Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 49: Gian phòng không người.


Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 49: Gian phòng không người.

Thiên lâu đang ồn ã bởi những thanh âm đấu giá huyên náo cợt nhả, đột ngột ba từ “Đấu Vương đan” vang lên khiến không ít kẻ kinh hãi mà run lên, đợi đến khi nhìn rõ người nói ra cái giá đó, sắc mặt bọn chúng không ngừng biến ảo, vài kẻ lộ ra thần sắc kinh ngạc, một ít lại trưng ra ánh mắt thèm thuồng.
Thiên Khiển thì mặc nhiên không để tâm, ngón tay miết nhẹ vào Không Gian Giới, lấy ra hai bình ngọc nhỏ, đem chúng lăn lăn trong lòng bàn tay.
“Hay là một thôi nhỉ?”
Những thứ mà gia gia để bên trong Không Gian Giới, từ số lượng, cũng như bản chất của từng vật, Thiên Khiển sớm đã thuộc nằm lòng, và theo những gì hắn biết, thì hai bình ngọc này có phẩm chất kém nhất trong những bình ngọc mà hắn có.
Vả lại, bằng vào tính cách của mình, Thiên Khiển tin chắc hắn sẽ không bao giờ đụng đến mấy thứ này, mang chúng đi làm chút việc có ích có lẽ cũng tốt.
“Ha ha, Lưu đại sư cũng có hứng thú với hai mẹ con Lâm gia sao?”
Tiếng cười nói vang lên ngay tại gian phòng kế bên Thiên Khiển, lúc này mới khiến hắn đôi chút để ý, nhìn về phía kẻ được gọi là Lưu đại sư kia, trong lòng có chút thắc mắc không hiểu.
Kẻ này nhìn qua diện mạo bên ngoài thì còn rất trẻ, cũng không có dấu hiệu gì cho thấy đây là một lão già dịch dung để hồi xuân… thực lực cũng thua kém rất nhiều kẻ ngồi ở đây, trong ba động Đấu khí có phần còn bất ổn hơn cả nữ nhân Đường Mị Nhi đứng phía dưới…
Tuổi tác lẫn thực lực đều không có, hà cớ gì lại gọi hắn là đại sư nhỉ?

Khi Thiên Khiển còn chưa nghĩ ra, một giọng nói khác đã vang lên:
“Lưu đại sư, Đấu Vương đan này lão phu muốn, thỉnh ngươi ra một cái giá! Không nên lãng phí thứ trân quý như vậy cho những thứ tiện nhân này a!”
“Chư vị thông cảm, viên Đấu Vương đan này không phải để bán!” Thanh niên được gọi là Lưu đại sư làm ra dáng vẻ nho nhã khiêm tốn, cung kính nói,”Ngày hôm nay vãn bối tới đây không vì mục đích nào khác, chính là dựa vào mối quan hệ trước đây của vãn bối và Lâm gia mà chuộc lấy hai mẹ con Lâm bá mẫu ra! Chư vị chắc cũng đã nghe nói, phụ tử Lâm bá phụ vì vạn dân Hải Nộ thành mà không may táng thân trong Thú triều, Lâm gia lại bị bọn tiểu nhân các nhà khác thừa dịp mà đánh lén. Trước đó, Lâm bá phụ đã giao phó Minh Châu lại cho vãn bối. Nghe tin Lâm gia bị diệt, vãn bối tức tốc chạy từ công hội về Hải Nộ thành, khi đến nơi thì đã hay tin nàng đã bị đám cầm thú đó bán vào nơi này, vãn bối lo lắng không sao kể siết…”
Nghẹn ngào một hồi, chẳng hiểu bằng cách nào có thể khiến cho hai mắt đỏ hoe, Lưu đại sư hai tay chắp lại, hướng đến nữ nhân Đường Mị Nhi đứng giữa khán đài, làm ra một động tác bái tạ.
“May mắn thay, nhờ có Đường bá bá và Đường tiểu thư tận tình chiếu cố, suốt những ngày qua không bạc đãi hai mẹ con Lâm gia, viên Đấu Vương đan này xem như là chút lòng thành của vãn bối, cảm tạ Đường bá bá đã thay vãn bối chăm sóc cho hai mẹ con nàng, vãn bối cũng không hổ sự ủy thác trước khi lâm chung của Lâm bá phụ, không có gì là lãng phí cả!”
