Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 47: Nô lệ tràng
“Vậy đây là nô lệ tràng?”
Sáu đại thế lực của Hải Nộ thành bị tiêu diệt, kéo theo một loạt phiền toái phát sinh sau đó, đáng kể nhất phải kể đến việc Hoàng thất Hải Sa cử đến Hải Nộ thành một đoàn sứ giả. Một mặt thừa lệnh của Hải Sa bệ hạ mang đến cho Lăng gia một chút lễ vật, chúc mừng Hải Nộ thương hội trở thành bá chủ của Hải Nộ thành, cũng biểu đạt rõ ý tứ của Hải Sa bệ hạ là sẽ không truy cứu chuyện này, song cũng không quên nhắc nhở về việc tiền thuế mà thương hội phải nộp vào quốc khố mỗi năm sẽ vì “vài lý do khách quan” mà tăng lên… mặt khác, cũng là để điều tra chút manh mối về cái được gọi là “thần bí thế lực” đứng đằng sau Hải Nộ thương hội.
Có thể diệt sạch từng đấy gia tộc có Đấu Vương tọa chấn trong vòng một ngày, thế lực như vậy, dù là Hoàng thất chí tôn trong Hải Sa đế quốc cũng cảm thấy có ba phần lo lắng.
Nhưng, bằng vào sự khôn khéo của Lăng Tuyết và Thu Nguyệt, tất cả phiền toái đều được giải quyết êm thấm, mọi việc cũng được an bài thỏa đáng, đoàn sứ giả sau vài ngày âm thầm điều tra cũng chẳng tìm ra được chút manh mối nào, đành phải bất đắc dĩ rời đi.
Căn bản, bố cục của Hải Nộ thành không có gì thay đổi, thay đổi duy nhất là những thứ từng thuộc về Lâm Vương Đào tam đại gia tộc, Lang Ưng Mã tam đại dong binh đoàn… hết thảy đều trở thành sản nghiệp của thương hội mà thôi…
Song, cũng không vì vậy mà có thể phủ nhận bản lãnh của hai nữ nhân này. Suốt mấy ngày trời, cả hai tất bật ngược xuôi, từ tính cách xoa dịu dư luận trong thành, đến lôi kéo trung tâm của những người chủ tiệm sinh hoạt trong phường thị của các đại gia tộc trước kia… hơn hết còn phải liên tục cho người theo dõi động thái của các thành trì lân cận.
Dù Hải Nộ thành giờ đây có là một đống lửa, cũng sẽ có không ít con thiêu thân sẵn sàng lao vào.
Nhưng, có lẽ nữ nhân thường luôn lo xa, vì trong suốt những ngày này, không có một thế lực nào từ các thành trì lân cận tỏ thái độ muốn bước chân vào Hải Nộ thành. Đến bản thân thế lực ngoại vi có quan hệ mật thiết nhất với bảy thế lực ngày trước, Luyện dược sư công hội, cũng không hề có bất kỳ một động thái nào về việc này.
Mặc nhiên, Hải Nộ thành trở thành giang sơn của Hải Nộ thương hội, giang sơn của Lăng gia. Chẳng qua mấy ngày, dân chúng trong thành cũng dần dần tự thay thế cái tên gọi Hải Nộ thành bằng một tên gọi mới : Lăng Thành.
Dù sao thì, cũng chẳng có mấy người biết được rằng, Lăng gia giờ đây cũng chỉ còn là thứ tồn tại trên danh nghĩa.
Cũng trong mấy ngày này, ba người Thiên Khiển dĩ nhiên là chẳng có việc gì để làm. Hết thảy mọi việc trong thành đều đã có Lăng Tuyết và Thu Nguyệt đích thân lo liệu, cũng không xảy ra bất kỳ biến động nào phải dùng tới vũ lực, không cần ba người phải nhúng tay vào.
Trong đoạn thời gian này, Thiên Khiển cũng tập trung ổn định lại năng lượng trong cơ thể, hoàn hảo khống chế ở mức Cửu tinh Đấu Linh. Dẫu cảm giác được cánh cửa Đấu Vương gần tới mức chỉ cần với tay ra là có thể chạm được vào, nhưng bằng vào tính cách của hắn, cũng như từ những kiến thức tích lũy được trong những cuốn sách trong Thư Điện, Thiên Khiển luôn cố gắng xây dựng cho mình một căn cơ vững chắc nhất trước khi có ý định tiến lên bất kỳ cấp bậc cảnh giới nào.
