Bạn đang đọc Đâu Chỉ Riêng Mình Anh – Chương 36
– Định tìm thỏ ngọc đấy hả. – Khánh nằm trên giường nhìn Bảo lục lọi trong tủ.
– Ơ, thỏ ngọc của anh đâu.
– Em giặt rồi, mới giặt sáng nay. Định để hôm nào anh về thì mặc chúc mừng đi công tác lâu ngày. Ai bảo anh về sớm. Ha ha ha. – Khánh bò lăn ra cười.
– Anh không biết đâu. – Bảo cụng đầu vào cửa tủ quần áo.
– Thôi đi ra đây em ôm ngủ, muộn rồi. – Khánh dỗ dành.
– Ứ. Không ngủ.
– Thế sao giờ, phải em cố ý đâu. Giờ ướt mặc sao được. Ốm đấy. Thích em ốm à.
– Bảo ngước mắt lên trần nhà. – Thôi thế mặc gà chip cũng được.
– Ờ thôi thế mang ra đây em mặc à xem.
Bảo thất thểu lôi bộ con gà ra đưa cho Khánh. Khánh chui tọt vào trong cái áo luôn.
– Ơ làm gì thế? Em mặc kiểu gì đấy?
– Bộ này rộng, mặc cả cũng vừa mà. Thế cho nhanh. – Khánh nói, đút tay vào hai bên cánh.
– Không được không được. Ăn mặc phải đàng hoàng chứ.
– Mặc mấy cái bộ này mà đàng hoàng gì. – Khánh phì cười.
– Không được, vào nhà tắm thay đi. Bên trong không được mặc gì chứ. Đi ngủ phải thoải mái.
– Lại còn thế nữa.
– Nhanh lên nhanh lên. – Bảo vừa cười vừa đẩy Khánh vào nhà tắm, quay ra nói với con Lavin với con Vic nãy giờ ngồi ở cửa trêu nhau. – Thích ăn thịt gà không?
Nhìn mặt hai đứa ngắn tũn. Chắc chẳng hiểu Bảo nói gì.
– Ấm quá. – Khánh đi ra, áp hai cái tay lên má. – Thơm nữa, giặt rồi mà để trong tủ vẫn thơm nhỉ.
– Còn cái gì bên trong không ấy?
– Còn chứ.
– Sao lại thế, bỏ hết ra cơ mà. – Bảo giận dỗi. – Ơ mà thôi ra đây anh bỏ cho. Này làm gì đấy hai đứa kia.
Vic với Lavin lần đầu nhìn thấy Khánh mặc bộ này. Theo phản xạ tự nhiên của hai đứa cứ thấy cái gì mềm mềm bằng bông là chúng nó thích. Kiểu như củ cà rốt. Con Lavin cứ hít hít cái chân với cánh bộ quần áo. Nhìn có vẻ rất thích thú. Chuẩn bị gặm đến nơi rồi.
– Thôi thôi xuống nhà đi, chỗ người lớn chơi. – Bảo chạy ra đủn hai đứa ra ngoài cầu thang, khép cửa lại. Vừa quay vào thì con Lavin đã lại thò đầu vào. Bảo lại phải chạy ra đóng cửa.
– Chúng nó vẫn ở ngoài đấy hay xuống nhà rồi đấy? – Khánh leo lên giường ngồi.
– Hình như xuống rồi. – Bảo phi lên ngồi cạnh Khánh, thò tay ôm eo. – Ấm thế. Mấy hôm anh ngủ một mình lạnh lắm.
– Em chả bảo tối ngủ đắp chăn ấm vào rồi còn gì.
– Mà phải có hơi người mới ấm. Hí. – Bảo thò tay kéo cái khóa trước bụng Khánh, thò tay vào đấy.
– Á á làm cái gì đấy hả. – Khánh nắm tóc Bảo giật giật.
– Trong này ấm hơn này, trong này có gì không nhỉ. – Bảo trêu Khánh.
– Bỏ tay ra em buồn đấy.
– À à, có máu buồn. Yeeeeeeeeeeeeee.
– Này em buồn thật mà. – Khánh lăn ra giường. – Có bỏ tay ra không không ăn cắn cho bây giờ. Này cái tay cái tay.
Bảo kéo cái chăn lên trùm kín đầu.
– Này mặc đã được 10 phút đâu mà đã bỏ ra thế. Không nhìn lần sau đừng bắt em mặc nhé.
– Đâu anh có bỏ ra đâu. Anh vẫn ngắm đấy chứ. Chui hẳn đầu vào trong này ngắm rồi này.
– Đồ lẻo mép.
