Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 38: Chuyện của tiểu hồ ly
Một lát sau, hắc ám tan đi, mọi thứ lại trở nên nguyên vẹn như lúc ban đầu.
“Ha ha, phải, phải!” Lão nhân nhìn một tràng này, bật ra một tiếng cười lớn, tưởng chừng như vang vọng khắp phiến thiên địa,”Dù còn vô cùng sơ sài, song đúng là đã có một chút bản lĩnh của lão phu!”
Thiên Khiển chậm rãi gật đầu, thần sắc trên mặt không chút dao động. Trải qua sự tôi luyện của thế giới hắc ám, tâm tính của hắn đã có những biến chuyển rất lớn, thiếu mất vài nét ngây ngô, thêm vào vài phần trầm ổn.
Nếu để mà nói, thì thứ mà hắn vừa phóng thích chỉ có thể coi là một vùng không gian hắc ám rất nhỏ bé, ngoài khả năng cắn nuốt mọi giác quan ra, để so sánh với thế giới hắc ám của Bát Kỳ Đại Xà lão nhân, chẳng khác gì đem đom đóm so với trăng rằm mà thôi.
“Hơn nữa, con đường hắc ám mà ngươi chọn khác lão phu!”
Lão nhân nói tiếp, thấy Thiên Khiển làm ra tư thái như vậy, cũng không lấy làm lạ, rồi lại sực nhớ ra khi nãy hắn chiếm tiện nghi của đám tiểu nha đầu, trong lòng không khỏi chửi bới hỗn đản tiểu tử này rõ ràng khi nam trọng nữ, chưa làm anh hùng đã ngã ở ải mỹ nhân…
“Xin gia gia chỉ bảo!” Thiên Khiển cung kính nói, thấy ánh mắt lão nhân vốn ban nãy còn tương đối hài lòng, giờ lại tự dưng đâu ra vài điểm khó chịu, không khỏi có chút khó hiểu.
“Thứ mà thế giới hắc ám của lão phu giam cầm là linh hồn!” Lão nhân không nhanh không chậm, cũng coi như nhìn vào tuổi tác của mình mà mặc kệ đám nha đầu tiểu tử kia làm ra trò tình ái gì, nói tiếp,”Còn hắc ám của ngươi, dĩ nhiên là giam cầm thể xác!”
“Đúng vậy!” Thiên Khiển gật đầu công nhận. Đây là điểm khác biệt rõ ràng nhất hắn mà hiển nhiên là hắn nhận ra được giữa thế giới hắc ám của lão nhân và không gian hắc ám của hắn.
Hắc ám là thuần nhất, không phân chia ra cấp bậc cao thấp, nhưng cũng không thể vì vậy mà coi không gian hắc ám của Đấu Thánh và Đấu Linh là như nhau, vì nó sẽ là trò cười cho cả thiên hạ!
Điểm mấu chốt nằm ở bản chất của hắc ám mà kẻ đó lĩnh ngộ, cũng như phạm vi ảnh hưởng mà nói lên sự đáng sợ của hắc ám.
Nói dễ hiểu hơn, dù hắc ám không có cấp bậc, nhưng lại có phân chia cảnh giới.
Giống như ma thú cũng có loài mạnh loài yếu, con người cũng có cường giả nhược phu, thì hắc ám cũng vậy! Cùng là hắc ám, song cảm giác mà thứ hắc ám đó mang lại cho đối phương là như thế nào? Chỉ cần một chút ánh sáng le lói là có thể xua tan như màn đêm, hay dù có điên cuồng tuyệt vọng cũng không thoát ra được như vực thẳm…
Đơn cử nhất, trong thế giới hắc ám của Bát Kỳ Đại Xà lão nhân, không chỉ có các giác quan, mà ngay cả thời không cũng bị bóp méo. Hơn nữa, trước khi tiến vào thế giới hắc ám, đối phương còn phải trải qua một hồi tra tấn thể xác đến cùng cực, khiến chúng triệt để rơi vào trạng thái vô lực, dẫn đến những nỗi ám ảnh kinh hoàng về những gì có thể xảy ra sau đó.
Một ác thú cắn xé thân xác, một hắc động thôn phệ linh hồn… Trong hắc ám, trí tưởng tượng của con người được đẩy lên đến mức cực hạn.
