Đấu Phá Song Song Truyện - Dạ Hoàng Sa

Chương 34: Giải quyết( Thượng )


Đọc truyện Đấu Phá Song Song Truyện – Dạ Hoàng Sa – Chương 34: Giải quyết( Thượng )

“Bát… Bát Kỳ Đại Xà…”
Một cái tên, được lão nhân áo đỏ nhẹ nhàng nói ra, song lại khiến cho những kẻ làm bá chủ của Hải Nộ thành triệt để khiếp sợ. Đơn giản vì bọn chúng biết, cái tên gọi “Bát Kỳ Đại Xà” đại diện cho thứ sức mạnh khủng bố bậc nào.
Trong những câu truyện truyền thuyết của Hải Sa đế quốc, có ghi lại một câu truyện thế này: Cách đây đến cả ngàn năm, vào thời điểm Đệ nhất Hải Sa bệ hạ kiến quốc, từng xuất hiện một cảnh tượng vô cùng kinh hãi nơi dãy Hỏa Diệm Sơn.
Ngay tại thời điểm Hải Sa bệ hạ xưng vương trước mặt vạn thần dân, bỗng nhiên có một tiếng rống lớn, xé trời truyền đến. Bệ hạ cùng quần thần vô cùng khiếp sợ, vội vã rời khỏi vương điện tìm hiểu nguyên nhân, thì kinh khiếp phát hiện ở tại dãy Hỏa Diệm Sơn, cách Kinh Đô đến cả vạn dặm, nền trời trong xanh bỗng chốc bị nhấn chìm trong tầng tầng mây lửa, rồi đột nhiên, từ trong Hỏa Diệm Sơn xuất hiện một ma thú hình rắn khổng lồ màu tím, nhìn ra có tám cái đầu, tám cái đuôi… xa vạn dặm cũng cảm thấy lạnh run khi nhìn thấy khí thế vô cùng hung mãnh lăng lệ của nó.
Tám đầu tám đuôi của Cự đại mãng xà lúc này đang vần vũ, tỏa ra vô vàn những cơn tử sắc cuồng phong, đối chọi gay gắt lại với tầng tầng mây lửa ngợp trời.
Trận chiến giữa hỏa diễm và cuồng phong đó kéo dài đến hơn một tuần trăng, xuyên qua ngày đêm, oanh động cả một vùng lãnh thổ, ảm đạm khắp một dải thiên địa… cho đến khi tầng mây lửa triệt để thoái lui, tám cái đầu khổng lồ của con Đại Xà kia vẫn gầm rống rung trời nhiều tháng sau đó, như thể kẻ gọi ra tầng tầng mây lửa kia đã cướp đoạt đi của nó một vật gì đó vậy.
Đến nhiều tháng sau đó nữa, con Đại Xà cũng như đã bình tĩnh hơn, không còn gầm rống nữa, rồi không lâu sau, nó triệt để biến mất vào sâu trong dãy Hỏa Diệm Sơn.
Hải Sa bệ hạ, dù vô cùng tò mò với thứ đã gây ra một hồi chiến đấu điên cuồng như vậy, song cũng chẳng dám cho người đi điều tra chuyện này, mà có dám cũng chẳng kẻ nào dám nhận mệnh lão. Sự khủng bố của con Đại Xà kia còn hiển hiện trước mắt mọi người, kẻ điên nào dám đi tìm cái chết như vậy chứ?
Hải Sa bệ hạ sau đó triệt để lợi dụng trận chiến khủng bố này mà coi đó là biểu tượng cho sự trường tồn bất diệt của đế quốc, cũng đặt cho con Đại Xà thần bí kia một cái tên là Bát Kỳ Đại Xà.
Chỉ là, qua gần một ngàn năm Bát Kỳ Đại Xà im hơi lặng tiếng, câu truyện về nó năm xưa cũng trôi dần theo dòng chảy lịch sử, dần dần trở thành một câu truyện truyền thuyết, không ai còn biết rõ thật giả, đúng sai…
Nhưng giờ đây, trước mắt đám bá chủ Hải Nộ thành… truyền thuyết đó, một lần nữa tái hiện!
“…”

