Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 48: Đấu giá
Tại thời điểm thanh âm kiều mị kia vang lên, tất cả những âm thanh huyên náo khác bỗng chốc đều đồng thời biến mất, như thể chúng nhân nơi đây hết thảy đều muốn được nghe trọn vẹn từng câu từng chữ phát ra từ miệng của chủ nhân giọng nói ấy.
Sự yên lặng đến lạ thường này khiến Thiên Khiển hơi khó hiểu, song vẫn lặng yên ngồi quan sát, chỉ là rất nhanh sau đó, hắn cảm nhận được trong cơ thể mình như đang có một cỗ tà hỏa nhen lên, đuôi mày hơi nhíu lại, rốt cục cũng nhận ra điều gì đã dẫn tới sự yên lặng này.
Ánh mắt đảo qua một vòng, bằng vào nhãn lực của mình, hắn dễ dàng nhìn ra được đằng sau không gian tối tăm trong những gian phòng đấu giá kia, không ít con ngươi đã đỏ rực lên, yết hầu lên xuống không ngừng, hiển nhiên là đã bị nữ nhân phía dưới khán đài kia kích thích đến cực điểm.
Thiên Khiển có chút cười khổ lắc đầu, chậm rãi vận chuyển Đấu khí áp chế cỗ tà hỏa đang nhen lên, trong lòng vẫn không rõ ràng lắm về nữ nhân này. Nàng ta phong vận mỹ lệ đủ để vô số nam nhân sẵn sàng phủ phục dưới gấu quần mình, sao lại còn cần phải dùng đến thứ Mị thuật này để đi câu dẫn tâm thần người khác chứ, chẳng phải là đi vẽ rắn thêm chân sao?
“Công tử, người ổn chứ?”
“Không bằng lúc ở trong hoa viên, nên vẫn ổn!”
Nghe ra được vẻ lo lắng, cùng với một chút hờn giận mơ hồ của Lăng Tuyết, Thiên Khiển cười nhẹ, cũng không nghiêm túc mà đáp lại, khiến cho không chỉ Lăng Tuyết, mà Như Mộng hai má cũng đỏ lựng lên, xinh đẹp không sao tả siết.
“Chư vị ở đây đều là thượng khách của Nô lệ tràng, cũng đã quen thuộc với quy tắc ở đây, Mị Nhi cũng không dám nói nhiều. Trong Nô lệ tràng cấm giao đấu, mong chư vị thương xót Mị Nhi mà tuân thủ!”
Đôi môi đỏ mọng đầy hấp dẫn của nữ nhân hé mở, thanh âm nũng nịu vang lên, khiến cho không ít kẻ xương cốt như mềm cả ra, nhất thời mọi ánh mắt đều trở nên ngây dại, không ít kẻ thậm chí còn quên cả mục đích của mình khi đến đây.
“Nàng ta là Đường Mị Nhi, là con gái của chủ nhân nơi này, Đường Dần!” Lăng Tuyết hai má vẫn còn hơi ửng đỏ, từ tốn giải thích với Thiên Khiển,”Nàng ta đồng lứa với Tuyết nhi, nhưng thiên phú cũng rất bình thường, không tính là cao… song có tin đồn nàng ta có thứ gì đó lọt vào mắt xanh của tông chủ Mị tông, được đích thân bà ta nhận làm đệ tử thân truyền!“
“Mị tông?” Đối với cái tông phái lạ lẫm này, Thiên Khiển chẳng có chút ấn tượng gì cả, song có vẻ như hắn cũng nhận ra lý do tại sao cô nàng này lại phải phô diễn ra thứ Mị thuật này trước mắt mọi người.
Phía sau lưng có một chỗ dựa vững chắc, tội gì phải giấu mình.
“Công tử, đó là một trong những thế lực lớn nhất trong Hải Sa đế quốc, ngay cả hoàng thất cũng phải nể mặt ba phần…”
“Ừm!”
