Bạn đang đọc Đế Vương Tàn Bạo Và Hoàng Tỳ Của Thiên Gia: Chương 10
..Hắn quay sang nhìn vết thương trên má nàng mà thốt nhiên cảm thấy nhoi nhói trong tim. Nếu nàng cứ là một chiêu nghi như thế này thì k chừng cả Tiêu phi, Chu cung phi, Đường phi cũng sẽ lần lượt đến đây “đòi nợ” nàng… Hắn phải làm gì để bảo vệ nàng đây??
Hắn giật mình, hắn đang ccó gắng bảo vệ nàng, một nụ cười cay đắng xuất hiện trên môi hắn,…. biết là k thể nhưng hắn hình như đang yêu nàng rồi….
Nàng nhìn hắn, hắn cười như vậy là có ý gì? Không sao, chỉ cần việc hắn đứng về phe nàng thì nhất định nàng sẽ thực hiện được… Nàng nhìn hắn hơi thương cảm, “đừng trách ta, hãy trách mẫu hậu ngươi, ta xin lỗi…”
-Nàng có sao k?? – Hắn dùng giọng dịu dàng nhất để hỏi nàng.
-Ta không sao.
MD Sở Thiết hơi kinh ngạc, nàng thay đổi tâm trạng từng giây một thì phải nhưng rồi hắn tự nhủ, nàng là thế mà.
Huân Y nở nụ cười quỷ dị: “ Loan Mĩ quý phi, ta sẽ cho ngươi không đứng nổi ở vị trí quý phi được nữa…”
Nàng nói tiếp với hắn:
-Việc này là bình thường mà, Loan Mĩ quý phi vốn thích dạy dỗ thế này mà….
Hắn sửng sốt:
-Nàng nói thế là ý gì?
-Ta muốn nói kẻ mà ngày nào ngươi cũng sủng ái yêu thương thực chất chỉ là một ả mưu mô mà thôi, không ngờ “Đế vương Tàn bạo” nhất mọi thời đại lại bị một nữ nhân lường gạt,…
Ẩn trong giọng nói của nàng là sự khinh miệt, thương hại,… khiến hắn cảm thấy cực kì nhục nhã, nhưng bất chợt hắn mỉm cười:
-Ta cũng thật sự k ngờ, nàng cũng giông như những ng khác vì muốn được sủng ái mà đang tâm *** hại quý phi…
-Haha… -Nàng bật cười-… Tuỳ ngươi.
Hoàng thượng thấy bực, sao hắn lại lỡ miệng thế cơ chứ? Nàng hẳn đang giận.
Hắn nói tiếp hòng mong kết thúc câu chuyện:
-Hàn chiêu nghi nghe chỉ!
Sửng sốt thay, nàng chễm chệ ngồi đó k mảy may là sẽ quỳ mà thản nhiên nói:
-Có gì thì nói đi. Thủ tục quá.
Hắn bất lực đành tiếp câu nói đang dở:
-Nay phong cho Hàn chiêu nghi làm Băng An quý phi. Lãnh chỉ.
Nàng cất giọng khó chịu:
-Khi nào phong làm hoàng hậu thì nói luôn nhé! Quý phi cái gì chứ?
-V_Ô L_Ễ. – Hoàng hậu (k biết từ ngách nào chui ra giận dữ nói).
-Chào hoàng hậu.
-Ngươi… k thỉnh an ta mà dám nói thế sao?
-Thế nàng đã thỉnh an ta chưa, hoàng hậu??? – Giọng nói lạnh lùng cắt ngang.
-Thỉnh an hoàng thượng.- Hoàng hậu miễn cưỡng đáp rồi ra lệnh cho cấm quân- Có kẻ tạo phản bắt lại cho ta. Là Hàn Huân Y.
Và một cảnh tượng sau đó mà nàng chính là kẻ tạo ra khiến cho hoàng hậu lẫn hoàng thượng sửng sốt bàng hoàng…
Quá khứ và thân phận thật sự của Hàn Huân Y ( phần I)
” mày không lo làm đi à”
” Dạ, bà”
” chân này, chân bên phải,… rửa sạch vào”
” Dạ”
……
” Huân Y, bổ củi đi”
” Dạ”
….
” Huân Y, nấu cơm đi”
“Dạ, muội biết rồi”
…..
” Con bé kia, chậm chạp quá, ngươi không chân hả?”
” dạ, cháu đến liền đây”
….
” Hàn Huân Y, cọ cho sạch rồi chuẩn bị nhổ cỏ đi!”
“Dạ.”
…
” Bốp” – ” Ngươi không có mắt hay sao, to gan nhỉ? Dám đụng vào bản tiểu thư ư?”
” Xin lỗi.”
” bốp”
….
Hình ảnh một tiểu nha đầu mới chỉ lên 9 , cam chịu, tất bật, không hề chống trả đòn roi đã quá đỗi quen thuộc với mọi người trong thị huyện nhỏ này rồi. Có nhân chặc lưỡi thương hại, có nhân khinh bỉ miệt thị,.. Nhưng dường như a đầu ấy chẳng quan tâm đến gì cả mà luôn buốn buồn, trống rỗng,…
…
Cuộc sống khổ sở cứ thê trôi qua, cho đến năm nàng lên 11,…
Huyện nhỏ hôm nay chợt tấp nập nhộn nhịp hẳn lên, …
Tiếng bàn tán xôn xao:
-Đoàn thương buôn từ các nước Liêu-Hạ chuẩn bị đến nơi rồi!!!
