Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 35: Giải quyết( Trung )
Thế nào gọi là Thất giai ma hạch? Ý nghĩa đúng như tên gọi của nó, là một loại năng lượng hạch bên trong cơ thể Thất giai ma thú…
Lại một thứ đồ vật, nghe tên thì vô cùng nhẹ nhàng, còn có chút chút vui tai, song lại khiến đám người Lăng Thiên rơi vào hố sâu tuyệt vọng lần nữa…
Song cũng phải hâm mộ bọn chúng. Nhân sinh trong thiên hạ, có mấy ai trải đủ cảm giác bước xuống địa ngục lại trở lên thiên giới, an hưởng chưa được bao lâu thì địa ngục môn lại rộng mở đón chào… cứ thế mấy bận liền trong chưa đầy một khắc, phải nói là cực phẩm a!
“Chư vị đại nhân, chắc chắn có gian trá!” Lăng Thiên gào lên, nhìn về phía Bát Kỳ Đại Xà lão nhân, ngón trỏ thô kệch run run chỉ thẳng vào mặt Thiên Khiển,”Chắc chắn là tiểu tử đó làm ra trò lừa dối! Hắn không thể nào kiếm ra Thất giai ma hạch được!”
Lão tuyệt đối không tin đó là Thất giai ma hạch. Lão không tin kẻ phải mang bán xác Tam, Tứ giai ma thú kiếm tiền như Thiên Khiển lại có gia thế khủng bố gì để có thể cho hắn chừng đó tài phú… Còn tự kiếm? Hắc, chuyện đùa gì vậy?
“Đúng! Đúng!” Lăng Thống dù đang bốc mùi xú uế nồng nặc cũng gào thét trợ uy cho phụ thân,”Loại phế vật như hắn, Thất giai ma thú thở nhẹ cũng mất mạng rồi, nói gì đến có được Thất giai ma hạch! Chư vị đại nhân đừng để bị lừa phỉnh!”
Như tìm được sinh cơ trong cửa tử, đám người kia lại một lần nữa nhao nhao lên, bất kể trước đó tôn ti lớn bé sao trong Hải Nộ thành, giờ lại không khác gì đám nít ranh quấy khóc trong học viện.
Ai cũng chỉ còn một mục tiêu, là sống trước đã.
“Ý các ngươi là… mắt chó của các ngươi tinh tường hơn chúng ta, phải vậy không?” Hỏa Loan thu lại ánh mắt ham muốn ma hạch trong tay Thiên Khiển, trừng lên quét qua phía đám sâu kiến kia, lạnh lẽo hỏi.
“Không phải… đại nhân…”
“Được rồi!” Lão nhân cũng cảm thấy dần mất đi hứng thú đùa giỡn với đám người này, cũng không thèm quan tâm nữa, chỉ chậm rãi nói với năm người Hỏa Loan,”Loan nhi, con để mắt đến nha đầu kia một chút. Còn đám các ngươi, tùy theo ý nàng ta mà xử trí, nhưng cũng nên làm thật chậm rãi, coi như giả bộ cũng phải làm cho ra dáng vẻ mệt mỏi, vậy thì tiểu tử kia mới không tiếc thù lao bỏ ra, hiểu chưa?”
“Vâng!” Mấy tên này, ngẫm đến việc phải ra tay với đám sâu kiến cũng thật là mất mặt, song như Đại gia gia nói, lại nghĩ đến hai viên Thất giai ma hạch, chút khó chịu đấy chẳng biết bay sạch đi đâu mất.
“Không được, Đại gia gia!” Hỏa Loan có chút không chịu với cách phân phó của lão nhân, túm lấy vạt áo của lão mà lắc lắc,”Nha đầu kia có nằm ra đó, đám nhân loại này cũng chẳng dám làm gì nàng ta, Loan nhi để mắt cũng phí công a! Hơn nữa, Loan nhi không tham gia, tiểu tử kia quỵt mất thù lao của con thì sao?”
“Hắn dám sao?” Lão nhân cười cười nhìn Thiên Khiển, nói tiếp,”Lão phu phân phó vậy, vừa ý tiểu tử ngươi chưa?”