Thêm vào đó, hắn cũng mất kha khá thời gian để đi xoa dịu Tiểu Bạch. Cái ngày hậu viện Lăng gia bị bao trùm trong Hỏa Sơn Thạch Diễm, nếu không có Hỏa Loan kiên trì trấn an, tiểu hồ ly này không khéo đã lao vào biển lửa để tìm cứu hắn ra rồi. Phải biết là, dù Hỏa Sơn Thạch Diễm bên trong có hình thành nên không gian riêng cho Thiên Khiển mặc sức “làm càn”, thì bên ngoài nó vẫn giữ nguyên bản chất là một Dị hỏa có sức phá hoại khủng khiếp.
Nhưng, đáp lại sự lo lắng sợ hãi của Tiểu Bạch, Thiên Khiển cùng với hai người Lăng Tuyết và Như Mộng hiện ra dưới bộ dạng… nhìn thoáng qua thôi cũng biết giữa ba người đã xảy ra chuyện gì.
Mấy ngày sau đó, Thiên Khiển cũng phát rầu lên, tiểu hồ ly ngoan ngoãn ngày nào giờ cứ thấy mặt hắn là lại bỏ đi, không thèm đếm xỉa đến hắn… mãi cho đến một hôm, chẳng hiểu run rủi thế nào khi nàng đang chạy trốn hắn lại vào nhầm phòng của Như Mộng.
Đó là một cuộc nói chuyện rất dài, nhưng kể từ sau ngày hôm đó, tiểu hồ ly dù vẫn tỏ ra có chút buồn bực, song cũng không còn lảng tránh hắn nữa.
Thiên Khiển cũng nghe theo lời của Lăng Tuyết, bỏ đi ý định giải thích, một mực làm ra vẻ hối lỗi trước mặt Tiểu Bạch, để kệ cho nàng trút bỏ ấm ức… Lại qua vài bữa, đến khi tiểu hồ ly chủ động hướng đến hắn đòi ăn gà quay, mọi việc mới trở lại được như bình thường.
Còn sự tình của Hỏa Sơn Thạch Diễm, Thiên Khiển đến nay vẫn một mực không hiểu vì lý do gì mà Bát Kỳ Đại Xà lão nhân lại trao nó cho mình. Cả Hỏa Loan cũng không hiểu gì về chuyện này, bởi nàng biết chắc Đại gia gia của nàng rất yêu thích Tiểu Viêm, song như nàng nói, Đại gia gia giao Hỏa Sơn Thạch Diễm cho hắn hẳn là có dụng ý riêng của lão, đến ngày hai người gặp lại, hỏi lão một câu là biết ngay thôi.
“Vâng, công tử!” Lăng Tuyết đứng cạnh bên nhu thuận đáp.
Nhìn vào kiến trúc lầu tháp đồ sộ trước mặt, đôi mắt Thiên Khiển có chút nheo lại. Tất cả mọi chi tiết của công trình này, từ bố cục đến họa tiết trang trí đều toát lên một vẻ tinh tế tao nhã, so với quang cảnh của Đấu giá tràng trong Hải Nộ thành còn hơn đến mấy lần, không nghĩ được đây lại là nơi diễn ra công việc bẩn thỉu như buôn bán nô lệ.
Nô lệ tràng tọa lạc ngay trung tâm Phí Sa thành, là tiểu thành trì cách Hải Nộ thành gần trăm dặm về phía Bắc. Ngoài tên gọi Phí Sa, nơi đây còn được biết tới với cái tên gọi Sa Đọa thành, khi tửu lâu, thanh lâu, đổ phường… bất cứ thứ gì có thể thõa mãn dục vọng của con người đều có thể tìm thấy ở nơi đây.
Ban đầu, khi thiệp mời của Nô lệ tràng được đưa đến Hải Nộ thương hội, Thiên Khiển còn chẳng thèm quan tâm trong đó viết những gì, vì căn bản hắn không cảm thấy việc mua bán một con người là một thứ gì đó hay ho để tham gia. Chỉ đến khi Như Mộng, người đã một mực trốn tránh hắn sau cái ngày điên cuồng đó, cùng Lăng Tuyết đến tìm gặp hắn, xin hắn theo hai nàng đi đến Nô lệ tràng, hắn mới có mặt ở đây ngày hôm nay.
“Mộng nhi, muội chắc hai người đó sẽ được rao bán ngày hôm nay chứ?”