Thiên Khiển gật đầu, cũng không quá quan tâm đến cái gì gọi là Mị tông này. Ngày hôm nay hắn đến đây để chuộc người, chứ không phải tìm kiếm tông môn gia nhập mà tìm hiểu.
Nhưng, bằng tuổi với Lăng Tuyết, lại là đệ tử thân truyền của tông chủ một trong những thế lực lớn nhất nơi này, Thiên Khiển cảm nhận được khí tức Đấu Linh của nàng ta, nhưng trong ba động Đấu khí lại tản mát vô số khiếm khuyết, cũng không hiểu cái giá trị của hai chữ “thân truyền” này lớn đến chừng nào…
Đường Mị Nhi làm ra một động tác lắc lư cười nói, yêu mị quét mắt khắp khán phòng. Khi nhìn đến chỗ Thiên Khiển, ánh mắt của nàng ta hơi dừng lại một chút, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, nhưng không phải dành cho Thiên Khiển, mà là Lăng Tuyết ngồi bên cạnh hắn.
Đồng trang lứa với nhau, nàng ta còn lạ lẫm gì Lăng Tuyết, khi hai người thường xuyên bị mang ra so sánh với nhau trong mọi trường hợp. Cùng sở hữu vẻ đẹp xiêu động lòng người, cùng hoạt động trong ngành kinh thương… song nếu nói về thiên phú tu luyện và tính cách, Lăng Tuyết lúc nào cũng được so sánh cao hơn Đường Mị Nhi không chỉ là một bậc.
Nhưng thiên phú cao thì có sao? Suốt những năm nay, Lăng Tuyết ngược xuôi làm ăn kinh tế, thực lực chẳng tiến bộ chút nào… còn nàng ta được tông chủ Mị tông nhận làm đệ tử chân truyền, thực lực ngày đi cả ngàn dặm…
Trước đó, Đường Mị Nhi luôn tự hào rằng, cái thiên phú kia giờ có mang ra khoe, cũng chẳng đáng giá bằng một xâu hồ lô đường.
Nhưng… cái nàng ta không ngờ được là, không chỉ có một mình nàng ta có chỗ dựa khủng bố phía sau, mà ngay cả Lăng Tuyết cũng từ đâu xuất hiện một cái siêu cấp thế lực thần bí hậu thuẫn. Một ngày diệt sáu đại thế lực có Đấu Vương tọa chấn, đây không phải là một việc mà một thế lực bình thường có thể làm.
Chăm chú nhìn Thiên Khiển một chút, đôi mắt Đường Mị Nhi ánh lên vẻ nghi hoặc, có chút hoài nghi không lẽ thiếu niên này là người của siêu cấp thế lực thần bí kia? Hẳn là như vậy, nếu không tại sao Lăng Tuyết và mẹ của nàng ta lại làm ra bộ dạng ngượng ngùng nhu thuận như vậy cơ chứ!
Đột nhiên, thân thể nàng ta run rẩy nhẹ, cảm giác như có một tia rét lạnh đánh thẳng từ đỉnh đầu xuống từng đốt ngón chân nàng, khi nhận thấy dường như tại hai bờ vai của người thiếu niên kia, có hai đôi mắt sáng rực, một xanh biếc một đỏ thẫm, trừng lên nhìn thẳng vào nàng ta.
“Là ảo giác sao?”
Cảm giác lạnh lẽo đó chỉ vừa lướt qua là biến mất, khi Đường Mị Nhi ngưng thần lại thì chẳng cảm thấy cảm giác đó nữa, liền tự nhủ, nhìn Thiên Khiển thêm một chút rồi quay đi.
‘Tiểu Bạch, đừng dọa người ta như vậy chứ!’
‘Muội không thích ánh mắt của nàng ta!’
Khi Đường Mị Nhi dời ánh mắt sang nơi khác, một thanh âm ngọt ngào êm tai, có xíu xíu khó chịu vang lên trong đầu Thiên Khiển. Tiểu Bạch một mực ngủ trên vai Thiên Khiển từ sáng đến giờ, cuối cùng cũng đã chịu tỉnh dậy.
