Đọc truyện Đâu Chỉ Mình Anh – Chương 13
Alice xem bản đồ trong khi Joe lái chiếc xe ô tô họ thuê dọc theo đường Merritt Parkway. Càng lúc Alice càng thấy thư thái hơn khi họ lái xe ra khỏi thành phố, đi qua Westchester rồi đến Connecticur.
Cô căng mắt nhìn hàng cây dày đặc bao quanh hai bên đường cao tốc, với hy vọng sẽ thoáng thấy hình ảnh mờ mờ của những ngôi nhà hoàn hảo, những hàng rào cọc trắng và tất cả những thứ mà cô hình dung về Connecticut, nhưng Joe lái xe rất nhanh và cuối cùng cô cũng phải đầu hàng.
“Anh có thực lòng nghĩ là họ thích chúng ta không?”
Joe thở dài. Alice không ngừng nói về Gina và George, cô rất phấn khích vì đã tìm được một người bạn tiềm năng và không an tâm vì có thể hai vợ chồng cô không có chung một cảm nhận. Họ đã nói về chuyện này tới bốn lần, và Joe bắt đầu thấy khó chịu.
“Có, anh thực lòng nghĩ là họ thích mình,” anh nói. Một lần nữa, “Chúng ta sẽ không lái xe đến ăn trưa với họ nếu họ không thích chúng ta, đúng không nào?”
“Okay, okay. Em xin lỗi. Anh nghĩ là ngôi nhà của họ trông như thế nào?”
“Alice! Vì Chúa! Em đừng hỏi anh những câu hỏi ngốc nghếch như vậy nữa được không?”
“Okay, okay.” Alice quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. “Bỏ qua cho em vì cứ nói đi nói lại mãi.”
Gina không đi dép, đang đứng trong bếp cắt lát cà chua, hành và lau nước mắt.
“Tệ thật,” cô làu bàu khi George bước vào, anh lo lắng đi về phía cô.
“Em yêu, em sao vậy? Em khóc à?”
“Không ạ,” cô nhăn nhó với tay lấy khăn giấy. “Tại hành đấy. Ôi! Mắt em cay xè lên rồi!”
“Em yêu, anh đây, anh đây,” George nựng nịu, vừa cười vừa vòng tay ôm Gina và xoa xoa lưng cô. “Sẽ không sao đâu. Anh ở đây rồi mà.”
“Em nói với anh rồi, em có khóc đâu” Gina cười trong nước mắt khi đẩy anh ra.
“Tất nhiên là em không khóc rồi,” George dịu dàng nói. “Em là cô gái rất dũng cảm.”
“Ôi, George!” Gina lau nước mắt và đánh vào tay anh. “Anh lố lăng quá đấy.”
“Em đang làm gì vậy?”
“Món salad gồm cà chua, hành và pho mát Ý. Anh có nghĩ là chúng ta có đủ đồ ăn không?”
“Tất nhiên là mình sẽ có đủ đồ ăn. Mình có thịt miếng, bánh burger, hàng tấn thịt nướng vỉ và cả món salad hấp dẫn này. Em lo lắng làm gì nữa?”
Gina nhún vai, “Em chỉ muốn tạo ấn tượng tốt với họ thôi. Anh cũng nghĩ là họ mến mình, phải không?”
“Tất nhiên là thế rồi. Thật ra, anh không biết họ nghĩ thế nào về anh, nhưng chắc chắn họ nghĩ em rất tuyệt vời.”
“Liệu họ có cùng chúng ta tham gia buổi gây quỹ tại Met tháng tới không nhỉ, hay như vậy hơi quá?”
George ngừng lại suy nghĩ, “Ý em hơi quá là sao?”
“Ý em là em không muốn làm họ sợ.”
“Anh đồng ý. Mình phải làm mọi việc từ từ thôi.”
“Vâng. Bởi vì em không muốn việc đó phá hỏng mối quan hệ này. Em rất rất mến họ. Em nghĩ bốn chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau.”
“Vậy ý em là chúng mình phải cố gắng hết sức để có hai người bạn đó à?” Miệng George giật giật.
“Ô, ha ha. Không phải. Em chỉ nói là mình không nên tiến tới quá nhanh trước buổi gặp thứ ba.” Và cả hai cùng cười lớn.
Joe và Alice đỗ xe tại Merritt và đi theo hướng dẫn mà George đã fax cho họ. Họ đi lên những con đường quê lộng gió, qua một cây cầu đường sắt, và sau đó, theo như chỉ dẫn, họ rẽ trái sang đường Vineyard, đi ngang qua khu biệt thự McMansion mới toanh và rộng lớn rồi rẽ phải ở hộp thư (màu xanh) thứ ba bên phải.