Thiên Khiển tròn mắt một lúc, thầm cảm thán trong lòng kẻ này cũng giả tạo quá đi. Chẳng rõ những lời hắn vừa nói đúng được bao nhiêu phần, nhưng bằng vào cái cách mà hắn nói, nó chẳng tạo cho Thiên Khiển được một chút lòng tin nào về tính chân thật của nó.
Hơn nữa, nhìn vào dáng vẻ tiều tụy, sợ hãi của hai mẹ con Như Hoa, không lẽ đó chính là biểu hiện của sự tận tình “chiếu cố” và “không bạc đãi”?
“Vậy nên, kính mong chư vị ở đây nể mặt lão sư, cũng cho vãn bối một chút mặt mũi mà buông tha cho hai mẹ con nàng! Còn về phần Đấu Vương đan, chỉ cần các vị mang đến công hội hai phần tài dược, vãn bối sẽ tùy thời luyện chế cho người đó, hoàn toàn không dám lấy thù lao!”
Lời nói của Lưu đại sư vừa dứt, toàn trường xuất hiện một thoáng yên tĩnh ngắn ngủi. Có thể được ngồi ở nơi đây, không phải là con cháu của những thế gia tài phú hùng hậu thì cũng là những lão quái đầu coi tiền bạc như cỏ rác, niên kỷ cũng chẳng còn ít nữa, hiển nhiên chẳng kẻ nào vì câu truyện mùi mẫn ba xu vừa rồi mà có lấy một phần tin tưởng, nhưng, đã là cá mè một lứa với nhau, sự tình Đấu Vương đan thì thôi đi, tiểu tử này đã lôi cả sư phụ của hắn lên, bọn chúng cũng chẳng còn lý do gì mà từ chối một cái nhân tình gần như cho không đến vậy được.

Còn về phần tài dược luyện chế Đấu Vương đan, đừng nói hai phần, ngay cả việc kiếm ra một phần cũng đã vô cùng khó khăn. Ngoại trừ mười tám loại dược liệu cao cấp, phải kể đến thứ trân quý nhất trong đó – một viên Mộc hệ Ngũ giai ma hạch, đồng nghĩa với việc phải đi giết một Ngũ giai ma thú cấp bậc tương đương một Đấu Vương của nhân loại a!
Dĩ nhiên, thay vì bỏ công sức tìm kiếm tài dược, người ta vẫn có cách khác có được Đấu Vương đan. Đấu Vương đan không phải là một thứ chỉ có trong truyền thuyết, thi thoảng nó cũng sẽ xuất hiện trong các kỳ Đấu giá hội… nhưng căn bản sức hấp dẫn của nó là vô cùng lớn, lại cung không đủ cầu, bất kỳ nơi nào xuất hiện nó cũng sẽ dẫn đến một hồi tranh đoạt kịch liệt, nên dù có thấy đi chăng nữa, cũng chưa chắc đã giành được nó vào trong tay.
Vậy nên, việc mang Đấu Vương đan đi đổi lấy hai mẹ con Lâm gia, trong mắt của vô số kẻ ngồi đây là một lãng phí quá lớn, chưa kể đến việc nhờ vào đó mà chỉ vài năm sau, Đường gia Nô lệ tràng sẽ xuất hiện thêm một vị Đấu Vương cường giả, thực lực dĩ nhiên sánh ngang một cao cấp tông phái trong Hải Sa đế quốc, đồng thời nghiễm nhiên trở thành thế lực nhất lưu khắp vạn dặm Nam Hải, còn kẻ nào dám khinh nhờn…
Trong gian phòng của Thiên Khiển, Như Mộng sớm đã tuyệt vọng mà ngã dựa vào ghế, không dám nhìn xuống hai mẹ con muội muội của mình ở phía bên dưới kia. Lăng Tuyết cũng chẳng thoải mái hơn là bao, kể từ khi nghe được ba từ “Đấu Vương đan”, nàng cũng triệt để nhận ra rằng mình không còn cách nào có thể cứu được Hoa di cùng Minh Châu.
Dẫu rằng lần này nàng mang theo rất nhiều kim tệ, và dù Đấu Vương đan vẫn có thể mua được bằng tiền, nhưng nếu đem ra so sánh, đan dược vẫn là thứ được coi trọng hơn.