‘Thạch ca ca!’ Một thanh âm khác, quyến rũ ngọt ngào không kém vang lên trong đầu hắn,’Nơi này thật là chán a! Chúng ta ra ngoài có được không?’
‘Đợi một lát nữa!’ Thiên Khiển nhẹ giọng đáp lại, đưa tay lên xoa nhẹ cái đầu tròn của tiểu tước màu đỏ xinh đẹp đang đậu trên vai phải của hắn,’Xong việc ở đây rồi, ca dẫn bọn muội đi ăn gà quay, chịu không?’
‘Dạ!’
Hai tiểu thú lại lần nữa yên lặng, Thiên Khiển cũng để tâm hơn đến việc đang diễn ra dưới kia, khi lúc này, ngoại trừ nữ nhân kia, dưới khán đài còn xuất hiện thêm một thân ảnh nữa.
Đó cũng là một nữ nhân sở hữu một dung nhan thập phần xinh đẹp, không thua kém gì so với Mị Nhi hay Lăng Tuyết. Da dẻ trắng hồng, tóc mai dài mượt, thân thể đầy đặn quyến rũ như mị xà được bọc trong một bộ y phục bó sát màu trắng, vừa trang nhã vừa dụ hoặc.
Đối với hầu hết những kẻ đang ngồi nơi đây, hai ngọn tuyết phong căng tràn kia là nơi đầu tiên mà chúng quan tâm đến, thậm chí nước dãi của không ít kẻ cũng đã rớt đầy cả ra… chỉ mình Thiên Khiển là có chút ngây ngốc, nhìn vào một đoạn dây xích dài đang quấn quanh cổ nữ nhân ấy, và người đang cầm đầu kia của sợi xích chính là Đường Mị Nhi.
Hắn nhìn ra được trong đôi mắt của nữ nhân kia không hề có một chút ba động gì cả, ngay cả một tia cảm xúc nhỏ nhất thôi, hắn cũng không thể nào tìm thấy.
Cứ như thể, nàng ta hoàn toàn không biết gì về tình cảnh của mình hiện giờ vậy.
“Vị cô nương này…” Mang trong lòng chút thắc mắc không thể giải đáp, Thiên Khiển quay lại nhìn người thị nữ đã dẫn ba người bọn hắn lên trên này, lúc này cô ta vẫn còn đang lưu lại phía sau lưng, lên tiếng hỏi,”Nữ nhân phía dưới kia… cô ta bị làm sao vậy?”
“Công tử muốn hỏi nữ nhân đó sao?” Người thị nữ tiến lại gần ba người, nhìn xuống phía bên dưới kia một lúc, hiểu ra câu hỏi của hắn, liền lễ phép đáp,”Hẳn là công tử mới đến đây lần đầu, nên có chút không rõ ràng. Ở nơi này, bất kỳ nô lệ nào cũng đều bị hạ lạc một ấn ký vào linh hồn, nô lệ phẩm chất càng cao, ấn ký càng mạnh. Khi hoàn thành việc mua bán, chủ nhân mới có thể tùy ý đặt lên trên ấn ký một huyết ấn của riêng mình, hoàn toàn khống chế sinh tử, thất tình lục dục của nô lệ…”
“Vậy còn trả tự do thì sao?”
“Có thể, nhưng… chưa từng có ai làm vậy cả!”
Người thị nữ có chút ngạc nhiên nhìn Thiên Khiển, song cũng không quá lâu, đơn thuần nghĩ rằng đây cũng chỉ là hắn tò mò hỏi để biết, chứ đã đặt chân đến Thiên lâu này, có ai là người tử tế? Hơn nữa giá trị của một nô lệ nơi đây cũng không phải như tiền mua cải trắng, nói đem thả là đem thả được sao?
“Ta biết rồi, cảm ơn!”
