Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 36: Giải quyết( Hạ )
“Đa tạ tiền bối ra tay tương trợ!” Thiên Khiển nhìn về phía Bát Kỳ Đại Xà lão nhân, chắp tay cung kính nói.
“Ừ!”
Lão nhân nhàn nhạt nói đúng một chữ, lại như chẳng thèm quan tâm tới trước đó Thiên Khiển vừa nói gì, khiến hắn có chút xấu hổ.
Quả thật, lão nhân chẳng quan tâm tới hắn, chỉ khẽ phất nhẹ tay, tạo ra một vòng bao hộ nho nhỏ, đem cả vùng không gian phía trên đỉnh núi này cách ly toàn bộ với thế giới bên ngoài.
Mấy tiếng la hét bên dưới kia, ban đầu có vẻ vui tai, song lâu dần nghe thật khó chịu.
Xong việc rồi, cuối cùng lão nhân cũng để ý tới Thiên Khiển một chút, ánh mắt âm trầm, lạnh nhạt dò xét hắn một lượt từ trên xuống dưới, chỉ có điều, sau khi mơ hồ cảm nhận được một điểm năng lượng kia, sâu trong đáy mắt, xuất hiện một tia ba động cực nhạt.
“Ngươi hiện tại, quá yếu!” Lão nhân nói, không có ý khinh thường Thiên Khiển, chỉ là nói ra sự thật mà thôi.
“Lúc tiền bối mười lăm tuổi, Người đã rất mạnh mẽ sao?” Thiên Khiển hỏi lại, cũng chẳng có ý khiêu khích lão nhân, chỉ hỏi điều rất thực tế mà thôi.
Lão nhân có chút ngạc nhiên, không nghĩ Thiên Khiển dám hỏi trực tiếp lão một câu như vậy, song lại không hề phật lòng. Trình độ như lão hiện giờ, bản thân lại là ma thú, ba cái chuyện cỏn con này vốn dĩ không có để bụng, thậm chí còn có chút khó chịu với lễ phép xã giao vớ vẩn của nhân loại…
Chính ra, Thiên Khiển nói như vậy lại hợp ý lão hơn là vài ba câu khách khí trước đó.
“Ha ha, phải!” Lão nhân cười nói,”Mười lăm tuổi, ta còn chưa bằng một nửa ngươi bây giờ… Lại càng không bằng một góc của Tiểu Bạch cháu gái ta!”
“Xà gia gia!” Tiểu Bạch đang nằm yên vị trên vai Thiên Khiển, nghe lão nhân nói ra lời này, vội vã ngóc đầu lên phản bác,”Tiểu Bạch không có!”
“Ha ha!” Lão nhân nghe Tiểu Bạch nói, lại càng cảm thấy tiểu chút chít này đáng yêu hơn, song cũng không quá thất thố, lại nói với Thiên Khiển,”Tiểu tử, ngươi hiểu ý lão phu chứ?”
“Ta hiểu rõ!” Thiên Khiển thành thật nói, cũng hiểu ra ý tứ trong lời nói của lão nhân.
Nói gì thì nói, hắn đã từng tuyên bố rằng sẽ cố gắng mạnh hơn nữa để có thể bảo vệ U tỷ tỷ và Tiểu Bạch. Song dường như, từ trước đến nay, chỉ có hai người đó đứng ra bảo vệ hắn mà thôi, còn bản thân hắn chưa làm được một việc gì cả.
Cả việc lần này, người mà hắn đứng ra bảo vệ, dù chẳng phải là ai trong hai người, lại suýt chút nữa cũng chẳng thể thực hiện nổi nếu không phải Tiểu Bạch gọi được lão nhân này tới. Dù là chủ ý của hắn đi, song chẳng phải là công sức Tiểu Bạch bỏ ra sao?
“Tiểu tử…” Lão nhân thấy hắn thực sự đã hiểu ra, cũng chậm rãi nói tiếp,”Tuy ta không rõ ngươi làm cách nào có thể lừa gạt Tiểu Bạch cháu gái ta, song chẳng phải nam nhân thì nên đứng ra phía trước mà gánh vác mọi việc, bảo hộ nữ nhân của mình sao? Tiểu Bạch ngoan ngoãn lương thiện không có tính toán với ngươi, song người làm gia gia như ta…”
“Gia gia, Người không được nói xấu Thạch ca ca!” Tiểu Bạch lớn tiếng, có chút ấm ức lẫn khó chịu trong lời nói, sáu cái đuôi to bông xù cũng dựng cả lên,”Thạch…”
“Ngoan nào, Tiểu Bạch!” Đưa tay lên nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu tròn mượt mà của Tiểu Bạch để trấn an nàng, Thiên Khiển thở dài nói,”Gia gia muội nói không sai mà! Là ca ca chưa đủ mạnh, mới khiến muội phải dính vào mấy chuyện này!”