“Mộng nhi!” Trong lúc Lăng Tuyết đang không biết nên làm thế nào, chút hi vọng hướng Thiên Khiển cầu cứu xem có thể dựa vào chỗ Thất giai ma hạch mà hắn có hay không, thì Thiên Khiển lại quay sang phía Như Mộng, hỏi một câu chẳng hề có chút liên quan nào đến tình hình hiện tại,”Muội năm nay bao nhiêu tuổi?”
“…”
Thân thể Như Mộng run nhẹ, chầm chậm quay đầu nhìn sang hắn, sâu trong đáy mắt tuyệt vọng ánh lên một tia sợ hãi. Trái tim nàng lúc này như triệt để vỡ tan, tuyệt vọng vì không thể cứu được muội muội của mình, sợ hãi vì sự vô cảm của kẻ mà nàng đã đặt toàn bộ niềm tin của mình vào hắn.
“Công tử…” Lăng Tuyết dù cũng ngạc nhiên vì câu hỏi của Thiên Khiển, song nàng không có cái đa cảm như mẹ mình, lại thoáng để ý thấy trong tay Thiên Khiển lúc này xuất hiện hai bình ngọc, như nhận ra vấn đề gì đó, vội vã hỏi,”Thứ này là…”

“Là đan dược!” Thiên Khiển gật đầu nhẹ, ngắm nghía hai bình ngọc thêm một chút, rồi như đưa ra được quyết định, hắn nắm lấy bàn tay run rẩy, đang dần lạnh đi của Như Mộng, đặt vào lòng bàn tay của nàng một bình ngọc.
“Đừng ch…”
“Ta đã kiểm tra qua, muội có căn cơ tu luyện rất vững chắc, nhưng nhiều năm qua lại lỡ dở việc tu luyện, kinh mạch toàn thân cũng không còn được như trước… Viên đan dược này có tác dụng gia cường lại kinh mạch toàn thân, cũng như bồi bổ thể trạng cơ thể, dược lực lại vô cùng ôn hòa, rất thích hợp với thể trạng hiện giờ của muội!”
“Công tử! Có loại đan dược thần kỳ vậy sao?”
Lăng Tuyết kinh ngạc nhìn vào bình ngọc trong tay Như Mộng. Dù nàng không hiểu biết gì mấy về việc luyện đan, nhưng cũng từng đọc qua không ít đan thư. Những loại đan dược có tác dụng củng cố kinh mạch và bồi bổ thân thể hiển nhiên là được ghi chép không ít, song toàn bộ đều là hai công dụng tách biệt với nhau. Hơn nữa, theo những gì nàng nhớ được, thì đan dược để củng cố kinh mạch dược lực vô cùng bá đạo, còn đan dược để bồi bổ thân thể dược lực lại rất ôn hòa… Là loại đan dược cấp bậc nào mới có thể chung hòa được hai thứ bất đồng đó chứ?
“Nếu đã không còn vị nào trả giá cao hơn nữa…” Đường Mị Nhi nghe qua mấy lời khiêm tốn của Lưu đại sư, trong ánh mắt lóe lên một sự khinh bỉ nhàn nhạt, nhưng cũng rất nhanh chóng tan biến, đôi mắt kiều mị đảo qua một vòng Thiên lâu, đặc biệt chú ý đến vẻ yên tĩnh tại gian phòng nơi ba người Thiên Khiển ngồi, có chút thất vọng khi thấy Lăng Tuyết bỏ cuộc sớm như vậy,”…vậy Mị Nhi xin tuyên bố…”
“Chậm đã!”
Giọng nói vang lên bất ngờ, ngay lập tức Thiên lâu trở nên ồn ào, nhất thời toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía gian phòng phát ra giọng nói đó. Lưu đại sư cũng nheo mắt nhìn qua, không nghĩ được rằng hắn đã mang cả sư phụ mình ra vẫn còn có kẻ không nể mặt, lại nhanh chóng nhìn ra mặt mũi của kẻ vừa nói, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười tiêu sái nhàn nhạt, thầm nghĩ thì ra chỉ là một tiểu tử không rõ sự đời.
“Vị công tử này, người cứ tùy tiện trả giá!”
