Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 37: Hắc ám
Trải qua không biết bao lâu, cho đến tận khi đạo năng lượng hắc ám cuối cùng triệt để được áp chế, cơn đau đớn khủng khiếp khi bị cỗ năng lượng cuồng bạo ăn sâu vào cơ thể cũng dần tan đi… Thiên Khiển mới cảm giác được rằng, ý thức của hắn đã mơ hồ quay trở lại.
Điều đầu tiên hắn cảm nhận được, là dường như hắn đang phiêu đãng. Cơ thể hắn lúc này như đồng dạng với sương khói, vô cùng mơ hồ, trôi nổi bên trong một khoảng không gian tối tăm không có điểm tận cùng…
Không gian tối tăm này là thế giới hắc ám vô cùng vô tận, kể như bóng tối bên dưới những tầng sương dày nhất sâu trong Vụ hải sâm lâm, hay bầu trời đen đặc quánh trong những đêm trăng non… căn bản cũng không thể so sánh với nó.
Ít nhất, vào những thời điểm đó, vẫn còn có một vài tia sáng le lói rọi chiếu… nhưng trong thế giới hắc ám này, không hề có thứ gì gọi là ánh sáng.
“…”
Thiên Khiển khẽ mở miệng nói, rồi cao giọng hơn… đến khi gào lên bằng hết sức có thể, hắn mới kinh hoàng nhận ra trong thế giới hắc ám này, ngoài ánh sáng ra, một tia thanh âm nhỏ nhất cũng là thứ vô cùng xa xỉ.
Tất cả, tựa như vũ trụ hồng hoang thuở mới khai sinh…
Lần đầu tiên, trong suốt mười lăm năm tồn tại trên cõi đời này, Thiên Khiển cảm nhận được một sự sợ hãi triệt để đến tuyệt vọng. Mới ban nãy, dù có phải chịu đựng sự tra tấn khủng khiếp về thể xác, song hắn ít ra vẫn còn có thể cảm nhận được điều đó… Nhưng trong thế giới hắc ám này, nơi mà mọi giác quan thuần túy nhất hoàn toàn biến mất, hắn phảng phất như ngay cả bản thân mình cũng không hề tồn tại vậy!
Đó mới chính là sự tra tấn đáng sợ, khủng khiếp nhất đối với con người…
Thiên Khiển, sau khi trải qua một hồi tuyệt vọng cùng cực, cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Hắn tự trấn an mình, rằng đây là khảo nghiệm của Bát Kỳ Đại Xà lão nhân dành cho hắn, cũng đồng thời hiểu rõ, càng là thời điểm như vậy thì bản thân càng phải bình tĩnh. Nếu không hắn có thể sẽ vĩnh viễn trầm luân trong thế giới hắc ám này, không bao giờ thoát khỏi đây được!
Hắn còn có U tỷ tỷ đang chờ đợi, còn có Tiểu Bạch đang nhìn vào… một thế giới hắc ám cỏn con… vô cùng vô tận này, sao làm khó hắn được!
Thiên Khiển nhắm mắt lại, dù trong thế giới hắc ám này có mở mắt nhìn cũng chỉ là bóng tối vô tận, song cũng giúp hắn tập trung tốt hơn, để toàn bộ tâm trí còn sót lại chuyên chú vào việc cảm thụ ý nghĩa của hắc ám.
Nhưng… không biết là do Thiên Khiển đã hiểu sai mục đích của cuộc khảo nghiệm, hay vì một lý do nào đó mà khiến cảm thụ về hắc ám của hắn là chưa đủ, phảng phất như thời gian đã trôi qua rất lâu, vô cùng lâu, một năm… năm năm… mười năm… hắn vẫn trôi nổi vô định trong thế giới hắc ám này.
Trong chuỗi thời gian không thể xác định được này, hắn đã từng điên cuồng, đã từng tuyệt vọng, đã từng khủng hoảng… thậm chí, hắn đã có thể tự nói chuyện trong suy nghĩ với chính bản thân mình…
Chỉ có điều, mỗi khi trải qua một lần cảm xúc bị dồn nén đến bạo phát ra như vậy, Thiên Khiển vô tình không nhận ra rằng tâm tình của hắn ngày càng trở nên kiên định, trầm ổn hơn… Dần dần, hắn cũng quên đi tất cả, quên đi hắc ám, quên đi bản thân… ý thức duy nhất còn sót lại chính là một niệm truy cầu bản ngã của hắc ám.
Đến một thời điểm, khi Thiên Khiển mở mắt ra lần nữa, tưởng chừng như hắn đã ở trong thế giới hắc ám này cả trăm năm rồi… Lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian vô định dài đằng đẵng đó, khóe môi hắn hiện lên một nét cười.
