Bạn đang đọc Đâu Chỉ Riêng Mình Anh – Chương 35
Khánh căng mắt ra nhìn cái số đang gọi đến, số của Bảo. Lúc tối mệt nằm ngủ luôn chả nghĩ đến gọi cho anh. Cố lấy giọng tỉnh táo Khánh trả lời:
– Em nghe, giờ anh mới về khách sạn à?
– Mở cửa cho anh đi.
– Anh nói với nhân viên à? – Khánh ngáp dài.
– Không mở cửa nhà cho anh ấy.
– Ơ… mở cửa ấy ạ. Nhà mình ạ.
– Chứ nhà ai nữa, nhanh nhanh nặng quá này.
Khánh tắt máy, ngồi bật dậy. Ngước mắt lên trần cho tỉnh rồi đờ người ra. Sao lại thế nhỉ??? Nhưng cũng chạy xuống nhà. Đứng trước cửa nhà Khánh gọi to.
– Anh có ngoài đấy không?
– Có. Em không cho anh vào à?
Khánh lật đật chạy đi lấy chìa khóa mở cửa. Con Vic với Lavin theo Khánh ra ngoài, nhìn thấy Bảo thì con Lavin chạy ngay lại, đu lên người anh. Còn con Vic chỉ từ từ tiến lại gần, vẫy vẫy cái đuôi rồi hít tay anh.
– Nửa đêm mà em hét to thế, hàng xóm kêu thì sao. – Bảo cười.
– Anh làm gì ở đây? – Mặt Khánh hình sự.
– Anh về nhà chứ làm gì?
– Sao đi 5 ngày mà mới 3 ngày đã về rồi, còn về nửa đêm nữa?
– Xong việc thì lại chẳng về luôn. Hay em thích anh ở đấy chơi nốt rồi mới về?
– Nhưng sao về đêm hôm thế này?
– Ô thì chiều xong là về đây luôn chứ sao nữa. Mà em làm sao cứ như hỏi cung thế? Tỉnh ngủ chưa?
– Chưaaaaa.
– Biết ngay mà, cứ buồn ngủ là hay nói năng linh tinh. Thế có ngủ tiếp không hay lấy quà.
– Ừ ngủ tiếp. – Khánh quay lưng định lên nhà. – Mà quà gì? Ơ có quà à.
– Ừ mà thôi mai anh đưa cho, cho anh lên đi tắm đã. Người bẩn quá.
– Thế mang vali lên phòng em lấy quà nhé.
– Ừ cũng được. – Bảo kéo cái vali lên cầu thang, ôm eo Khánh. – Nhớ anh không?
– Em có. – Khánh ngả đầu vào vai anh.
Khánh ngồi trên giường gọi vọng vào nhà tắm.
– Anh ơi em mở ra xem nhé.
– Ừ, lấy hộ quần áo của anh ra nhé. Có hai cái sơ mi với một cái áo len là sạch thôi, còn lại là quần áo bẩn đấy, anh để dành về nhà giặt.
Khánh mở cái vali. Thấy lẫn trong đống quần áo là một cái hộp nhỏ hình vuông. Màu xanh ngọc buộc nơ trắng.
– Tiffany box. Mình có Tiffany box. – Khánh kêu lên khe khẽ. – À mà có đúng của mình không nhỉ.
Để cái hộp ra giường, Khánh cất quần áo sạch vào tủ còn mang quần áo bẩn của Bảo xuống bỏ vào máy giặt. Khi quay lên nhà thì con Vic với Lavin cũng theo lên.
– Nhớ Bảo lên chơi với Bảo à. – Khánh cười xoa đầu chúng nó.
Hai đứa ngồi ở cửa, Lavin thỉnh thoảng quay sang hít hít liếm liếm con Vic. Mà con bé thì cứ ngồi im. Thấy Bảo từ nhà tắm ra thì đứng vội lên. Chờ phản ứng của Bảo. Nhìn thấy nó anh khoác cái khăn tắm lên cổ, ngồi xuống vuốt lông cổ hai đứa.
