Đâu Chỉ Riêng Mình Anh

Chương 34


Bạn đang đọc Đâu Chỉ Riêng Mình Anh – Chương 34


Sáng ra Khánh bắt Hà đưa đến công ty rồi mới được về, con bé mắt nhắm mắt mở còn không thèm đánh răng rửa mặt. Đi trên đường kiểu một mình bốn làn đường. Thả Khánh trước cửa công ty rồi nó lại bon bon về nhà… ngủ tiếp.
Mấy ngày hôm nay với Khánh hình như thời gian rất thừa, mọi khi đi làm Khánh cũng chẳng đến mức chăm chăm chờ giờ tan sở nhưng cũng thỉnh thoảng hóng cái đồng hồ. Về nhà thì phải nấu ăn cho hai người, cho hai con chó ăn, rồi dọn dẹp. Hôm nào đến ngày thì giặt giũ, tắm cho hai đưa kia… Cũng có tí vất vả của bà nội trợ. Nhưng vẫn vui vì cứ có Bảo ở nhà thì anh sẽ biết cách làm cô cười dù giúp thì Bảo chỉ giúp được vài việc lặt vặt. Mấy hôm nay không có anh ở nhà Khánh mới thấy ở một mình thật buồn.
Thật ra có lẽ do dạo này quen có người ở cùng nên thế. Chứ trước đó Khánh ở một mình suốt đấy thôi. Hôm nay Khánh lại về nhà một mình. Lại đứng chờ taxi. Tí nữa lại ăn một mình. À, với con Lavin và con Vic nữa.
Vừa bước chân xuống sảnh thì đã thấy cái xe ô tô hôm qua và lại… Vũ. Gì nữa đây?
– Hôm nay lại không có ai đưa về à? – Vũ hỏi, giọng điệu khó hiểu. Vừa kiểu mỉa mai, tò mò lại có tí thích thú.
– Anh lại đến làm gì nữa thế? – Khánh đã đang chán lại thêm bực mình.
– Nếu từ giờ không có ai đưa em về thì anh sẽ cho em đi nhờ.
– Anh rỗi việc nhỉ. Mấy hôm nữa người yêu tôi về rồi. Không cần anh chở.
– Vậy à. Hôm nay thì không có ai đón đúng không. Đi nhờ một đoạn cũng không thiệt thòi gì chứ?

– Anh làm sao thế? Tôi có người yêu mới rồi. Anh thì cũng vẫn đang có vợ. Mà kể cả sau này anh có bỏ vợ cũng không liên quan gì đến tôi nữa. Đừng bám theo tôi như thế. Tôi cũng có sức chịu đựng như người bình thường thôi.
– Chỉ muốn mời em đi ăn, rồi đưa em về. Thế thôi.
– Không rảnh. – Khánh cau có. – Anh đừng đến đây nữa. Tôi bực mình lắm rồi đấy.
– Thế em định làm gì? Kêu người yêu em xử lí tôi chắc… Này em đi đâu thế?
Khánh quay vào trong sảnh, ngồi lì ở phòng bảo vệ.
– Bác, cho cháu ngồi nhờ. Nếu có người vào bác nhớ báo công an nhé. – Nhìn mặt Khánh lúc này bác bảo vệ chắc chẳng hiểu đang đùa hay đang nói thật.
– Bác là bảo vệ mà lại đi báo công an à.
– À à, nhưng tóm lại là bác cho cháu ngồi chờ đến lúc nào có người đến đón cháu.
– Ừ cứ ngồi đi, từ tối nay đến sáng mai chỗ này của một mình bác. – Bác bảo vệ nói rồi ngồi nhấp ngụm nước trà, tiếp tục đọc nốt tờ báo.
– Rồi giờ gọi ai cho đi về cùng đây. Hôm qua vừa gọi Hà. Giờ chả nhẽ lại gọi nó. – Khánh lẩm bâm rồi bấm điện thoại gọi cho Hà. – Ô mày ơi đừng đùa tao. – Máy cứ bận.
Nghĩ ra ai đó để gọi lúc này. Chị Lâm thì không được rồi. Cái Vân thì nhà nó xa quá. Gọi nó sang bây giờ con bé đi xe máy thì quá tội. Còn ai nữa. Ờ còn… còn Phong. Nhưng hoàn cảnh này đi nhờ anh có hợp lý không. Em rể anh đang đứng bên ngoài kia bám như đỉa. Hơn nữa, mình chẳng có tí lí do chính đáng nào để nhờ. Nghĩ đến đây Khánh như muốn khóc. Chưa bao giờ Khánh thấy mình cần Bảo ở cạnh như thế. Nhưng mà… Khánh thận trọng đứng dậy, nép người nhìn ra cửa sổ. Vũ chẳng có dấu hiệu gì sốt ruột càng không thấy có ý định nào cho thấy sẽ bỏ về.
– Hóa ra anh ta mặt dầy hơn sau từng ấy thời gian à. – Khánh bất lực, thôi bừa đi. Mình cứ về nhà trước đã, mai xin nghỉ ốm một ngày. Cứ về nhà đã.