“Tiền bối quá lời!” Thiên Khiển cung kính nói.
Hắn dù sao cũng không phải thiếu niên cuồng, cũng biết rõ lão nhân này là vì Tiểu Bạch mà cho mình chút mặt mũi, không có ý được thể mà tỏ thái độ.
“Vậy thì được!” Lão nhân gật đầu nhẹ, chậm rãi từng bước tiến về phía đỉnh núi trước mặt, nơi không lâu trước mới bị Thiên Khiển cạo bằng,”Đi theo lão phu!”
“Công tử…” Lăng Tuyết thấy Hỏa Loan trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh mình, Thiên Khiển lại có ý đi theo lão nhân, vội vã níu tay hắn lại, ánh mắt đong đầy sự lo lắng cùng sợ hãi.
“Không cần phải lo lắng!” Thiên Khiển nhẹ giọng nói,”Từ nay về sau cũng sẽ không phải lo lắng nữa!”
“Từ…”
“Hỏa Loan tỷ tỷ, làm phiền rồi!” Thiên Khiển nói với Hỏa Loan, cũng không dám nhìn nàng ta lâu, sợ Tiểu Bạch sẽ lại phát hiện ra “ba động lạ” trong cơ thể hắn, vội vã mang theo Tiểu Bạch lướt nhanh về phía đỉnh núi.
“Ấy!” Hỏa Loan gọi với theo, bộ dáng nữ nhân phụng phịu có chút không phù hợp với hình ảnh ban nãy của nàng ta,”Để mắt đến nàng ta cũng phải tính thù lao ngang giá đám con đực thối kia đấy nhé! Đừng cắt của ta nha!”
Mặc kệ chênh lệch thực lực khủng khiếp giữa nàng và Thiên Khiển, dù sao thì hắn cũng là người nắm giữ chỗ ma hạch kia, nên Hỏa Loan rất sợ việc nàng chẳng phải làm gì thế này sẽ không được trả công a! Dù Đại gia gia của nàng có nói vậy đi, song hắn là thân ca ca của Tiểu Bạch, nàng dám làm gì hắn? Tiểu Bạch mà không để ý đến nàng nữa, có phải tự dưng ăn hai lần thiệt thòi vào thân không!
Ma thú a! Dù mạnh mẽ bao nhiêu đi nữa, nếu không bị nhân tâm làm vấy bẩn, mãi mãi sẽ chỉ sống theo bản năng của mình, thứ bản năng chân thuần nhất mà ngay từ khi sinh ra, tạo hóa ban cho chúng mà thôi!
“Hỏa Loan… đại tỷ đừng lo lắng!” Lăng Tuyết thấy Hỏa Loan bên cạnh bộ dạng đầy lo lắng, còn hơn cả lúc bản thân nàng và Thiên Khiển bị đám người kia dồn ép, có chút cảm thấy Hỏa diệm thú cao giai cũng không quá đáng sợ như lời người ta đồn đại, tâm trạng cũng thả lỏng hơn một chút, dịu dàng nói,”Điều công tử hứa với mọi người, hắn sẽ thực hiện a!”
“Không phải, đấy là Tiểu Bạch hứa với ta!” Hỏa Loan nghe thấy Lăng Tuyết gọi mình là đại tỷ, cũng thấy “con cái” nhân loại này không quá tệ, cũng không câu nệ mà nói thẳng,”Gia gia ta từng nói, nhân loại các người chẳng có ai đáng tin hết… Ấy ấy, tên Đại Lang ngốc kia, đừng có dọa bọn chúng chết sớm vậy chứ, tiểu muội này còn chưa nói gì mà!”
“Công tử không phải người như vậy đâu!” Lăng Tuyết cự nự, chỉ có điều thanh âm càng nói càng nhỏ dần, rồi như đến díu lại vào nhau, hai má cũng hơi đỏ lên, không hiểu sao tự dưng lại đi giải thích chuyện này hộ hắn.