Thiên Khiển quay sang nhìn Như Mộng, không chút câu nệ tuổi tác mà từ tốn hỏi. Chẳng cần biết nàng sinh ra trước hắn bao lâu, đã là nữ nhân của hắn, hết thảy đều bé hơn hắn.
Nghe được hắn xưng hô thân mật như vậy, Như Mộng có chút ngượng nghịu, hai gò má hồng nhuận lên, cúi đầu lí nhí nói như xác nhận.
“Công tử, Hoa di cùng Minh Châu chắc chắn sẽ bị đem bán trong hôm nay!” Lăng Tuyết đáp lại câu hỏi của Thiên Khiển thay cho Như Mộng.
Hoa di mà Lăng Tuyết nhắc tới, tên thật là Đào Như Hoa, từng là nhị tiểu thư của Đào gia, cũng là muội muội của Như Mộng, kém Như Mộng ba tuổi. Chẳng hiểu vì là tỷ muội ruột thịt hay do số trời trêu ngươi, số phận của Như Hoa cũng chẳng khác Như Mộng là bao, cũng bị Tam thiếu gia thời ấy của Lâm gia, cũng là gia chủ của Lâm gia sau này Lâm Y Thần mạnh mẽ cướp về. Chỉ có điều, Lâm Y Thần dù là ác bá, song không biến thái một cách ghê tởm trong quan hệ nam nữ như Lăng Thiên, nên để so với Như Mộng, số phận của Như Hoa có phần sáng sủa hơn đôi chút.
Như Hoa có với Lâm Y Thần hai người con, Lâm nhị thiếu gia Lâm Chiến, kẻ đã chết bên trong Hỏa Diệm Sơn, cùng ngũ tiểu thư Lâm Minh Châu.
Ngày Lâm gia bị diệt, Như Hoa cùng Minh Châu đều bị đem bán vào Nô lệ tràng, vì cũng giống như Như Mộng, các đại thế lực đều không biết nên chia sẻ hai mỹ nhân này thế nào, song, có vẻ như nhan sắc của cả hai lại chưa đến mức khiến các thế lực triệt để muốn trở mặt với nhau như là Như Mộng, hoặc chúng làm vậy để nhục nhã kẻ đã chết như Lâm Y Thần một phen…
Nhìn dáng vẻ rụt rè ngượng nghịu của mẹ, Lăng Tuyết không rõ bản thân nàng đến nay đã trải qua hết thảy những tư vị gì. Ngày hôm đó, nàng từ trong dư vận tỉnh lại, thấy một thân ảnh thân thuộc, trần trụi nép mình trong lòng Thiên Khiển, yên tĩnh như một con mèo con đang ngủ say, khóe mi ướt đẫm song không thể nhìn đâu ra nét thống khổ… cùng với ngọn lửa nhiệt tình còn chưa tiêu tan trong cơ thể nàng… Lăng Tuyết đã hiểu, hạnh phúc cùng tương lai của hai nàng, từ nay về sau gắn chặt vào hắn…
Nhưng… đó vẫn là mẹ của nàng a! Làm sao có thể…
“Vậy thì vào thôi!”
Thiên Khiển thở dài một cái, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lăng Tuyết, chẳng biết có cố ý hay không, nghiễm nhiên nắm lấy tay của hai nàng, hướng cổng lớn của Nô lệ tràng mà bước tới.
“Kính xin ba vị dừng bước!”
Từ cổng lớn vào chưa được mấy bước, ba người Thiên Khiển đã bị chặn lại bởi một thanh âm ngọt ngào, ba phần lẳng lơ của một thị nữ, nhìn qua dáng dấp lẫn y phục thì có vẻ là người của Nô lệ tràng được cử ra đón tiếp khách nhân.
Nô lệ tràng người ra kẻ vào nườm nượp, có thể khiến chủ nhân của nó cử người ra tiếp đón thì chỉ có thể là những vị khách cực kỳ quan trọng.
“Tiểu nữ mạn phép, vị này chẳng hay có phải là Phó hội trưởng Lăng Tuyết của Hải Nộ thương hội?” Thị nữ hơi nhún người làm ra một dáng chào, lễ phép hỏi.
“Phải, là ta!” Lăng Tuyết có chút lãnh đạm mà đáp lại.
“Xin Tuyết tiểu thư cho tiểu nữ được xem qua thiệp mời!” Thị nữ không vì vẻ lạnh nhạt của Lăng Tuyết mà tỏ ra khó chịu, vẫn lễ phép thưa chuyện.