“Không phải!” Tiểu Bạch lắc lắc đầu, cương quyết phản đối,”U tỷ tỷ từng nói, gia đình là phải bảo vệ lẫn nhau, trách nhiệm ấy không nằm trên riêng một ai hết!”
Tiểu Bạch lẫm nhiên nói, khiến Thiên Khiển và Bát Kỳ Đại Xà lão nhân có chút ngỡ ngàng. Nếu xét về niên kỷ, nàng là tiểu chút chít bé nhất ở đây, song lời vừa nói ra lại như đang dạy dỗ cả hai người kia về thế tục.
“Xà gia gia!” Nàng nhảy xuống khỏi vai Thiên Khiển, từ trong ánh hào quang mà biến trở lại thành tuyệt sắc thiếu nữ, nắm tay sóng vai cạnh hắn mà nhìn về phía lão nhân, dịu dàng hỏi,”Nếu chỉ có Thạch ca ca bảo hộ Tiểu Bạch, vậy Tiểu Bạch cố gắng tu luyện để làm gì?”
“Hà hà, phải rồi!” Lão nhân cười nói, cũng không cố chấp chuyện này mà làm Tiểu Bạch đáng yêu phải nổi giận,”Tiểu Bạch nói không sai! Là do gia gia tâm lý cổ hủ mà thôi!”
Đứng cạnh Tiểu Bạch, Thiên Khiển có chút thất thần nhìn vào nụ cười vui vẻ của nàng sau khi nghe lão nhân nhận sai, sâu trong tâm trạng biến hóa rất nhiều, quyết tâm cũng dường như vì đó mà tăng lên vài bậc.
“Tiền…”
“Gọi lão phu là gia gia được rồi!” Lão nhân từ tốn nói, cũng coi như làm ra thiện chí chấp nhận Thiên Khiển để Tiểu Bạch vui,”Bỏ đi, coi như chúng ta cùng sai trong chuyện này! Song lão phu cũng vẫn bảo lưu một câu: Ngươi hiện tại, quá yếu!”
“Vậy nên ta mới muốn được nghe ý kiến của Người!” Thiên Khiển nói,”Vốn dĩ ta chỉ nghĩ Tiểu Bạch sẽ mời được vài đầu Lục, Thất giai ma thú tới, từ đó mà làm ra vài cuộc trao đổi tài nguyên nho nhỏ… Nhưng nếu đã là gia gia người, ta cũng xin làm phiền mà nhờ Người góp ý!”
“Là về chuyện gì?” Lão nhân hỏi,”À, từ đã!”
Thiên Khiển đang định mở miệng lại thấy bị chặn lại, có chút bối rối, lại thấy lão nhân phất nhẹ tay, từ nền đá núi nham thạch tách ra ba khối đá vuông vức như được gọt đẽo tỉ mỉ, không quá lớn, hạ xuống trước mặt Thiên Khiển và Tiểu Bạch hai khối, còn bản thân thì nghiễm nhiên ngồi xuống khối đá còn lại.
“Ngồi xuống rồi nói!”
“Vâng!” Tiểu Bạch nhanh nhẹn kéo tay Thiên Khiển ngồi xuống, có chút dựa dẫm vào hắn,”Tiểu Bạch biết Xà gia gia rất chu đáo a!”
“Gia gia… là về hướng tu luyện của ta!” Thiên Khiển cũng không dài dòng, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.
Đây quả thực là một vấn đề nhức nhối nhất đối với Thiên Khiển hiện nay, là dù đã tiến nhập Đấu Linh được một thời gian, song hắn vẫn chưa xác định được con đường phía trước của mình a!
Từ lúc Thiên Khiển ly khai Thạch giới đến nay, hắn hầu như hoàn toàn mơ hồ trong việc định hướng tu luyện. Hắn chỉ biết, gia gia hắn từng nói bản thân hắn là thuần Thổ thuộc tính thể chất, những công pháp tu luyện, đấu kỹ mà lão để lại cho hắn cũng toàn bộ là Thổ hệ, nên trước nay Thiên Khiển cũng tập trung hướng đến những tài liệu, tài nguyên Thổ hệ mà hấp thụ.
Song, từ thời điểm bị lôi đình thiên khiển lần đầu tiên sau khi ly khai Thạch giới, Thiên Khiển chợt nhận ra rằng cơ thể hắn cũng không hề từ chối Lôi thuộc tính a. Lại trải qua vài lần thử nghiệm, thì lại càng gây ngạc nhiên cho hắn hơn khi bất kì loại thuộc tính nào hắn cũng có thể hấp thụ, dù ít hoặc nhiều. Chỉ có điều, đa phần tài liệu hắn có đều là những thứ phẩm giai lẹt đẹt tầng dưới cùng, còn thứ tài liệu thuần thuộc tính khủng bố nhất, ma hạch, thì hắn cũng không có điên mà cắn nuốt, bị một lần suýt nữa bạo thể cũng làm hắn có chút tởn rồi.