Hỏa Loan ngó bộ dạng của Lăng Tuyết một lúc, rồi tóm lấy ngọc thủ của Lăng Tuyết mà kiểm tra qua mạch tượng, lại rờ qua trán của nàng. Trong lúc Lăng Tuyết còn chưa hiểu chuyện này là sao, thì đã thấy Hỏa Loan lôi từ trong áo bào hỏa diễm của mình ra một chiếc bình nhỏ, đổ từ đó ra một viên thuốc màu xanh nhàn nhạt, tương tự màu sắc của Tam phẩm Thuần khí đan, có điều nhìn sơ qua cũng biết dược lực trong viên đan dược này nồng đậm hơn rất nhiều.
“Nuốt vào đi!” Hỏa Loan đại mỹ nhân nhét viên đan dược vào tay Lăng Tuyết, có chút không hài lòng nói,”Đám nhân loại các ngươi cũng thật rảnh rỗi, thực lực đã không có, lại còn chui vào sâu trong này làm gì để bị nhiễm hỏa độc vậy?”
“Hỏa độc?” Lăng Tuyết có chút lạ lẫm với cụm từ này, nhìn Hỏa Loan hàm ý hỏi lại.
“Chứ sao mặt ngươi đỏ vậy, còn rất nóng nữa?” Hỏa Loan nhìn Lăng Tuyết, càng lúc càng thấy “con cái” nhân loại này kì quặc,”Trước lãnh địa của ta cũng có một nhân loại tiến vào a, thấy ta rồi mặt hắn cũng y hệt tiểu muội ngươi lúc này vậy! Cái này là hắn định ăn song ta đoạt lấy đó, chắc cũng dùng được phải không? Vì không bao lâu sau thì hắn cũng lăn ra chết mà!”
“Đại tỷ…”
“Thôi bỏ đi!” Hỏa Loan có chút thiếu kiên nhẫn nói, lấy lại viên đan dược trong tay Lăng Tuyết mà trực tiếp nhét thẳng vào miệng nàng ta,”Nhân loại các ngươi tính toán thế nào ta cũng chẳng quan tâm, song… này, hay chúng ta bàn thỏa thuận khác nhé! Tiểu Bạch nhờ ta giải quyết đám kia, song chuyện này không dính dáng gì a! Hay coi như giữa chúng ta làm ra một hồi hợp tác mới đi! Hắn nhờ ta để mắt đến ngươi, ngươi coi đó mà kêu hắn trả ta thêm một ít, được không?”
Lăng Tuyết đang có chút khó thở sau khi bị viên đan dược to đùng tống thẳng vào cổ, thiếu chút nữa lại phun ngược nó ra a! Ai bảo ma thú không tham lam chứ! Hỏa Loan này, rõ ràng làm ra công phu sư tử ngoạm với cả nàng! Mà đồ đâu phải của nàng, nàng cũng có tư cách gì mà hỏi xin Thiên Khiển chứ!
“Đại tỷ… việc này…”
“Coi như vậy nhé!” Hỏa Loan cười hì hì, túm lấy tay Lăng Tuyết móc ngoéo coi như đạt thành giao ước, vui vẻ nói tiếp,”Dù sao tiểu muội ngươi cũng đã giao phối với hắn rồi, đồ của hắn cũng là của ngươi, nha!”
“Giao… cái gì?” Lăng Tuyết nghe Hỏa Loan liến thoắng, đang câu được câu chăng, riêng từ kia thì lại nghe ra cực kì rõ ràng, hai má càng trở nên đỏ hơn, vội vã xua tay,”Không có… đại tỷ… cái này…”
“Này, ngươi lại trúng hỏa độc à? Sao mặt lại càng đỏ hơn vậy?”
“Không có!” Lăng Tuyết xua tay càng lúc càng mãnh liệt hơn,”Muội và công tử… không có chuyện kia!”