“…”
Hắn nói một lời gì đó trong bóng tối, nhưng trong thế giới này vốn dĩ không tồn tại âm thanh, nên có lẽ cũng chỉ có bản thân hắn mới biết rằng mình đã nói những gì… Nhưng, kì lạ thay, bóng tối vô tận của thế giới hắc ám này bỗng chốc vặn vẹo, rồi như gốm sứ rơi từ trên cao, tan vỡ hoàn toàn trước mắt hắn.
Vào thời điểm thế giới hắc ám tan vỡ, nơi những khe nứt lóe lên những tia sáng lợt lạt, song đối với Thiên Khiển mà nói, đó là thứ màu sắc đẹp nhất mà hắn thấy trên đời, vì chính giây phút này, thứ màu sắc ấy đã khẳng định với hắn một điều, rằng hắn thực sự đã hoàn thành việc cảm thụ được bản ngã của hắc ám.
Dưới ánh sáng có phần lợt lạt, Thiên Khiển vẫn hơi nheo mắt lại, đôi mắt hắn vốn đã quen nhìn trong bóng tối giờ không khỏi có chút nhức nhối… đến một hồi sau mở mắt ra, khi đã dần thích ứng trở lại, thì đôi mắt vốn đã nhuốm màu đen sâu thẳm của bóng tối, bất giác lóe lên một tia nhu hòa.
Trước mắt hắn, một đống lửa nhỏ lách tách cháy, bên cạnh là vài xiên thịt được gác cẩn thận, tỏa ra một thứ mùi thơm quyến rũ đặc trưng… rồi một người con gái, một thân võ y bó sát màu huyết dụ dính đầy bụi bặm, đầu tóc có chút tơ rối đang thiu thiu ngủ, trong lòng nàng là một tiểu hồ ly trắng tuyết đang nhắm mắt tu luyện, sáu cái đuôi to xù khẽ quẫy động trong không trung.
Bất giác, như không thể kìm nén được cảm xúc, hắn nhào tới trước, bất chấp tất cả, ôm chặt lấy cả hai thân ảnh vào lòng.
“Ai…”
Bị một ai đó bỗng dưng ôm siết lấy, hai nàng cùng lúc giật thót mình, bất giác cơ thể có chút căng cứng lại, Đấu khí phòng ngự thoáng tản mát ra xung quanh… Nhưng rồi, khi xác nhận được là người kia, sự kháng cự ấy lại như buông xuôi, như tùy ý để hắn làm vậy.
Tiểu Bạch còn như chưa chịu, lắc mình trong ánh hào quang mà trở lại nhân dạng, cũng tranh giành một chỗ trong vòng tay hắn với Lăng Tuyết, tỏ ý không ai chịu ai.
“Ca!”
“Công tử!”
“Được gặp lại hai người… thật tốt!”
Lời Thiên Khiển nói ra, hai nàng đều nghe không hiểu, nhưng lại nhận ra trong đó có chút ý vị tang thương không sao che giấu, trong lòng nữ nhân lại dâng lên một cỗ chua xót không nói nên lời.
Rõ ràng từ lúc hắn bắt đầu tu luyện sau khi Bát Kỳ Đại Xà lão nhân đưa đạo hắc ám quang đoàn vào cơ thể hắn đến nay còn chưa đầy năm canh giờ. Vậy trong suốt chừng đó thời gian, hắn đã phải nếm trải qua những gì?
Ngoài lời đó ra, hắn cũng không có nói thêm điều gì, chỉ càng siết chặt vòng tay hơn như tìm kiếm hơi ấm, khiến hai nàng càng lúc càng khó hiểu, cũng càng lúc càng đau xót hơn…
“Công tử, đau…”
Lăng Tuyết nói nhẹ, giọng có chút run rẩy. Dù sao nàng cũng chỉ là Lục tinh Đại Đấu Sư, lại vốn đã thả lỏng cơ thể, còn bị Thiên Khiển ôm chặt như vậy, không khỏi có chút đau nhức.
“Đừng nói!” Tiểu Bạch nhẹ giọng, nắm lấy tay Lăng Tuyết, lặng lẽ truyền vào cơ thể nàng chút năng lượng cân bằng, như không muốn để nàng phá vỡ tâm tình Thiên Khiển lúc này.
Xà gia gia xấu! Rõ ràng đã nói với nàng là không có làm hại hắn, vậy vì sao chỉ có qua năm canh giờ đã thành ra vậy!