Đối với kiến thức mà Thiên Khiển có được, hắn vẫn biết nếu tập trung chuyên chú vào một hai loại thuộc tính sẽ ổn định hơn là ôm đồm tất cả, song bản thân lại chưa có khả năng định hướng rõ mình sẽ đi theo con đường nào. Thổ thuộc tính, chắc chắn rồi, đó là thuộc tính thuần nhất trong cơ thể hắn, song thuộc tính thứ hai lại chẳng thể nào là Lôi thuộc tính được, vì cái thứ này là do thượng thiên quyết định a, không phải thứ mà hắn cứ gọi xuống là có. Còn Hỏa thuộc tính như Lăng Tuyết nói, thứ này rõ ràng chỉ như một thuộc tính bổ trợ làm tinh thuần thêm cho Thổ thuộc tính mà thôi…
Vậy nên, khi đối diện với lão nhân siêu việt Đấu Thánh này, thứ hắn mong đợi nhất không phải là tài nguyên tu luyện khổng lồ, chỉ cần một lời chỉ bảo về lối đi thôi là được!
Hắn đã quyết định sẽ xông vào thế giới đầy hỗn loạn kia, cũng cần biết mình nên vì thứ gì mà tranh đoạt. Mất công gây thù với kẻ khác cũng phải giành được thứ tốt về mình, chứ giành xong lại không xài được, đó mới là hành động phí sức ngu xuẩn.
“Hướng tu luyện?” Lão nhân hỏi lại, tưởng như nghe không rõ ràng lắm lời Thiên Khiển mới nói.
Lão không biết nhiều về nhân loại cho lắm, song cũng biết đại khái về việc tu luyện của chúng. Sở dĩ ma thú khi sinh ra tuy có khởi điểm cao hơn con người, song về sau con người lại tu luyện nhanh vượt bậc ma thú, đó là vì con người sở hữu những thứ gọi là công pháp, là thứ mà chúng tu tập khi tu luyện Đấu khí, khiến tốc độ tu luyện nhanh vượt bậc so với ma thú trước Lục giai chỉ biết hấp thụ tinh hoa của thiên địa làm năng lượng tu luyện.
Nếu xét ra, ma thú mất chừng vài trăm năm, lại phải trải qua nhiều hồi vất vả mới có thể tấn cấp Ngũ, Lục giai, biến hóa thành thân thể nhân loại mà tu luyện Đấu khí, thì bằng đó thời gian, nhân loại không ít kẻ đã siêu việt như Thất, Bát giai ma thú rồi!
“Đúng vậy!” Thiên Khiển không vội vã nói,”Phiến thiên địa bao la này, tài nguyên nhiều vô kể, song không phải cái gì cũng thích hợp với ta. Ta muốn trở nên mạnh mẽ, kẻ khác cũng vậy, tất sẽ dẫn đến những hồi xô xát. Ta nhờ một câu góp ý của Người mà tránh được những hồi xô xát không đáng có, vừa đỡ tốn sức ta, cũng không để Tiểu Bạch phải lo lắng nhiều, không phải là hoàn mỹ sao?”
“Tiểu tử ngươi nói có lý!” Lão nhân cũng gật gù nói, dù không hài lòng lắm cái suy nghĩ né tránh của Thiên Khiển, song lão biết đó là cũng là tính toán hợp lý đối với thực lực của hắn hiện tại, chỉ là…”Song câu hỏi này của ngươi không phải là rất thừa thãi sao?”
“Gia gia?” Thiên Khiển có chút không hiểu,”Ý Người là sao?”
“Tiểu tử ngươi nhìn thoáng qua cũng biết là Thổ thể chất, không phải sao?” Lão nhân chậm rãi nói, như thể chuyện đó là lẽ dĩ nhiên, rồi lại như ngẫm nghĩ ra điều gì, lại nói thêm,”Hay là… ngươi muốn song tu hai thuộc tính?”
“Gia gia người minh bạch!” Thiên Khiển gật đầu nói,”Ta tuy là Thổ thuộc tính thể chất, song bản thân Thổ thuộc tính lại có xu hướng thiên về phòng ngự, lực sát thương tương đối thấp. Còn đối với các loại thuộc tính còn lại, cơ thể ta tự có khả năng tu luyện ít nhiều, song không loại nào trọn vẹn cả, nên muốn mượn lời gia gia người mà làm một lối đi về sau!”