“Chuyện kia?” Hỏa Loan ngơ ngác một chút, lại sực nhớ ra Đại gia gia từng nói nhân loại rất thích dùng từ ngữ hoa mỹ để che giấu đi sự thô tục về nghĩa, lại nói tiếp,”Là giao phối hả? Tiểu muội à, ngươi cũng thật lạ nha! Rõ ràng ban nãy còn nói hắn là phu quân của ngươi. Đừng nghĩ ta không biết từ đó nghĩa là gì! Mà có sao đâu? Phụ thân phụ mẫu ta cũng giao phối với nhau mà sinh ra ta, ta đứng đây bây giờ là nhờ có họ, đó là chuyện tốt mà? Hắn là phu quân của ngươi, tức là ngươi cũng sẽ vì hắn mà sinh con đẻ cái, phải không? Ngươi vì hắn mà vậy, hắn cũng vì ngươi một chút mà cho đại tỷ ta thêm chút thù lao, không có quá đáng chút nào nhé, hi hi!”
Lăng Tuyết đứng chết trân tại chỗ khi nghe lý luận của Hỏa Loan, hai má đỏ đến mức như không thể nào đỏ thêm được nữa. Từ ban nãy nàng đã biết vị đại tỷ đại mỹ nhân này ăn nói chẳng có chừng mực nào, song những việc này, đến cả người thường xuyên phải làm ra bộ dáng câu nhân như nàng cũng không dễ dàng tiếp thu được a, mà từ trong miệng của nàng ta thì nó như là một việc vô cùng thiên kinh địa nghĩa vậy!
Song… lúc này đây, khi Thiên Khiển không có ở cạnh nàng, Lăng Tuyết cũng bình tâm một chút mà suy nghĩ thật kỹ, rằng vì sao nàng lại có thể nói được ra những lời như vậy?
Nàng… thực sự coi hắn là phu quân của mình sao?
Nàng không có quen biết hắn lâu dài, cũng chẳng có cái gì gọi là tình cảm khắc cốt ghi tâm với hắn… Khi nàng nói ra những lời đó, rõ ràng chỉ là để kiếm một cái cớ tốt đẹp nhất cho nàng, cũng như là để trêu chọc hắn mà thôi!
Hắn hiên ngang đứng ra phía trước để bảo vệ nàng, nàng cũng nhắc nhở bản thân tương tự mà đứng ra nói đỡ giúp hắn… Song đó là sự trao đổi qua lại công bằng giữa hai bên, mà trong ước định giữa nàng và hắn đã rõ ràng như vậy!
Giữa nàng và hắn, mọi chuyện dường như chỉ đơn thuần là thứ trách nhiệm mơ hồ dựa vào sự tự giác của mỗi cá nhân… Hắn tự giác, nàng cũng tự nguyện…
”Từ nay về sau…”
”Từ nay về sau cũng sẽ không phải lo lắng nữa!”
Là hắn đã nói với nàng như vậy!
Không biết tại sao, nhưng nàng thực sự rất vui khi nghe hắn nói ra những lời như thế!
Là lần đầu tiên, trong suốt hơn hai mươi năm sống trên thế gian này, nàng biết được cảm giác có một người nam nhân che chở, bảo vệ, đứng chắn cho nàng khỏi mọi phong ba bão táp…
Nó không giống cảm giác yên ổn mà mẫu thân mang lại cho nàng. Ở cạnh hắn, dù đôi lúc bực mình, đôi lúc khó chịu, nhưng… những gì mà hắn mang lại cho nàng, dù chỉ diễn ra rất ngắn ngủi, song lại vô cùng bình an.
Lại nói, thứ cảm giác này, sau khi ly khai khỏi Đại hỏa sơn khẩu, liền sẽ triệt để biến mất. Nghĩ đến đây, Lăng Tuyết cảm thấy mũi mình dường như có chút chua xót, khóe mắt cay cay… trong lòng bỗng nhiên dậy lên một cảm giác bơ vơ lạc lõng…
Thân thể nàng không lạnh mà run lẩy bẩy, hai tay vô thức đan thật chặt trước ngực, ánh mắt có chút thất thần nhìn lên phía đỉnh núi trên cao kia.
Tách!
Làn gió nóng thổi nhẹ, dịu dàng tô đậm thêm sắc hồng trên má…
Từ lúc nào, bên khóe mi nàng, nước mắt đã hóa thành mưa rơi rơi…