“Nó đây!” Vỗ nhẹ túi trữ vật, Lăng Tuyết lấy ra một tấm thiệp màu vàng kim, hoa văn rồng phượng vô cùng tinh xảo, trao nó cho người thị nữ.
“Hoàng kim thiệp, là khách quý trong khách quý của Nô lệ tràng!” Thị nữ nhìn thoáng qua hoa văn của thiệp mời, khẳng định chắc chắn không có gì nhầm lẫn, liền tiếp tục nói,”Chẳng hay ba vị muốn lên thẳng Thiên lâu, hay muốn xem qua trước Hoàng, Huyền và Địa lâu?”
“Không cần, chúng ta lên thẳng Thiên lâu!” Lăng Tuyết nói.
Bản thân nàng cũng chưa từng một lần đến cái nơi bẩn thỉu này, cũng không có hứng thú xem trong đó chứa những gì… Nếu không phải hai người đó bị đám cầm thú kia đem bán vào đây, chắc nơi này cả đời nàng cũng không thèm đặt chân tới.
“Vậy xin mời ba vị đi theo tiểu nữ!” Thị nữ lễ phép nói, xoay người đi trước dẫn lối cho ba người Thiên Khiển.
Nô lệ tràng chia làm Thiên, Địa, Huyền, Hoàng tứ lâu. Bốn tầng Hoàng lâu, ba tầng Huyền lâu, hai tầng Địa lâu và một tầng Thiên lâu, tổng cộng mười tầng tháp. Ứng với các tầng mà phẩm chất, giá trị của nô lệ tăng theo. Còn việc từ đâu xác định phẩm chất và giá trị của nô lệ, cái đó chỉ có thể hỏi chủ nhân của cái Nô lệ tràng này.
Cầu thang dẫn lên Thiên lâu được đặt ở một khu vực riêng, tách biệt hoàn toàn với tam lâu còn lại, vừa để tôn trọng thượng khách, cũng coi như thể hiện được đẳng cấp phục vụ khách nhân của Nô lệ tràng.
Thiên Khiển đi giữa hai người, cảm giác được Lăng Tuyết còn bình thường, chứ bàn tay nhỏ nhắn của Như Mộng đang nằm trong tay hắn càng lúc càng run rẩy hơn, mồ hôi cũng đã đổ ra một chút.
“Yên tâm đi! Hai người họ sẽ không sao đâu!” Nắm chặt lấy tay của Như Mộng, hắn nhẹ giọng trấn an nàng.
“Dạ!”
Cảm nhận được sự quan tâm trong lời nói của Thiên Khiển, sự ấm áp truyền đi từ lòng bàn tay hắn, trái tim Như Mộng càng lúc càng mềm đi, xấu hổ cúi thấp đầu, miệng nhỏ phát ra một thanh âm nhỏ xíu nhu thuận.
Được thị nữ dẫn đường, ba người nhanh chóng đi lên tầng trên cùng của Nô lệ tràng, rồi cùng tiến vào một trong những gian phòng đấu giá còn trống. Cũng tương tự như Đấu giá tràng, các nhóm khách nhân được phân ra ngồi ở các gian phòng đấu giá riêng biệt, tránh việc tiếp xúc với nhau ảnh hưởng tới kết quả đấu giá, cũng như sự an toàn của người tới đấu giá. Dẫu rằng những nhân vật có thể xuất hiện ở nơi đây hầu như đều quen mặt nhau cả, song chút thủ tục này vẫn không thể nào bỏ được.
Vừa vào trong gian phòng, không gian chung quanh nhất thời tối lại, những tiếng huyên náo không ngừng truyền tới tai Thiên Khiển, không khỏi khiến hắn cảm thấy có chút khó chịu.
Mặc dù là tầng trên cùng, song Thiên lâu này vẫn vô cùng rộng lớn, dung nạp cả ngàn người cũng không thành vấn đề. Qua khung cửa sổ lớn trước mặt, Thiên Khiển có thể dễ dàng nhìn xuống phía bên dưới, nơi trung tâm của Thiên lâu, có một người đàn bà xinh đẹp, mặc một bộ quần áo bó sát màu đỏ đang đứng, thân thể lắc lư không ngừng dưới ánh sáng của những ngọn đèn, miệng nhỏ môi đầy hô lên những thanh âm yêu mị mà chào hỏi khách nhân.
“Giờ lành đã điểm! Mị Nhi mạn phép xin mời chư vị khách quý an tọa, để cho buổi đấu giá của chúng ta ngày hôm nay có thể bắt đầu!”