Lão nhân coi như hiểu toàn bộ vấn đề của Thiên Khiển. Thế gian này chẳng có ai tu luyện được đầy đủ toàn bộ thuộc tính, chỉ có là do khả năng thôn phệ vạn vật của Hư Vô Thôn Viêm mới làm cho hắn này có cảm giác bản thân tu luyện được mọi loại mà thôi, song đúng như hắn này nói, đó cũng không phải là hướng đi tốt nhất.
Càng nhìn Thiên Khiển, lão càng cảm thấy hài lòng hơn, cũng không dông dài nữa mà nói ngắn gọn.
“Hắc ám!”
“Hắc ám?” Thiên Khiển hỏi lại.
“Phải, hắc ám!” Lão nhân lần nữa xác nhận, bàn tay hơi nâng lên, một đạo hắc ám quang đoàn bỗng xuất hiện, phiêu phù trong lòng bàn tay có chút gầy guộc của lão, rồi chớp mắt lao thẳng vào ngực Thiên Khiển, khiến hắn ngã bật ngửa ra sau, văng xa vài trượng, khóe miệng chảy ra một chút tinh huyết, cảm thấy trong nội thể có một cỗ năng lượng khủng bố đang gào thét, vội vã ngồi xếp bằng, trở lại tư thế tu luyện.
“Ca!” Tiểu Bạch nhìn thấy một cảnh này, lại thấy miệng Thiên Khiển chảy máu, vừa lo lắng sợ hãi, vừa tức giận nhìn về phía lão nhân,”Xà gia gia xấu! Sao lại đánh Thạch ca ca! Tiểu Bạch…”
“Tiểu Bạch ngoan, con cứ bình tĩnh!” Lão nhân nhìn vẻ giận dữ trong đôi mắt thuần khiết của Tiểu Bạch, sủng ái nói,”Gia gia không có làm hại hắn, chỉ cho hắn chút cảm thụ về việc hắn vừa hỏi mà thôi!”
“Thật sao ạ?” Tiểu Bạch có chút nghi ngờ hỏi, song cũng vài phần tin tưởng vào lời nói của lão nhân, chỉ bỏ ra phía gần nơi Thiên Khiển ngồi tu luyện, hóa trở lại làm tiểu hồ ly, ngồi chồm hỗm nơi đó như canh phòng cho hắn.
“Ừ, hắn…”
“Gia gia!”
Lão nhân chưa kịp nói xong, đã cảm thấy có một lực lượng yếu ớt gõ liên tục vào vòng bảo hộ của của lão, lại nghe ra trong đầu mình vang lên tiếng gọi lanh lảnh của nha đầu Hỏa Loan.
“Cho con vào với, gia gia!”
“Thiệt tình…” Lão nhân cười nhẹ, không khỏi cảm thán thói trẻ con của nha đầu này, hơn hai trăm tuổi rồi, còn bé bỏng gì nữa mà vẫn như tiểu nữ hài vậy!
Cũng không suy nghĩ nhiều, lão nhân phất nhẹ tay, từ đó tách ra một lối đi trên vòng bảo hộ cho Hoa Loan tiến vào, mang theo cả Lăng Tuyết, lúc này hai mắt đỏ hoe, gương mặt cũng không có gì là vui vẻ, chỉ như được nhuốm thêm vài phần giải thoát.
Vậy là, chuyện kia, cũng đã xong rồi…
“Gia gia, giải quyết xong rồi!” Hỏa Loan thả Lăng Tuyết ra, một mạch đi về phía lão nhân, xác nhận một câu,”Giờ đám đầu đất kia đang đứng bên dưới chờ thù lao a!”
“Cứ từ tốn!” Lão nhân gật đầu nói, đưa mắt nhìn về phía Thiên Khiển đang ngồi xếp bằng tu luyện,”Đợi tiểu tử kia xong xuôi, sẽ tính toán sau!”
“Công tử!” Lăng Tuyết cũng thấy Thiên Khiển bỗng dưng lại ngồi tu luyện chỗ này, lại giật mình phát hiện ra nơi khóe miệng hắn nhễu một chút máu, vội vã lo lắng chạy lại.
“Đừng lớn tiếng!” Tiểu Bạch thấy Lăng Tuyết như vậy, có chút không hài lòng, song cũng coi như nghe lời Thiên Khiển mà miễn cưỡng không tỏ ra khó chịu với Lăng Tuyết, chỉ làm ra bộ dáng đại tỷ, lãnh đạm nói,”Lại đây ngồi đi! Ta có chuyện muốn nói với cô!”
“Vâng!” Lăng Tuyết bất giác lễ phép nói, trong lòng cũng không lấy làm ủy khuất, nghĩ hắn đã phân phó vậy rồi, cứ theo vậy đi,”Tỷ tỷ!”