…
Sáng sớm hôm sau hai người dậy muộn, con Vic với Lavin hình như đói quá. Từ sáng đã chạy lên cửa phòng biểu tình. Hôm qua ngủ muộn. Mà đúng hơn là rất muộn.
Khánh vẫn chưa dậy, Bảo nhẹ nhàng ra ngoài mở cửa. Giơ ngón tay lên suỵt suỵt rồi lùa hai đứa xuống nhà. Đổ thức ăn ra bát rồi đi đánh răng rửa mặt. Mở tủ lạnh thấy còn trứng với bánh mì nên Bảo ốp trứng. Ở trên phòng Khánh nghe tiếng lục cục dưới bếp. Nhưng mắt vẫn díp lại.
Một lúc sau thì Bảo lay Khánh dậy. Mùi bánh mì nướng với trứng ốp thơm phức. Còn có cả sữa nữa.
– Ăn sáng không em? – Bảo thơm vào má Khánh.
– Em buồn ngủ. – Khánh rúc đầu vào cái chăn.
– Ăn xong rồi lại ngủ tiếp nhé, anh ốp trứng này.
Khánh kéo chăn ngồi dậy, quấn vài vòng quanh người nhìn cho lịch sự.
– Anh làm đấy à?
– Ừ anh ốp trứng với nướng bánh mì.
– Làm lâu không. – Khánh kéo cái gối lên đùi, ngồi tựa vào đầu giường.
– Nhanh mà, em ăn không?
– Em có. Hi. Mà em chưa đánh răng. Đợi em tí. – Khánh định thò chân xuống giường. – À à, lấy cho em mượn cái áo ngủ hoặc áo phông của anh hoặc cái gì đấy đi. Em mặc vào nhà tắm.
Hôm qua lúc thay quần áo sang bộ gà chip Khánh vẫn treo trong nhà tắm.
– Thôi không cần mặc gì đâu. Vào nhà tắm đánh răng thôi mà. – Mắt Bảo sáng lên.
– Anh muốn chết à. Thôi không đánh răng thì không ăn nữa.
– Đây đây. – Bảo mở tủ lấy nhanh cái áo phông cho Khánh. Khánh cầm cái áo ngúng nguẩy đi vào nhà tắm. – Mặc như này vẫn thoáng mát chán. Để mặc lại quần áo thì phí. He. – Tự lẩm bẩm một mình, Bảo đưa miếng bánh mì lên miệng.
Ngon nhỉ. – Khánh vừa ăn vừa cầm cốc sữa uống. – Lần đấu tiên em ăn sáng trên giường đấy.
– Thế lần sau anh lại làm tiếp cho nhé.
– Thôi, thỉnh thoảng mới thú vị chứ. Thường xuyên nhanh chán đấy. – Khánh cười, vươn người kéo Bảo lại gần. Thơm vào má anh một cái rõ kêu.
– À em chưa cho Vic với Lavin ăn.
– Anh cho rồi, không sao nãy giờ chúng nó im thế.
– Thế ạ. Đảm đang nhiều việc ghê. – Khánh trêu anh.
– Ừ anh làm mà. – Bảo cười toe. – Chiều tối nay đi đến chỗ này với anh nhé.
– Đi đâu anh? – Khánh đặt cốc sữa xuống. Ăn sáng no căng. Vỗ vỗ bụng. – Anh ơi bụng to chưa này.
– Có em bé trong đấy không.
– Có sao được mà có. Thế tối đi đâu anh?
– À thì mời khách ở trong kia kí được hợp đồng ra ngoài này chơi với chiêu đãi ấy mà. Tối nay đi ăn. Có ông cũng cho vợ đi theo kết hợp du lịch. Nên anh tội gì không dẫn em đi.
– Thế ạ. – Khánh ngước mắt nhìn Bảo, anh bê cái khay xuống nhà. – Chết thật, đi tiếp khách làm ăn à. Mình chưa đi bao giờ. Đi với công ty Khánh mà cô còn ngại.
Nói đến công ty, tự nhiên Khánh nhớ ra chuyện của Vũ. Cô chưa nói cho Bảo. Cũng không biết phải nói kiểu gì. Sợ anh bực mình. Hoặc không chịu được sự làm phiền của Vũ anh sẽ làm gì đấy không hay. Rồi cả chuyện bất đắc dĩ phải nhờ Phong nữa.
Vừa đi công tác về, hai đứa mới vui vẻ được một hôm. Tối anh còn đi tiếp khách nữa. Thôi, để mai rồi nói. Khách tặc lưỡi xuôi suy nghĩ vừa xuất hiện. Theo Bảo xuống nhà. Tối nay mà đi như thế thì hai đứa phải chuẩn bị cái gì nhỉ?