Họ dừng lại bên ngoài ngôi nhà cũ xinh xắn với ván lợp, và Gina với George cùng chạy ra ngoài chào đón họ. George mặc áo thun và quần soóc rộng, đầu đội mũ đánh bóng chày, Gina mặc áo thun trắng và váy xà rông lạ mắt, đường xẻ váy bay phấp phới khi cô chạy, và Joe đánh giá rất cao chi tiết này.
“Thật tuyệt vời vì hai người đến đây!” Không nhận thấy cái nhìn ngưỡng mộ của Joe, Gina ôm chầm Alice và Joe rất nồng nhiệt. “Anh chị tìm nhà chúng tôi có khó không? Cũng dễ phải không? Anh chị có hiểu chỉ dẫn của George không vậy?”
“Rất dễ tìm. Và ở đây đẹp quá!” Alice nhìn lên những tán cây rộng lớn phía trên đầu họ, ánh mặt trời lấp lánh trên lối vào ga ra rải sỏi. “Làm thế nào hai người lại không ở đây luôn nhỉ? Chúa ơi, nếu đây là nhà tôi, anh Joe sẽ không bao giờ kéo tôi ra khỏi đây được.”
“Đấy là chị nhìn ngôi nhà vào mùa hè thôi.” Gina khoác tay Alice và đưa cô ra phía sau nhà. “Vào mùa đông ở đây xấu lắm. Ảm đạm hết mức.”
“Mùa đông ở đây không có tuyết rơi trắng xóa sao? Cả những chiếc lò sưởi lớn cháy lép bép nữa?”
“Thứ lỗi cho vợ tôi.” Joe làm bộ nhăn mặt. “Vợ tôi có khao khát thầm kín là trở thành cô bé Anne ở trong Anne tóc đỏ dưới mái nhà xanh.”
Gina cười. “Tuyết trông chỉ đẹp trong giây lát thôi, nhưng tin tôi đi, không có gì vui khi chị phải đợi xe ủi tuyết dọn quang đường rồi chị mới được đi ra ngoài, sau đó tuyết được chất thành đống mềm oặt với màu xỉn xỉn trên vỉa hè suốt nhiều tuần liền.”
“Tôi không biết nữa.” Alice nói. “Với tôi nó vẫn rất đẹp. Ôi! Nhìn cái này xem!” Bốn người trèo lên ban công nhìn ra bể bơi nhỏ hình bầu dục. “Chúa ơi, bình dị làm sao!”
“Vâng, nó rất đẹp và hợp với chúng tôi. Mời anh chị ra kia ngồi. Chúng tôi pha trà đá Long Island đấy.”
Họ đi xuống nhà, đến bên chiếc bàn lớn cạnh hồ bơi, một chiếc ô trắng đem lại bóng mát mà họ đang rất cần.
“Hai người ở đây bao lâu rồi?” Joe hỏi.
“Chúng tôi mua nhà ba năm trước,” George trả lời. “Gina có ý tưởng là chúng tôi cần có một nơi để nghỉ ngơi vào cuối tuần, và chúng tôi chán Hamptons đến phát ớn, hơn nữa thực lòng thì tôi không dám tin vào mức giá cả ở đây, quá rẻ so với những nơi chúng tôi từng ở.”
“Thế là tôi truy cập vào trang Web.” Gina tiếp lời khi cô rót trà vào bốn chiếc cốc cao đầy đá. “Và tìm được ngôi nhà này.”
“Anh chị có phải sửa sang gì nhiều không?” Alice vừa hỏi vừa ngắm nghía ngôi nhà.
“Không. Chúng tôi không đụng chạm gì đến nó cả.” George nói. “Thật may mắn.”
“Anh chị biết không, tôi phải tự sắp xếp trang trí căn hộ trong thành phố, và tôi không muốn phải làm thế thêm một lần nữa. Tôi muốn mua một ngôi nhà hoàn chỉnh để chúng tôi có thể chuyển đến bất cứ lúc nào, và chúng tôi quả là may mắn vì chủ nhà đã làm tất cả các công việc nặng nhọc và chuẩn bị mọi thứ để biến nó thành một ngôi nhà không vách ngăn. Tôi quá lười và mệt mỏi để tìm kiếm người trang trí. Tôi không muốn phải làm gì hết.”
“Nhưng tại sao chị lại cần một người trang trí? Chị không thể tự làm sao?”
