhìn chằm chằm khiến ta thực ( ăn) k nổi!
-Tại hạ xin lỗi.
-…..
-Nhưng tại hạ thấy ngạc nhiên…
-Chuyện gì?
Lãnh Chân nhăn mũi, nói nhỏ:
-Làm sao cô nương có thể thực thoải mái như thế, trong khi lúc nãy…. Còn bị lũ chuột bò lên, làm sao cô nương thực được trong khi từ đường hầm đi ra trông cô nương rất …. bẩn….
Nàng đột nhiên ngửi thấy, “ Á…”
-Ngươi k nhắc ta?
-Giờ nhắc rồi cô nương đi tắm đi..
Nàng “ Hừ” lạnh một tiếng nữa rồi mới chịu vào tắm. Trông bộ nàng khó chịu lắm.
Lãnh Chân hơi nheo mắt cười nhưng rồi hơi lo lắng : “ Nhị ca và Tứ đệ sắp về rồi, k biết họ có cho cô nương này ở lại k??” Rồi Lãnh Chân thở dài. Đột nhiên Lãnh Chân nhìn thấy….