Nghe được câu có thể trả tự do cho những người bị hạ ấn ký, đôi mày Thiên Khiển cũng giãn ra một chút, bóp nhẹ bàn tay đang run lên vì sợ hãi của Như Mộng như để trấn an nàng. Quả thực, dù có chuộc được hai mẹ con Lâm gia ra, song hai người đó vĩnh viễn ngây ngốc trong tư tưởng bản thân mình là nô lệ thì còn thê thảm hơn là giết họ nữa.
Trong lúc hắn trò chuyện cùng người thị nữ, nữ nhân kia nhanh chóng bị đấu giá xong với mức tiền tương đối khủng khiếp, bốn mươi vạn kim tệ, gần bằng giá trị của một quyển trục công pháp hoặc vũ kỹ huyền giai cao cấp.
Huyền giai cao cấp, ở cái phiến thổ địa này đã là thứ bảo vật nhất lưu của vô số thế lực tông môn, lại có thể dễ dàng thay thế bằng một nữ tử, cũng đủ để thấy chủ nhân của món tiền này một là ngu ngốc, hai là tinh trùng thượng não rồi.
Người đấu giá được nàng ta là một lão già ngồi cách Thiên Khiển bốn gian phòng, lúc này đang dâm đãng cười lớn không ngừng, mà theo như hắn thấy, để mô tả một cách dễ chịu nhất về lão già này, có lẽ là một con lợn lòi già mốc meo trọc lốc.
Song nơi đây hầu như chẳng có kẻ nào thèm ganh tị với lão, vì cơ bản cực phẩm nữ nô bán tại Thiên lâu này không hề thiếu, nữ nhân vừa rồi cũng chỉ là người được bán đi đầu tiên, phía sau nàng ta còn nhiều những món đồ chơi xinh đẹp khác mà bọn chúng có thể mua về.
Thiên Khiển nhìn nữ nhân kia bị dẫn đi trong mơ hồ của chính bản thân mình, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút khó chịu. Dù hắn không có bất kỳ quan hệ gì với nàng ta, cũng không có bất kỳ trách nhiệm nào phải lo lắng cho nàng ta… song hắn vẫn không khỏi suy nghĩ, rằng có lẽ, sẽ có một tương lai tươi sáng hơn đang chờ đợi nàng ta ở một nơi khác, chứ không phải là ở tại nơi này, rơi vào tay của một lão già bệnh hoạn, bị làm nhục ngày qua ngày…
Bằng vào lượng tài phú thu được từ các gia tộc khác, hắn biết chắc mình có thể cứu được rất nhiều nữ nhân bị bán tại đây hôm nay, nhưng còn những hôm khác thì sao? Hắn không thể ở lại đây mãi mà cứu vớt những nữ nhân này…
Phá hủy nơi này? Có lẽ đó là một việc rất dễ dàng với hắn trong lúc này, nhưng chắc chắn sau đó sẽ kéo theo vô số hệ lụy không đáng có. Như Lăng Tuyết đã phân tích, hoàng thất Hải Sa đã chú ý đến Hải Nộ thành, cũng như thế lực thần bí đứng phía sau Lăng gia. Thực lực thật sự của hoàng thất Hải Sa, Thiên Khiển không hề nắm rõ ràng, nên kể cả có Hỏa Loan hết mực trợ giúp, hắn cũng sẽ không cố ý mà chọc giận hoàng thất trong lúc này. Lúc trước chỉ có hắn và Tiểu Bạch hai người nương tựa vào nhau, có thể tùy ý hành động mà không kiêng nể… nhưng nay bên cạnh hắn còn có thêm cả Lăng Tuyết và Như Mộng, hắn cũng phải suy nghĩ một chút cho các nàng.