Lão nhân nghe được vậy, khóe miệng cũng lộ một nụ cười nhạt. Chợt, lão nhân bước tới một bước, thiên địa vào thời khắc này lại càng trở nên ảm đạm, một cỗ khí tức bạo liệt như bao phủ, đè nén được linh khí của cả đất trời tỏa ra. Khí thế như bão tố, chèn ép không khí xung quanh đến mức không ai thở nổi.
Sau khi khí thế tản đi, khuôn mặt tất cả đều trở nên trắng bệch.
“Bát… bát giai…?”
Đám người Lăng Thiên thừ người ra, thân thể toàn bộ không khống chế được mà run rẩy. Cả đời này bọn chúng chưa từng được gặp qua Bát Kỳ Đại Xà, nhưng uy áp khủng khiếp như vậy đã nói cho bọn chúng biết, lão nhân trước mặt này không phải là thứ mà bọn chúng có hi vọng đánh lại.
“Lũ ngu muội các ngươi nói cái gì Bát giai?” Hỏa Loan đại mỹ nhân cười thầm sự ngu dốt của đám người Lăng Thiên, có chút cao giọng nói,”Đại gia gia của ta đã sớm siêu việt Cửu giai từ mấy trăm năm trước rồi!”
“Cửu…” Đám người Lăng Thiên toàn thân chết lặng, có chút khóc không thành tiếng. Đấu Vương như bọn chúng, đừng nhắc đến Cửu giai, độc chiến Ngũ giai trung cấp ma thú đã là quá mức rồi!
Lăng Thiên cười bi ai không thôi. Đứng trước mặt lão nhân áo đỏ siêu việt thực lực bằng với cường giả Đấu Thánh của nhân loại, cho dù có tỏ ra kiên định, bình tĩnh thế nào đi chăng nữa, cũng không nổi lên được chút lòng chống cự nào. Mọi hành động đều chỉ là phí sức mà thôi.
So với đám gia chủ, đoàn trưởng, đám con cháu đệ tử lại càng yên lặng hơn. Từ lời nói của Hỏa Loan, lại nhìn sắc mặt của gia gia, phụ thân, bọn chúng cũng hiểu đám người mới tới đây, đặc biệt là lão nhân áo đỏ kia cực kỳ đáng sợ.
Trong nhất thời, hoảng sợ, tuyệt vọng lan tràn khắp đám người. Những tưởng như sắp được chứng kiến một trò vui, lại như biến thành tận thế!
“Cửu giai thì có làm sao?” Phá tan sự tĩnh mịch, một giọng nói có phần coi thường bỗng dưng vang lên từ phía sau đám người Lăng Thiên,”Có mạnh được hơn gia gia của ta không?”
Toàn trường ai nấy đều đứng hình, như cùng lúc hướng ánh mắt nhìn về phía kẻ nói ra lời thách thức trắng trợn ấy. Nếu không phải vì kẻ đó đứng ở tận sau cùng, có lẽ Thiên Khiển cũng sẽ dễ dàng nhận ra gã qua bộ đồ màu lục, và cái quạt không ngừng phe phẩy trên tay.

Đào công tử, lúc này y phục có chút rách rưới, cây quạt trên tay cũng không còn nguyên vẹn, sau khi oang oang nói ra lời vừa rồi, lại thấy không chỉ gia gia, mà chung quanh toàn bộ đều nhìn mình bằng ánh mắt kì quái, có chút khó hiểu, nhanh mồm nói tiếp.
“Ta nói sai sao? Gia gia ta tung hoành khắp Hải Sa đế quốc, có sợ kẻ nào? Cửu giai có là gì? Làm chủ một ngọn núi thì m…”
“CHÁT!”
Như không bình tĩnh được nữa, Đào lão gia vung tay tát thẳng vào cái mõm chó đang sủa linh tinh của đứa tôn tử ngu xuẩn của mình, vừa lo sợ Bát Kỳ Đại Xà lão nhân động nộ, vừa thầm mắng chửi không ngớt bản thân ngày thường nuông chiều thằng nghịch tử này quá, thành ra giờ đây quen miệng nói nhảm, không biết trời cao đất dày là gì.
Đào công tử dù sao cũng là cường giả “Nhất tinh Đấu Giả”, lại thấy đám gia chủ khép nép khiếp sợ mấy kẻ lạ mặt kia, liền có ý tốt muốn để gia gia uy mãnh dương oai một phen, chẳng hiểu sao lại bị ăn một cái tát trời giáng, “uất ức” đến hộc máu, bất tỉnh đương trường.
“Đại gia gia…” Hỏa Loan nhìn thoáng cảnh tượng khôi hài phía dưới, tự dưng có chút cảm thán đối với thứ rác rưởi mới bị lão già xấu xí tát một cái liền lăn ra ngất xỉu kia, không hiểu đây là siêu cấp ngu xuẩn hay cực kì dũng cảm nữa, lại thấy tình huống này không có nguy hiểm như Tiểu Bạch miêu tả, thầm thì vào tai lão nhân áo đỏ, thủ thỉ nói nhỏ,”Cái đám rác rưởi này, mình Tiểu Bạch cũng dư sức dọn dẹp, sao lại…”
“Hà hà…” Lão nhân cười nói, không nhìn Hỏa Loan, cũng chẳng thèm nhìn đám người sâu kiến kia, chỉ hơi liếc qua chỗ ba người Tiểu Bạch đứng, ánh mắt nhìn về phía tiểu tử “Thạch ca ca” của nàng, có chút hài lòng.
Từ lúc lão xuất hiện, đến khi bày ra uy thế kinh thiên động địa của Đấu Thánh, duy chỉ có mình tiểu tử đó là cả sắc mặt lẫn khí tức đều không hề thay đổi…
Dẫu cả ngàn năm qua, lão nhân chưa nếm trải qua cái gì gọi là nhân tình thế thái, nhưng nhìn thấy cháu gái mà lão vừa nhận vui vẻ dựa dẫm vào một tiểu tử còn yếu hơn nàng vài phần, tâm trạng tất nhiên có chút không vui, liền làm ra một chút thử hắn. Nhưng, trước uy thế mà đám sâu kiến kia ai nấy đều run sợ, tiểu tử này lại như chẳng ảnh hưởng gì, chỉ chăm chú cưng nựng Tiểu Bạch đã hóa trở lại thành tiểu hồ ly rúc vào ngực hắn, khiến lão cũng phải thay đổi cách nhìn ít nhiều.
Lại nhớ đến lời nha đầu Hỏa Loan nói, trí tuệ trải ngàn năm của lão cũng linh mẫn hiểu được dụng ý của tiểu tử kia.
“Tiểu tử này, rất thâm sâu a!” Lão nhân cười nhẹ nói với Hỏa Loan,”Bỏ ra một chút vốn, vừa giải quyết được bề mặt, lại chặt đứt được ẩn họa. Tiểu Bạch coi như bị hắn tính toán, song lại là vô cùng có lợi cho nàng ấy… Cháu rể này, tạm coi như qua cửa!”