Căng thẳng, sợ hãi, mất trí, điên loạn… để rồi vĩnh viễn trầm luân trong thế giới hắc ám, loại kết quả này so với tử vong còn đáng sợ hơn gấp vạn lần.
Thiên Khiển ban đầu cũng vậy, cũng đã có những khoảng trầm luân. Chỉ có điều, may mà cuối cùng tâm trí hắn kiên định, chấp chấp một niệm với lời hứa năm xưa, là mặt trời ấm áp vô hình trong thế giới hắc ám vô cùng vô tận, đưa hắn đến nơi mà hắn muốn đến.
“Xà gia gia?” Khi Thiên Khiển còn đang nghiền ngẫm, Tiểu Bạch đã thắc mắc hỏi trước,”Vậy là gia gia không thể giam cầm thể xác sao?”
“Là gia gia không có hứng thú!” Lão nhân nhìn Tiểu Bạch, sủng ái cười nói,”Giam cầm thể xác thì kẻ đó vẫn có thể vùng vẫy chống cự, so với việc giam cầm linh hồn không thôi, thân xác kẻ đó mặc nhiên biến thành đồ chơi cho ta, không phải thú vị hơn sao?”
Lão nhân cười hắc hắc đầy ẩn ý, Tiểu Bạch ngây thơ lại chẳng nghe ra điểm gì, nghiêng nghiêng đầu có chút không hiểu, song nữ nhân có chút từng trải như Lăng Tuyết lại một mảnh đỏ ửng trên mặt, hiểu rõ ràng ý tứ của lão.
Nàng nghe Tiểu Bạch tỷ tỷ gọi lão là Xà gia gia. Mãng Xà vốn tính dâm, cho là lão hiện giờ đạo mạo thế này đi, song ai biết được trăm năm, ngàn năm trước lão đã gây họa gì cho các nữ tử…
Bất giác, nàng có chút sợ hãi mà nấp ra phía sau Thiên Khiển, gục sâu vào lưng hắn, không dám nhìn lão nhân này thêm một phút nào.
“Gia gia!” Thiên Khiển hơi lấy làm lạ với thái độ của Lăng Tuyết, chính bản thân hắn cũng chưa có rõ ràng về “công dụng đặc biệt” này của việc giam cầm linh hồn, song cũng không hỏi nàng, mà nhìn sang phía lão nhân hỏi tiếp,”Vậy…”
“Tiểu tử, ngươi có hỏi ta cũng vô ích!” Lão nhân như biết trước Thiên Khiển định hỏi điều gì, chậm rãi lắc đầu nói,”Con đường hắc ám của ngươi, bản thân ngươi phải tự cảm thụ. Hắc ám vốn vô hình vô dạng, muốn thực chất nó phải dựa vào trí tưởng tượng của ngươi. Như thế giới hắc ám của lão phu, là ta muốn triệt để tra tấn những kẻ nào dám chống đối lại ta, tra tấn linh hồn chúng trăm năm, ngàn năm, vạn năm…”
Lời lão nhân nhàn nhạt nói ra, song là lần đầu tiên, kể từ khi đối diện với lão, Thiên Khiển mới cảm thấy lão thực sự đáng sợ. Ở khoảng cách gần như vậy, hắn cảm nhận được một áp lực khủng khiếp. Loại áp lực đè nặng lên linh hồn, làm người ta khó có thể kháng cự.
“Tiểu tử! Ngươi muốn hắc ám của ngươi có những gì?”
Lời này như thức tỉnh Thiên Khiển, kéo hắn ra khỏi cảm giác áp lực vừa rồi, lại giật mình nhận ra mồ hôi túa ra ướt nhẹp lưng áo, không khỏi cảm thấy xấu hổ, vội lắc đầu nói:
“Gia gia thứ lỗi! Ta vẫn còn rất mơ hồ!”
Lão nhân nhìn hắn, không tỏ chút thái độ gì là hài lòng hay không, chỉ chậm rãi vân vê chòm râu đỏ rực màu lửa, gật đầu nhẹ một cái.
Lão nghĩ thầm, có lẽ tiểu tử này còn chưa nhận ra, song sau khi lão trải qua một chút không gian hắc ám của hắn, đã cảm nhận được trong lòng thứ hắc ám này có một chút tư vị của thôn phệ lực yếu ớt, hiển nhiên là do thừa hưởng năng lực của Hư Vô Thôn Viêm.