-Vậy ư?
-Chúng ta sẽ có một mùa no đủ đây,.. ha ha
-Ha ha
Nàng thờ ơ nhìn tất vả bằng đôi mắt trống rỗng, rồi bât chợt một nối buồn man mác khi nghe tên nước Hạ tràn lên khuôn mặt nàng – một tiểu a đầu mời 11 tuổi. Nàng không nhớ gì về quá khứ chỉ nhớ rằng nàng chắc chắn là người nước Hạ….
Dù mới chỉ lên 11 nhưng nhan sắc của nàng đã kiêu sa hơn ng mà điều đó lại khiến nàng thêm khổ sở trong Minh gia…
….
” Hàn Huân Y, mày làm cái gì mà giờ mới về,…??”
” Tiểu thư, mọi ng tập trung đông quá nên..”
” Thôi đi, chỉ giỏi biện minh.”
” Tiểu thư..”
” Đánh nó 25 trượng cho ta..”
” N-G-Ừ-N-G T-A-Y”
Huân Y thở phào. Lão gia.
” ta đang định đem nó làm quà ột thg buôn giàu có nc Liêu, các con đánh như thế nó thương tích thì sao?”
” dạ” – Miễn cưỡng.
Huân Y cay đắng… Món đồ,.. Món hàng trao đổi… Nữ nhân…. Rốt cuộc Hàn Huân Y này cũng chỉ chừng đó thôi…
….
Và kết cục vẫn là kết cục,… nàng đang ngồi trong phòng của thương buôn đó với khuôn mặt đẫm nc mắt…
Nàng biết tên thg buôn đó sẽ làm gì, nàng rất sợ,…
Nhưng ngoài dự đoán của nàng, hắn không phải là một nam nhân đã đứng tuổi mà còn rất trẻ và đẹp.
Hắn lao vào nàng như một con sư tử đói mồi. Hắn Xé chiếc áo váy của nàng để lộ đôi vai trắng muốt, nhưng bất chợt hắn giật mình sửng sốt, hắn lập tức ngưng lại nhìn nàng trân trân khiến nàng cũng ngạc nhiên k kém…
Quá khứ và thân phận thật sự của Hàn Huân Y ( phần II)
Tên thương buôn nhìn nàng trân trân một lúc lâu, xoáy sâu vào đôi mắt Huân Y, chợt trong mắt hắn ánh lên một tia vui sướng nhỏ nhỏ nhoi trong đôi mắt lạnh lùng:
-Cái này,….. làm sao ngươi có??
Hắn nhìn vào ấn triện tinh xảo trên vai nàng, giọng hắn vỡ oà trong những tiếng cuối cùng.
Nàng nhìn lại hắn một cách khó hiểu rồi ngập ngừng u uất trả lời:
– Ta… ta cũng không rõ lắm.. – Nàng nói thật nhỏ và khi nàng nói đến đây thì một nỗi thất vọng hiện lên trên khuôn mặt khá hoàn mĩ của hắn, nàng im lặng một lúc lâu rồi mới nói tiếp – … Nhưng hình như ta nhớ là do phụ thân ta khắc lên khi ta 5 tuổi, hoặc 6 à cũng có thể là 7,…
hắn kìm nén giọng mình để k quá xúc động mà lại hỏi:
-Ngươi là người nước nào? Phụ mẫu ngươi đâu?
Nàng cố gắng nuốt nước mắt vào trong, nàng hỏi hắn:
-Ngươi hỏi làm gì???
Đôi mắt trong sáng dịu dàng tràn lẫn, ẩn hiện trong đôi mắt sát khí của hắn, hắn nở nụ cười tiếu phi tiếu:
-Phụ mẫu ngươi đâu? Rốt cuộc ngươi có phải người nước này k??
-Ta ư?? Ta không có phụ mẫu,… ta bị thất lạc, … và ta thật sự mong… không phải họ bỏ ta….
-Dĩ Như…
-Ngươi nói gì?
-Ta là hoàng huynh của muội, Dĩ Tử. Ta là Dĩ Tử đây,…
-Quen nhưng ta k… ta hình như k biết ngươi…
-Làm sao muội nhớ được,… muội còn quá nhỏ, nhưng mà ấn triện này chắc chắn trong hoàng tộc, à k, trên đời chỉ có huynh muội chúng ta có…
-Tại sao?
-Vì chính hoàng đế nước Hạ tức là phụ hoàng đã dùng chính ấn triện hoàng đế của mình khắc lên vai chúng ta….
Bất chợt, Dĩ Tử rùng mình.
Huân Y ngạc nhiên, nàng là ai cơ??? Công chúa nc Hạ??
Huân Y nghi ngờ hỏi lại:
-Thật ư?
-Ta chắc chắn.
-….
-…
Hai ng họ dường như im lặng một lúc lâu. Rất lâu, rồi chính họ cũng k biết họ là ai?