“Đại gia gia, sao lời Người nói mâu thuẫn vậy?” Hỏa Loan có chút thắc mắc hỏi,”Người nói với Loan nhi, con người lòng dạ sâu như biển, toan tính lẫn nhau, chẳng ai tốt cả. Tiểu Bạch bị tiểu tử kia tính toán thì hắn dĩ nhiên là người xấu, sao Người lại nói như chấp nhận hắn vậy?”
“Loan nhi, con còn nhỏ, chưa hiểu được đâu!” Lão nhân chậm rãi nói, cũng không có ý giải thích với nàng,”Vả lại, tiểu tử kia thích tính toán, ta coi như cũng tính toán hắn một chút. Gọi bọn ngươi đến, không phải vì Thất giai ma hạch cả sao, coi như cho hắn thấy tính toán lên ma thú cũng phải trả một cái giá không nhỏ, vậy là được rồi!”
Nói rồi, không để ý đến sắc mặt hưng phấn của đám tôn tử tôn nữ này, trực tiếp lên tiếng hỏi Tiểu Bạch.
“Tiểu Bạch ngoan, con muốn gia gia và mấy a di thúc thúc giải quyết đám người này như thế nào?”
“Là tỷ tỷ!” Hỏa Loan đại mỹ nhân vội vã chữa lời lão nhân, có chút làm ra tư thái tiểu nữ nhân nhìn vào Tiểu Bạch.
Nàng chưa có già đến mức làm a di người ta a, mới có hai trăm mười ba tuổi thôi mà, so với đám xấu xí phía sau còn trẻ chán!
“Ca?” Tiểu Bạch nghe thấy Xà gia gia của nàng hỏi, liền ngẩng đầu lên nhìn Thiên Khiển dò hỏi,”Ca muốn sao? Chứ Tiểu Bạch rất không thích đám người xấu này a!”
“Ca cũng không thích, nhưng…” Thiên Khiển gật đầu, lại nhìn về phía Lăng Tuyết đang sợ hãi đứng nấp sau lưng hắn, có chút bất đắc dĩ cười khổ.
Nàng chỉ là Lục tinh Đại Đấu Sư, uy thế ban nãy của lão nhân áo đỏ thực sự làm nàng khiếp sợ, cứ bấu chặt vào lưng áo hắn từ nãy đến giờ, không dám ho he nói bất kì một câu nào.
“Tuyết nhi cô nương…” Hắn cười nhẹ, kéo tay nàng tiến về phía trước, để nàng nhìn thẳng vào đám người vừa rồi còn hùng hổ muốn xâu xé nàng và hắn kia, giờ ai nấy sắc mặt trắng bệch, triệt để hóa thành tượng đá, nhẹ giọng nói,”Những kẻ này, tùy cô nương giải quyết!”
Lăng Tuyết nghe Thiên Khiển nói vậy, thân thể lại một lần nữa run lên, có chút nắm tay hắn chặt hơn.
“Công tử…”
“Lăng Tuyết hư, không được lợi dụng Thạch ca ca!” Tiểu Bạch nhìn vào bàn tay Lăng Tuyết cố tình tóm chặt lấy Thiên Khiển, liền nhảy thoát khỏi vòng tay của hắn, leo xuống chỗ hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, chi trước nhỏ xíu đập đập liên hồi, có chút giận dỗi nói,”Không là Tiểu Bạch nói…”