– Sao đi có mấy hôm mà về nhìn chúng nó béo thế. Mấy hôm em không dẫn chúng nó đi chơi buổi chiều hả? – Bảo quay ra hỏi Khánh.
– Không, em đi làm về mệt. Với lại đi một mình trông hai đứa sao được, chúng nó mà chạy thì giời đuổi. – Khánh phụng phịu. – Mà anh ơi…
– Ơi.
– Hộp này của ai đây. – Khánh bẽn lẽn thò ngón tay đẩy cái hộp ra trước mặt.
– Của em đấy. – Bảo cười, leo lên giường.
– Em mở nhé. – Khánh cầm cái hộp lên. Nghĩ thầm trong bụng là khuyên tai, hoặc dây chuyền.
– Ừ, hay thích anh mở cho.
– À thế anh mở đi. – Khánh đưa cái hộp cho anh.
Bảo mở hộp, lôi ra một cái nhẫn. Màu trắng, hình như bằng bạch kim hoặc bạc. Có gắn một viên đá hình vuông cũng màu trắng. Nhìn đơn giản nhưng thanh thoát. Không cầu kì.
– Hự. Sao lại là nhẫn. – Khánh gục mặt xuống gối. – Em tưởng nhà khuyên tai hay dây chuyền cơ.
– Em không thích nhẫn à? – Bảo cười lớn. – Khuyên tai hay dây chuyền thì cũng là trang sức mà.
– Nhưng mà là nhẫn, anh định cầu hôn em à. – Khánh hé mắt ra liếc Bảo.
– Không, ai bảo em thế.
– Thế hả. – Khánh bật ngay dậy. – Thế đưa đây trả em.
– Sao tưởng không thích nhẫn? – Bảo dứ dứ không đưa lại cho Khánh.
– Nào nào, đưa cho em. – Em sợ anh cầu hôn thôi chứ không phải thì thích chứ.
– Ừ, năm nay em đã được tuổi đâu. Anh cũng định rồi đấy. Mà chưa được.
– Ô anh xem ở đâu đấy.
– Chuyện. Đưa tay đây anh đeo cho. – Bảo kéo tay Khánh, nhẹ nhàng đeo cái nhẫn nhỏ xíu vào ngón tay giữa. Đưa lên ngang mắt ngắm. Cười ưng ý. – Vừa quá.
– Ừ vừa nhỉ. Đẹp thế. – Khánh cũng đưa lên nhìn, cười mãn nguyện. – Đắt không anh?
– Bằng cả cái hợp đồng vừa kí đấy.
– Dạ. Thật không?
– Thật. Kí hợp đồng mất một ngày. Đi tìm mua quà cho em cũng mất một ngày. – Bảo kéo Khánh lại gần, ngả đầu gối lên đùi cô. – Thích không?
– Có. – Khánh cười tươi. Cúi xuống hôn anh.
– Thế người ta mua quà cho rồi, có gì đáp lại cho người ta không. – Bảo nhăn nhở nhìn Khánh.
– Không em chẳng có gì cả. – Khánh nói rồi định đẩy Bảo ra.
– Lâu lắm anh chẳng được xem thỏ ngọc gì cả. Hôm nay lại mặc cho anh xem đi.
Khánh nghĩ ngợi một lúc.
– Mặc cho xem thì đừng có đòi bỏ ra đấy nhé.
– Mình đi công tác về, mua quà à chẳng vui vẻ với mình. Thôi anh đi ngủ vậy.
– Ừ ngủ nhé. Ha ha. – Khánh cười trêu Bảo. – Này quay đi đâu đấy.
Bảo quay mặt vào tường, nằm im.
– Thôi quay ra đây em bảo này.
– Không, mặc cho anh xem cơ.
– Ừ thì mặc, quay ra đây.
– Hí. – Bảo phi dậy, mở tủ quần áo. Lấy cái túi nhỏ màu hồng quen thuộc