U tỷ tỷ từng căn dặn hắn, thế nhân có đối xử với nhau thế nào, hắn không cần quan tâm, cùng đừng để tâm! Chỉ là, bằng vào tâm tính của mình, hắn…
Trong lúc Thiên Khiển đang trầm tư, chưa biết tìm đâu ra lời giải cho những băn khoăn của mình, những nữ nô khác đã lần lượt được mang ra chào bán, mặc cho vô số kẻ nhìn chằm chằm vào thân thể mình mà tùy ý lên giá, vẫn không mảy may chút cảm nhận, như một con rối vô hồn để cho người mặc sức dắt đi…
Lăng Tuyết và Như Mộng sớm đã nhắm chặt mắt lại, không dám nhìn lâu nữa. Hai nàng dù sao cũng là nữ nhân, cũng cảm thấy đau xót cho những người con gái này, song cùng chung tâm lý với Thiên Khiển, các nàng cũng biết không thể ra tay cứu vớt hết những người ở đây, chỉ có thể âm thầm mà nguyền rủa cái thứ nghề nghiệp bẩn thỉu bệnh hoạn, mang con người ra làm hàng hóa mà buôn bán.
“Tiếp theo, một trong những tiêu điểm của buổi đấu giá hôm nay…”
Trao sợi xích cho một người thị nữ, để cô ta dắt nữ nô vừa mới được đấu giá thành công đi, Đường Mị Nhi ngọc thủ khẽ vung một cái, vài ngọn đèn trên cao bỗng chốc ảm đạm xuống.
Dưới ánh mắt chẳng thua gì cầm thú của vô số kẻ, từ phía sau bức rèm, một thị nữ chậm rãi bước ra, chỉ có điều, lần này trên tay nàng ta là hai sợi xích, không phải một như những lần trước.
Hai thân ảnh phía sau lưng người thị nữ này cũng không giống những nữ nhân trước đó, như một con búp bê diêm dúa vô hồn… đó là hai nữ nhân, một lớn một nhỏ, một đầu tóc tai rối bời, thứ đang đắp phủ tạm bợ lên thân thể chẳng khác gì hai tấm giẻ rách được xé nham nhở, chân phải của người này được xích chung vào chân trái của người kia…
Trong tiếng cười rộn lên của cả khán phòng, hai nữ nhân ôm chặt lấy nhau, dáo dác nhìn xung quanh, ánh mắt ngập tràn sự sợ hãi và nỗi tuyệt vọng.
Hoàn toàn khác so với những nữ nô trước đó, hai nữ nhân này… họ hoàn toàn tỉnh táo!
“Chư vị ở đây chắc hẳn ai cũng chứng kiến qua sự bá đạo của Lâm gia, nhiều vị vì muốn làm ăn trong Hải Nộ thành mà bị Lâm gia chèn ép, nữ nhi của không ít vị cũng vì đám cầm thú Lâm gia làm nhục mà phải…”
Bằng vào giọng nói kiều mị của mình, chỉ qua vài câu ngắn ngủi, Đường Mị Nhi đã khơi lên hận ý của toàn trường đối với Lâm gia. Những tiếng mắng chửi ‘cầm thú’,’súc sinh’… trong giây lát đã tràn ngập khắp Thiên lâu, biến nơi đây thành một mảnh ồn ào chẳng khác gì cái chợ.
“Công tử…” Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của thân muội muội mình cùng nữ nhi của nàng ấy, Như Mộng có chút không kìm được, vội vã bám chặt lấy cánh tay của Thiên Khiển, đôi mắt run rẩy nhìn thẳng vào hắn như cầu xin.
“Mị Nhi xin phép không dông dài nữa! Mẫu tử Lâm gia, giá bán… Một kim tệ!”
Thanh âm như trêu ghẹo của Đường Mị Nhi vang lên, lại trực tiếp nhắm thẳng vào vị trí của ba người Thiên Khiển mà hướng tới, vì nàng ta biết rõ mối quan hệ giữa mẹ con Lâm gia và Lăng Tuyết.