Song, dẫu hiện tại có yếu ớt, rồi khi tiểu tử này thực sự trưởng thành rồi, thứ không gian hắc ám đó sẽ đáng sợ đến mức độ nào?
Hơn nữa… tại thời điểm ấy… Tiểu Viêm trong tay lão…
“Gia gia, ta còn một chuyện muốn hỏi!”
“Nói đi!”
Lão nhân gật đầu cho phép Thiên Khiển hỏi, trong lòng cũng đang suy nghĩ cách xác nhận chuyện vừa xảy ra. Nếu đấy là sự thực, thì lão lần này lỗ vốn nặng rồi!
“Ta muốn hỏi gia gia người chuyện của Tiểu Bạch!” Hắn nhìn sang Tiểu Bạch ôn nhu ngồi dựa vào người mình, lo lắng hỏi,”Tiểu Bạch đã tấn cấp Lục giai được năm năm. Trong suốt những năm qua, ngoài tu luyện ra còn hấp thụ không ít Lục giai ma hạch phù hợp với muội ấy, nhưng sao đến giờ…”
“À, là chuyện này à!” Lão nhân có chút nghiền ngẫm nói, một lúc sau lại nhìn Thiên Khiển, cười hắc hắc đầy ẩn ý,”Hỗn đản tiểu tử, cuối cùng cũng lợi cho nhà ngươi cả thôi!”
Tiểu Bạch năm tuổi tấn cấp Lục giai, nếu không phải trước đó nàng đã tự xác nhận với lão, có lẽ hiện tại lão đã há hốc mồm kinh ngạc rồi.
Phải nói là, tiểu chút chít này biến thái, biến thái đến cùng cực. Trong vòng ba tháng từ Nhất giai cắn nuốt ma hạch lên Ngũ giai? Trải qua Hư Vô Thôn Viêm thiêu đốt, cải tạo kinh mạch mà tấn cấp Lục giai? Kể cả siêu cấp viễn cổ ma thú khác, hay cả bản thân lão nhân muốn đến mức đó cũng không nhanh đến vậy.
Nhân loại nhìn vào ma thú cắn nuốt ma hạch thì nghĩ đó là dễ dàng, song đâu có biết để trung hòa và hấp thụ cỗ năng lượng khủng khiếp đó, ma thú cũng phải trải qua sự thống khổ không khác gì nhân loại, sơ xảy một chút cũng có thể táng mạng thân vong.
Chỉ có thể nói rằng, Tiểu Bạch biến thái, cũng vì Thiên Khiển mà biến thái. Một tiểu hồ ly mới năm tuổi, là độ tuổi còn linh mẫn hồn nhiên nhất, lại bất chấp nguy hiểm, ôm lấy tất cả đau đớn cho riêng mình, gần như bán mạng mà gia tăng thực lực, chỉ hiện ra bộ dáng chân thuần, ngây thơ nhất dành cho hắn, đủ biết sâu trong linh hồn nàng, lạc ấn thuộc về hắn sâu đậm đến mức nào.
Cũng vì vậy mà lão nhân quan sát Thiên Khiển từng chút một, cơ chừng nếu hắn không hiểu cho tấm lòng của tiểu hồ ly, dù nàng có giận lão cũng phải một ngụm bóp chết hắn.
Chí ít, đến thời điểm này, biểu hiện của tiểu tử này cũng không làm lão thất vọng.
“Có lợi cho ta?” Thiên Khiển có chút mơ hồ, nhìn sang Tiểu Bạch cũng thấy nàng chẳng có vẻ gì là hiểu lời lão nhân vừa nói,”Gia gia, vậy là sao?”
“Hồ yêu nói chung, thiên sinh thể chất thuần âm…” Lão nhân chậm rãi giải thích,”Dù có mang trong người yếu tố gì, thì cũng là mặt âm của chúng. Như Tiểu Bạch dù là Quang hệ, song cũng là Âm Quang, nói vậy chắc tiểu tử ngươi hiểu chứ?”
Thiên Khiển gật đầu, cũng hiểu ra việc vì sao Tiểu Bạch thường chỉ tu luyện trong những đêm trăng sáng, còn ban ngày lại thích ngủ nướng đến vậy, thì ra là do thể chất thuần âm của nàng a!