“Được rồi!” Thiên Khiển có chút buồn cười nói, túm lấy gáy hồ ly của Tiểu Bạch mà nhấc lên, lại đặt nàng ngồi lên vai hắn,”Làm tỷ tỷ phải biết rộng lượng, hiểu không?”
“Vâng!” Tiểu Bạch liếc nhìn Lăng Tuyết, cái mũi hồ ly vẫn dài thượt ra tỏ vẻ không chịu, song vẫn nghe lời Thiên Khiển mà nói.
Lăng Tuyết thì vui rồi. Vốn dĩ đang lúng túng không biết nên làm thế nào, lại nghe Thiên Khiển phân chia vai vế kì cục, cho Tiểu Bạch làm tỷ tỷ của nàng. Hắn không biết đến bản thân còn kém nàng bảy, tám tuổi sao?
“Tiền bối… Đại nhân…” Như lấy lại được một chút tự tin, nàng hướng về phía hồng sam lão giả, cung kính cùng sợ hãi nói,”Người… thực sự muốn giải quyết bọn họ sao ạ?”
“Tất nhiên là không!” Lão nhân bình thản nói, khiến đám người Lăng Thiên như vừa tìm được lối thoát, rồi lại nhanh chóng chạm đến địa ngục,”Song, cháu gái ngoan của lão phu đã ra mặt, tiểu tử kia lại cho ngươi toàn quyền giải quyết… Vả lại, dù sao thì đám tôn tử tôn nữ của lão phu cũng cần chút thù lao mà tiểu tử kia hứa hẹn, nếu không làm ra chút chuyện, thực sự cũng là không có ý tứ a!”
“Đại… đại nhân!” Lăng Thiên nghe thấy hai từ “thù lao”, lập tức gào thét như chết cha chết mẹ,”Xin Ngài đừng nghe lời xằng bậy của tiểu tử này! Nó thì có được thứ gì có ích đối với các vị đại nhân cơ chứ! Tiểu nhân cùng các vị ở đây đều là gia chủ của Hải Nộ thành, thiên tài địa bảo nhiều vô kể, tiểu nhân…”
“Ý của ngươi là sẽ thỏa mãn điều kiện cao hơn của tiểu tử này sao?”Lão nhân áo đỏ tỏ vẻ thích thú nói, dù nếu kẻ nào hiểu tính tình của lão đều biết đây cũng chỉ là một cách vui vẻ của riêng lão, kéo dài hi vọng cho con mồi, rồi tuyệt vọng, lại hi vọng, lại tuyệt vọng…
Một trò chơi tử vong, rất là vui!
“Vâng! Vâng!” Không chỉ Lăng Thiên, mà toàn bộ những kẻ đứng xung quanh đó đều nhất tề nhao nhao hưởng ứng, liên tiếp buông ra những lời khoe khoang gia thế, rồi khiêu khích xỏ xiên Thạch hoàng mao tiểu tử dám lộng ngôn lừa phỉnh tiền bối đại nhân, thật không biết viết chữ “chết” ra làm sao… đại loại vậy.
“Tiền bối, như đã hứa, ta chỉ có cái này thôi!” Thiên Khiển thấy sắc mặt tối xầm lại của Tiểu Bạch lẫn Lăng Tuyết, cũng hắc hắc cười nhạt, không có làm cái việc vô vị đi cãi lại đám cầm thú kia, chỉ vỗ nhẹ vào Không Gian Giới, lấy vài viên ma hạch đỏ rực như lửa, xòe ra trước mắt lão nhân.
“Ha ha!” Lăng Thiên nhìn vào mấy viên ma hạch trong lòng bàn tay Thiên Khiển, tâm trạng vui sướng đến mức không thèm để ý kĩ mà điên cuồng cười lớn, ra vẻ đắc ý,”Tiểu tử ngu xuẩn! Chỉ là mấy viên ma hạch cỏn con mà cũng mang ra lừa phỉnh tiền bối đại nhân…”
“Thực sự là Thất giai!”
Thanh âm kiều mị, có chút sửng sốt của Hỏa Loan đại mỹ nhân vang lên, khiến tiếng cười của Lăng Thiên trở nên khó nghe vô cùng, lại làm ra bộ mặt nhăn nhó cực điểm…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.