Sự im lặng vì ngạc nhiên trước cái giá rẻ mạt này diễn ra không bao lâu, ngay lập tức đã có những tiếng ra giá đầu tiên, dần dần biến phiên đấu giá này thành một màn hạ nhục thô bỉ nhất trong lịch sử, khi mang cả những thứ rác rưởi nhất vào trong những tiếng ra giá…
Sau hơn hai mươi lần tăng giá, hai mẹ con Như Hoa đáng thương chỉ được định mua với giá năm kim tệ và một củ khoai…
“Năm mươi vạn!” Từ gian phòng của Thiên Khiển, Lăng Tuyết không nhịn được nữa mà hô lớn.
Sao nàng không biết đám cầm thú này muốn hạ nhục Hoa di của mình, biến nàng ấy và Minh Châu thành thứ để xả giận cho những gì chúng đã phải chịu đựng từ Lâm gia…
Nhưng, cái giá năm mươi vạn của nàng, không phải là mức giá có thể dập tắt đi trò vui của những kẻ cầm thú này…
“Năm mươi vạn, và một củ khoai lang, haha!”
“Năm mươi vạn, và hai củ…”
“Một…”
Lăng Tuyết tức giận, toan muốn tiếp tục hô giá, bỗng thấy Thiên Khiển kéo tay nàng lại, bản thân hắn thì lắc đầu nhẹ, ý bảo nàng không nên ra giá tiếp.
Hắn nhận ra được mấu chốt của lần đấu giá này, ngoại trừ hạ nhục hai mẹ con Lâm gia, rõ ràng là để ép kẻ thực sự muốn mua hai người bọn họ lấy ra một thứ mà kim tệ đơn thuần không thể nào so sánh được.
Lăng Tuyết thấy Thiên Khiển ngăn cản mình như vậy, ban đầu có chút khó hiểu, nhưng cũng dần bình tĩnh lại mà suy nghĩ thấu đáo, rồi cũng một hai hiểu ra được suy nghĩ của hắn… Chỉ là Như Mộng thì không có được cái bình tĩnh như vậy, khi thấy muội muội của mình liên tục bị người ta sỉ nhục, còn người mà mình đặt hết hi vọng, thậm chí cầu xin hắn ra tay cứu vớt họ thì đến giờ vẫn không có chút động thái nào, còn ngăn cản cả Lăng Tuyết ra giá…
Trái tim nhỏ bé của nàng vốn đã mang đầy những vết thương, giờ đây lại lần nữa như vỡ vụn ra, đau đớn không sao tả xiết.
Thiên Khiển lúc này không có chú ý đến tâm trạng của Như Mộng, chỉ lặng lẽ đem linh hồn lực đảo qua một vòng trong Không Gian Giới của hắn, kiểm tra xem có vật gì có thể đổi lấy hai nữ nhân này không.
Ma hạch thì hắn không thiếu, bát giai cũng có một ít, song hắn vẫn nghĩ ma hạch chỉ nên dùng để câu dẫn Ma thú, chứ đối với con người thì không có tác dụng trao đổi.
Hắn cũng nghĩ qua về mấy quyển trục đấu kỹ cùng công pháp Địa giai cao cấp, nếu mang ra ắt hẳn sẽ dễ dàng đổi được các nàng thôi, song cũng đồng nghĩa với việc sẽ gây ra sự chú ý không nhỏ, vì hắn biết cái địa phương này đến một quyển Địa giai sơ cấp còn là bảo vật giá trị liên thành, thì mấy quyển Địa giai cao cấp của hắn ắt hẳn sẽ dẫn đến một hồi chém giết không ngớt mất.
Suy cho cùng, cũng chỉ còn vài bình ngọc đó…
Trong lúc Thiên Khiển đang quyết định xem nên mang bình ngọc nào đi đổi lấy hai mẹ con Như Hoa, thì từ trong đám âm thanh ra giá hỗn loạn kia, có một giọng nói nhẹ nhàng tiêu sái vang lên, không phải là quá lớn, song lại có đủ sức nặng để lấn át toàn trường.
“Năm mươi vạn, cùng với Đấu Vương đan – một viên!”