Nhưng, những lời lão nhân nói sau đó, lại khiến tim hắn như bị ai bóp chặt lại, khó chịu vô cùng…
“Tiểu Bạch nói là tu luyện, song chỉ chính thức tu luyện từ Lục giai, trước đó là cắn nuốt ma hạch mà tấn cấp, không có trải qua hấp thụ thiên địa linh khí, nên ngay từ đầu đã khuyết thiếu rất nhiều Dương phần trong cơ thể. Song nha đầu ngốc này lại một mực ép bản thân tấn cấp trong khi khuyết thiếu năng lượng, điều này đối với ma thú là cực kì nguy hiểm… chỉ thiếu may mắn một chút xíu thôi, cũng chắc chắn dẫn đến năng lượng phá thể mà tử vong!”
“Không có…” Tiểu Bạch nghe ra điều Xà gia gia nói, lại thấy nét mặt lo lắng của Thiên Khiển dần chuyển sang tức giận, lắc đầu quầy quậy giải thích,”Ca! Thực không có nguy hiểm gì hết mà! Tiểu Bạch không phải vẫn rất khỏe mạnh sao?”
“Nha đầu ngốc nghếch!” Lão nhân lần đầu tiên tỏ ý không vừa lòng với Tiểu Bạch, lắc nhẹ đầu mà nói tiếp,”Con vì hắn mà cố gắng, song lại không m…”
“Ca, không có!” Tiểu Bạch run bắn người nhìn Thiên Khiển, vẫn một mực lắc đầu không thừa nhận, trong lời nói ẩn ước tiếng nấc nhẹ như sắp khóc.
“Gia gia…” Cố áp chế từng đợt sóng trào trong lòng, Thiên Khiển quay sang hỏi lão nhân, khẩn thiết nhất có thể,”Có cách nào chữa trị ẩn họa này cho Tiểu Bạch không?”
Hắn tức giận, thực sự tức giận, song không phải giận Tiểu Bạch giấu giếm hắn chuyện này, mà giận chính bản thân mình vô tâm, ở cạnh nàng bao năm, vẫn một mực không biết tiểu hồ ly này vì hắn mà liều mạng vậy, còn hắn thì trước đó vẫn tâm lý nhẹ nhàng chậm rãi tu luyện.
Hắn vẫn mắng đám người dưới kia không bằng cầm thú, mà hắn đối xử với Tiểu Bạch như vậy, liệu có bằng cầm thú không?
“Có!” Lão nhân như nhìn thấu tâm trạng của Thiên Khiển, cũng có phần hài lòng mà nói tiếp,”Vì vậy ta mới nói, là cuối cùng cũng chỉ tiểu tử ngươi hưởng lợi mà thôi!”
“Xin gia gia chỉ giáo!” Thiên Khiển vội vã hỏi, bàn tay vô thức siết chặt lấy ngọc thủ nhỏ nhắn mềm mại của Tiểu Bạch, không để ý đến nơi đôi mắt ậng nước kia đã thoáng trở lại một nét cười.
“Tiểu Bạch tấn cấp Lục giai an toàn, coi như lão thiên còn chiếu cố nàng, song Thất giai lại không đơn giản như vậy. Chủng tộc Hồ yêu khác với đa phần các chủng loại ma thú khác, chỉ thực sự phân hóa rõ rệt ở đuôi thứ ba, thứ sáu và thứ chín, ứng với tên gọi Yêu Hồ, Ma Hồ và Thiên Hồ, còn đối với Hồ yêu là ba giai đoạn: Thành tựu linh trí, Âm dương giao thoa và Cảm ngộ luân hồi!”
“Sáu đuôi? Là âm dương giao thoa?” Thiên Khiển nghe không hiểu, mà Tiểu Bạch cũng chẳng biết chút xíu gì về việc này, lại lần nữa chỉ có Lăng Tuyết là đỏ lựng mặt lần nữa,”Gia gia, Người có thể…”
“Công tử…” Lăng Tuyết giật nhẹ gấu áo Thiên Khiển, hơi nhích khóe môi lên muốn nói thầm vào tai hắn đáp án, thì từ đâu, lại một thanh âm quen thuộc, lanh lảnh ngọt ngào, không chút cố kị vang lên.
“Thì chính là giao phối đó!”