Đường Mị Nhi nhìn hắn cười nói, Mị thuật vô thức tự động vận chuyển như một thói quen, bỗng giật mình thấy hai bên vai hắn có hai tiểu thú một trắng một đỏ, nhớ lại cảm giác rét lạnh ban nãy, vội vã thu liễm lại khí tức, khóe môi dẩu lên, ấm ức nhìn hắn như một con mèo con bị thiệt thòi.

“Ta không rõ ràng được giá trị của vật này…” Thiên Khiển lắc đầu nhẹ, nâng chiếc bình ngọc còn lại lên trước mặt mọi người, rồi không hiểu vì lý do gì, vận một cỗ nhu kình, đẩy chiếc bình ngọc về phía một gian phòng ở phía đối diện hắn, chậm rãi nói,”Vị cô nương này, ngươi có thể định giá giùm ta được chăng?”
Không gian bên trong Thiên lâu vốn đã ồn ào, nay lại càng rộn rã hơn bởi những thanh âm cười nói châm chọc. Tiểu tử này còn tỉnh táo không đây? Đến đồ vật của bản thân cũng không rõ giá trị, còn phải nhờ người khác định giá hộ… Vả lại, nhìn kiểu gì thì gian phòng kia cũng chỉ là một gian phòng không người, hắn không phải bị nước vô đầu rồi chứ?
Toàn trường như một cái chợ vỡ, chỉ có một số ít người là lâm vào trầm mặc.
Lăng Tuyết nhìn gian phòng trống rỗng kia, song không có chút nghi ngờ hành động của Thiên Khiển. Nàng chỉ tò mò không biết loại đan dược nào nằm trong bình ngọc kia, song chắc hẳn phẩm chất của nó không hề thua kém đan dược đang nằm trong tay mẹ nàng.
Như Mộng thì ngơ ngác nhìn Thiên Khiển, nhìn chiếc bình ngọc đang trôi dần đi, rồi lại nhìn vào chiếc bình ngọc mát lạnh, phảng phất chút ấm áp đang nằm trong tay nàng, trong lòng không biết đã trải qua bao nhiêu tư vị.
Lưu đại sư vẫn giữ cho mình vẻ tiêu sái. Gian phòng mà Thiên Khiển hướng tới nằm ngay cạnh bên gian phòng của hắn, nên hắn không thể biết được đó là một gian phòng không người. Song hắn có chút khác biệt với những kẻ còn lại, là người trong nghề, hắn nhìn thoáng qua đã nhận ra đây là loại bình ngọc dùng để bảo quản đan dược, song trong lòng hoàn toàn tin tưởng thứ đan dược tầm thường trong đó không thể nào so sánh được với Đấu Vương đan của hắn. Chỉ là, hắn vẫn có chút hoài nghi, nếu đã là đan dược, tại sao tiểu tử này lại phải nhờ người khác định giá hộ? Là không hiểu biết chút gì về đan dược, hay là muốn che giấu một thứ gì đó?
Đường Mị Nhi thì hoàn toàn sửng sốt, đôi mắt đẹp chăm chú nhìn vào Thiên Khiển, bất giác nhận ra mình không cách nào nhìn thấu được người thiếu niên này. Gian phòng mà hắn đang hướng tới, đáng lẽ chỉ duy nhất mình nàng biết được nơi đó có người, cũng như người đó là ai. Đáng sợ hơn, gian phòng này đã được cấm chế của người đó bảo vệ, bằng vào thực lực của Đấu Vương cường giả cũng sẽ chỉ nhìn thấy một gian phòng trống rỗng… nhưng hắn lại biết được có người ngồi trong đó, lại còn biết chính xác là nữ nhân…
Tiếng cười nói rộn rã của đám người này kéo dài không bao lâu, bỗng chốc im ắng hẳn đi, khi chiếc bình ngọc như bỗng dưng biến mất phía sau những gợn sóng kì lạ trong không gian, tương tự như khi ném một hòn đá xuống nước vậy.
Trong sự tĩnh lặng không kẻ nào có thể hiểu được đó, từ trong gian phòng trống không kia, một thanh âm thanh thúy như chuông bạc vang lên, giống như thập phần ngạc nhiên. Rồi, vài tức sau, vẫn là thanh âm đó, nhưng lần này có vẻ như đã bình tĩnh hơn, từng câu từng chữ như dòng suối mát lạnh chảy vào tai Thiên Khiển:
“Bảo vật này ta nhận! Hai nữ nhân kia, ngươi có thể mang họ về!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.