– Ờ… lúc em đang gọi anh đang làm gì thế?
– Cũng chuẩn bị đi về thôi, giờ này thì ai chẳng từ công ty về.
– Mà em tưởng giờ muộn rồi anh phải về rồi cơ.
– Thế sao hôm nay lại nhờ anh đến đón thế? – Phong cười quay sang hỏi.

– À, tự nhiên hôm nay em hơi mệt. Anh Bảo đi vắng. Em gọi taxi mãi không được. Hơn nữa cũng lâu không gặp anh, hỏi xem anh có gần không thì gặp nhau tí tiện cho em đi nhờ thôi. – Khánh nói. Không nhắc đến việc vài phút trước khi Phong đang lùi xe ở cửa công ty Khánh thì Vũ đã lên xe về ngay lúc ấy. Có lẽ Phong thì không thấy Vũ. Nhưng Vũ thì đã nhìn thấy Phong. Hoặc không thì là anh ta đứng chán rồi về.
– Thế tối nay em ăn tối một mình à, có muốn đi ăn với bọn anh không?
– Thôi, em vẫn hơi mệt. Anh với nó vẫn bình thường chứ? – Nếu hôm nay Phong chỉ ăn một mình thì có lẽ Khánh sẽ nghĩ lại. Nhưng có hẹn với Hà rồi thì lại từ chối ngay.
– Ừ, kể ra cũng có cái tích cực lẫn tiêu cực.
– Cụ thể?
– Thì anh ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ hơn. Hình như dạo này chẳng có đêm nào thức muộn hay thức trắng nữa. Đêm cũng không uống rượu với hút thuốc nhiều. Cô ấy mang hết rượu của anh xuống bếp. Hình như nghĩ như thế anh sẽ ngại mà không uống nữa. Nhưng thực ra là anh cũng không thích Hà thấy anh uống rượu.
– Tốt đấy chứ.
– Nhưng thỉnh thoảng anh lại bị lôi đi mua sắm rồi đi ăn uống hoặc uống rượu với bạn cô ấy. Anh không thích chỗ đông người. À, một vài lần phải đi đón cô ấy về lúc say nữa.
– Nó vẫn thế à?
– À không phải đi chơi, dạo này cô ấy với bà nào đó hợp tác mở văn phòng tổ chức sự kiện. Một vài lần đi tiếp khách về muộn thôi. Còn đi chơi dạo này ít rồi.
– Thế à, sao nó không kể cho em?
– Cô ấy bảo làm được quá 1 tháng mới dám kể, vì không thế nào em cũng ca cẩm.

Cả Phong và Khánh cùng cười, đã về đến nhà. Nhanh chóng xuống xe, Khánh ghé vào sát cửa cám ơn Phong.
– À, mấy hôm nữa anh ấy về mấy đứa lại đi ăn anh nhé.
– Được rồi, hẹn anh trước là được. Chào em nhé.
– Chào anh. – Khánh nói rồi đóng mạnh cửa xe. Rút chìa khóa mở cửa vào nhà.
Nhìn đồng hồ đã gần 8h. Ngại nấu ăn. Khánh thả hai đứa ra cho chúng nó chơi. Đổ đồ ăn ra bát. Rồi lên nhà. Hai đứa phải ăn muộn tranh nhau ăn. Hôm nay phải tắm cho cả hai. Khánh xả nước ra bồn, xuống lùa hai đứa lên nhà để tắm. Cũng may con Vic có vẻ thích sạch sẽ nên ngồi im để Khánh dội nước, xát xà phòng. Con Lavin thì lúc đầu còn trốn. Nhưng hình như ở ngoài chơi một mình buồn. Nên lúc sau cũng mò vào nhà tắm. Tắm xong cho hai đứa còn phải sấy lông cho chúng nó. Trời lạnh để tự khô Khánh sợ chúng nó ốm. Xong rồi còn phải đi dọn nhà tắm và lau nhà vì lúc mới tắm xong người ướt nhưng con Lavin đã chạy ngay xuống nhà.
9h. Cũng xong. Khánh úp gói mì ăn rồi đi tắm. Chẳng thèm rửa bát. Cố gắng lết đi tắm rồi lên giường luôn. Hình như hôm nay Khánh mệt thật chứ chẳng phải bịa ra nói với Phong, cũng định nhớ lại chuyện lúc nãy để chửi rủa sự đeo bám của Vũ. Nhưng mệt quá nên ngủ luôn.

Chuông điện thoại của Khánh kêu, Khánh thò tay tắt đi. Đã nhớ là sáng mai xin nghỉ hôm nay tắt chuông báo thức rồi. Sao vẫn kêu nhỉ. Một lát chuông lại đổ, Khánh đưa cái điện thoại lên nhìn xem lúc nãy mình có để báo lại không. Mà không phải chuông báo thức. Cuộc gọi đến. Đồng hồ ở điện thoại Khánh chỉ 11h30


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.