Trải qua một hồi lâu, rất lâu, điểm bộc phát trong tâm tình Thiên Khiển như đã dịu đi bớt vài phần, hắn cũng thu liễm lại cảm xúc, dần nơi lỏng tay ra, thở dài một hơi, rồi chuyên chú nhìn vào hai tuyệt sắc mỹ nhân đang ngồi trước mặt, nhẹ giọng hỏi.
“Từ lúc ta tu luyện… đã qua bao lâu rồi?”
“Khoảng năm canh giờ, công tử!”
Lăng Tuyết có chút nhanh nhảu nói, mặc kệ hai má lúc này đỏ như ráng chiều, còn trái tim thì đập mạnh không ngừng. Lần đầu tiên trong đời, nàng được một nam nhân ôm vào lòng, lại là nam nhân mà nàng không từ chối, tâm trạng lúc này có chút ngượng ngùng, lại nhảy nhót vui sướng khó kìm chế nổi.
“Năm canh giờ sao?” Thiên Khiển có chút không dám tin mà hỏi lại, lại nhìn sang Tiểu Bạch, thấy nàng cũng gật đầu, ánh mắt triệt để lóe lên một hồi kinh ngạc tột độ.
Trong thế giới hắc ám, dù thời gian không thể xác định rõ ràng, song hắn cũng mơ hồ cảm nhận được bản thân đã trôi nổi trong đó, chịu sự tra tấn về tinh thần ngót nghét cả trăm năm, sao giờ lại chỉ có năm canh giờ được!
“Cái đó gọi là hắc ám thời không!”
Trong lúc Thiên Khiển còn đang bàng hoàng, một giọng nói ngọt ngào lảnh lảnh vang lên. Khi hắn quay sang nhìn, thì thấy một đại mỹ nhân hỏa diễm đang ngồi chồm hỗm bên đó, chẳng có chút ý tứ gì, hai tay ngọc xòe ra trước mặt hắn, môi nhỏ khẽ dẩu lên như bé con đòi kẹo hồ lô.
“Thất giai ma hạch a!” Hỏa Loan phụng phịu nói, quên béng mất một thân tu vi bản thân nàng còn cao hơn Thiên Khiển cả vạn trượng,”Ngươi trả ta đi, đã hứa rồi mà!”
“Hỏa Loan tỷ tỷ!” Thiên Khiển còn chưa kịp hỏi, Tiểu Bạch đã tò mò hỏi trước, cũng muốn hiểu vì lý do gì lại khiến ca ca của nàng trở nên thất thố vậy,”Hắc ám thời không là gì?”
“À, là bản lãnh của Đại gia gia!” Hỏa Loan thấy Tiểu Bạch hỏi, cũng vui vẻ trả lời, lại nhìn chằm chằm vào Thiên Khiển, vẻ mặt cực kì hâm mộ nói,”Nó là một thứ công kích, cũng là một thứ trải nghiệm cả về thể xác và tinh thần, đưa con người ta đến một mảnh hư vô hắc ám vô cùng vô tận…”
Hỏa Loan là ma thú, cũng không giỏi việc giải thích, chỉ như là nhớ lại trải nghiệm của bản thân, làm ra nét mặt tái trắng, có chút sợ hãi nói tiếp.
“Nơi đó đáng sợ khủng khiếp lắm, gia gia có đưa ta vào đó một lần, mà dù ta có hóa thành bản thể, tỏa ra hỏa diễm mạnh mẽ nhất cũng không tạo nên một điểm sáng nhỏ nào… I da, đáng sợ, đáng sợ lắm luôn! Nếu không phải gia gia thương ta mà lôi ta ra, không biết… I da, cực kì đáng sợ á!”
“Vậy…”
“Thạch ca ca à!” Hỏa Loan cũng quên sạch tuổi tác, hâm mộ nhìn Thiên Khiển nói,”Ngươi thực sự rất siêu a! Có thể tự mình ly khai khỏi nơi đáng sợ đó! Chỉ ta đi! À, mà thôi, ta cũng không muốn vào lại đó đâu! Song ngươi thực là siêu a!”
Tiểu Bạch và Lăng Tuyết ngẩn tò te một hồi, rốt cục cũng nghe ra là Thiên Khiển vừa trở ra từ một mảnh hư vô hắc ám vô cùng vô tận. Nếu như Tiểu Bạch còn chưa mấy rõ ràng, thì Lăng Tuyết lại cảm thấy gáy mình lạnh toát.
Một nơi không có gì cả, chỉ có hắc ám vô tận, là loại ngục tù tra tấn tinh thần khủng bố bậc nào…
“Thực sự rất đáng sợ!” Thiên Khiển gật đầu thừa nhận.
Rồi, nhìn vào bộ dáng có chút hài hước của Hỏa Loan, hắn cũng không dài dòng nữa, chạm nhẹ vào Không gian giới, lấy ra tám viên Thất giai Hỏa hệ ma hạch đặt ra trước mặt nàng, từ tốn nói.
“Trước hết, đây là thù lao của bốn vị huynh đệ kia, phiền Hỏa Loan tỷ tỷ thay ta mang xuống trả cho họ!”
“Còn phần ta đâu?” Hỏa Loan ngơ ngác, đếm đi đếm lại cũng chỉ có tám viên, vội vã nhào đến chỗ Thiên Khiển, huých nhẹ Lăng Tuyết ra mà tóm lấy một tay hắn, lắc lấy lắc để mà liến thoắng,”Thạch ca ca à, ngươi đừng vậy mà! Hỏa Loan không có đánh đám người kia, song cũng có công bảo vệ muội muội này a! Muội muội, ngươi hứa rồi mà, nói giúp ta đi!”
“Công tử…” Lăng Tuyết nghe Hỏa Loan nhõng nhẽo, lại sợ nàng ta không ý tứ nói ra từ “giao phối” kia, cũng sợ hãi không thôi mà lên tiếng.
“Từ đã!” Thiên Khiển cười nói, cũng không biết sao, đành đưa tay vỗ nhè nhẹ lên mái đầu đỏ rực của Hỏa Loan, như cách hắn vẫn hay dỗ dành Tiểu Bạch, cảm giác như dỗ dành ma thú cũng tương tự nhau, lại không biết bên cạnh có mỹ nhân đang trừng mắt hờn dỗi nhìn hắn,”Ta sẽ trả riêng cho tỷ sau, để bọn họ về đã, không lại…”
“Vậy là trả hơn thật à?”
Hỏa Loan đang phụng phịu, khóe mắt còn ẩn ước như sắp khóc, nghe thấy Thiên Khiển nói vậy liền toét miệng cười tươi rói, bất ngờ trước ánh mắt ngỡ ngàng của Tiểu Bạch và Lăng Tuyết, nàng hôn lên má hắn một cái “chụt” rõ kêu, rồi lắc mình mang theo đống Thất giai ma hạch mà biến mất.
Thiên Khiển cũng ngẩn ra, bất giác đưa tay rờ rờ lên chỗ in lại dấu môi son của Hỏa Loan, rồi như cảm nhận được hai cỗ lạnh lẽo tỏa ra hai bên người, có chút bối rối cười khổ.
“Ai da… sơ ý!”
“Tiểu tử hỗn đản! Ngươi có Tiểu Bạch ngoan của lão phu rồi, đến nha đầu Loan nhi cũng muốn cướp sao?”
Một giọng nói trầm trầm vang lên phía sau lưng ba người, lẫn trong một tiếng cười như có như không, khiến Thiên Khiển có chút xấu hổ không giấu mặt đi đâu được.
“Gia gia nói quá lời!”
Thiên Khiển cười khổ, thực sự muốn nói mình không có ý đồ gì với Hỏa Loan, mà giờ đúng là có ý đồ đi cũng chẳng có gan nói ra, Tiểu Bạch còn ngồi cạnh hắn, hắn dám sao?
“Cảm thấy thế nào rồi?”
Lão nhân nói, có chút hài lòng cùng kinh ngạc nhìn vào Thiên Khiển. Hắc ám thời không của lão, ngay cả tên Viêm tộc hỗn đản kia cũng phải vật lộn dùng vô tận hỏa diễm của gã bảo bọc suốt mấy ngày trời mới miễn cưỡng thoát ra được. Còn tiểu tử này, chẳng những thoát ra được, còn ngộ ra chân lý trong đó… quả thực, tiền đồ về mặt này vô hạn định!
“Tạ gia gia truyền thụ công pháp!” Thiên Khiển cung kính nói.
“Ngươi cũng nhận ra?”
Lão nhân càng ngạc nhiên hơn, lại cảm thấy như mình làm ra việc này thật là lỗ vốn a! Tưởng như hắn chỉ ngộ ra chân lý, ai dè, có vẻ như cách vận hành, tiểu tử này cũng nuốt trọn rồi!
Nhưng… dù sao cũng là cháu rể lão, cũng… tạm chấp nhận vậy!
“Vâng!” Thiên Khiển gật đầu xác nhận.
Hắn nhấc một bàn tay lên, ngón trỏ khẽ cong, búng một cái. Một luồng khí hắc ám, trong nháy mắt bao trùm lên cả đỉnh núi, cắn nuốt lấy toàn bộ ánh sáng, cũng như giác quan của những người ở trong vùng hắc ám đó.