“Việc nhà cửa thì tôi bất lực.” Gina cười.
“Nhưng rõ ràng chị rất có phong cách đấy chứ, Tôi không tin.”
“Bạn yêu ơi, tôi bị ám ảnh bởi quần áo, nhưng đụng đến nhà cửa thì tôi chỉ là dân nghiệp dư thôi. Bây giờ chúng ta bơi trước rồi ăn trưa nhé?”
Bốn người bọn họ bơi lội, tham quan nhà một vòng và vừa ăn xong bữa trưa.
Trên mặt bàn chỉ còn mấy lá rau diếp héo, cà chua và hành thừa chảy nước trong dầu ô liu ấm, còn họ trò chuyện, kể về mình, và sự quen biết đã trở thành tình bạn.
“Chị có nói là chị đang suy nghĩ về việc mua nhà ở thôn quê,” Gina nói khi Alice giúp cô dọn bàn ăn và mang bát vào trong bếp. “Ở thị trấn chúng tôi có một nhân viên môi giới bất động sản giỏi lắm, và chị ấy luôn có mặt ở công ty vào thứ Bảy. Chị có muốn ra thị trấn gặp chị ấy không?”
Mắt Alice mở to, “Chúa ơi, tôi rất muốn! Nhưng chắc anh Joe phát điên lên mất. Suốt cả tuần anh ấy cứ nói là vợ chồng tôi sẽ không mua nhà vào thứ Bảy.”
“Đàn ông!” Gina đảo tròn mắt. “Cứ để việc này cho tôi.”
Cô mang đĩa dưa hấu ra ngoài rồi quay sang Joe. “Alice vừa nói với tôi là chị ấy rất yêu thích miền quê. Lát nữa chúng ta sẽ tản bộ vào thị trấn. Ở đó rất đẹp và đi bộ sẽ giúp chúng ta tiêu hóa hết bữa trưa.”
“Hay lắm.” Joe mỉm cười. Hẳn anh còn có thể ưng thuận trước nhiều lời đề nghị hơn nữa từ Gina, cặp đùi khỏe khoắn với nước da rám nắng của cô thực sự khiến anh bị ấn tượng trong lúc họ bơi với nhau.
Chỉ có điều Joe không đời nào dám tán tỉnh Gina. Có thể cô rất gợi cảm, nhưng anh không hề ngớ ngẩn – anh nhận thấy cô và Alice rất hợp nhau, và mặc dù thích cảm giác hồi hộp khi lo bị bắt quả tang nhưng lần này, cảm giác đó có vẻ hơi quá liều, ngay cả đối với anh.
Đấy là chưa nói đến thực tế Gina không buồn hưởng ứng hành động của anh, dù là chút ít cỏn con. Joe không mong đợi cô sẽ mạnh bạo ve vãn anh, nhưng mỗi khi anh tỏ ra quyến rũ, Gina luôn ra vẻ thực tế và phớt lờ chuyện đó.
Nhưng một gương mặt đẹp vẫn là một gương mặt đẹp, và chuyện cô không hưởng ứng hành động của anh không có nghĩa là anh không thể ngưỡng mộ cô.
“Một chuyến dạo bộ trong thị trấn có vẻ hoàn hảo.” anh nói và nhoài người kéo Alice về phía mình để hôn khi cô đi ngang qua ghế của anh.
“Ừmm.” Cô mỉm cười và ngồi vào lòng anh. “Nụ hôn này có mục đích gì vậy?”
“Không gì cả.” anh nói. “Chỉ là hôn thôi.”
Gina mỉm cười quan sát hai người. Cô không thể hiểu họ. Alice rất dễ mến, và cô cũng muốn quý mến Joe nhưng lại có cảm giác anh nguy hiểm. Nếu chưa biết anh, hẳn cô đã dám thề rằng khi nãy anh ta tỏ vẻ tán tỉnh cô, nhưng có chắc là không phải vậy không? Có ai dám liều lĩnh vậy không? Dám cả gan ve vãn người khác trước mặt vợ mỉnh và trước mặt chồng cô ta sao! Cô giả vờ như không nhận thấy gì, và tạ ơn Chúa, có vẻ như anh ta cũng bỏ cuộc rồi.
Và nhìn họ xem, Alice rúc vào lòng Joe, hai người giống như đôi tình nhân đi hưởng tuần trăng mật vậy. Nói cho cùng, có thể Gina chỉ tưởng tượng thôi.
Một giờ sau, George và Joe đi bộ phía trước, còn Gina và Alice lang thang phía sau, họ dừng lại trước mọi cửa hàng, rồi bước vào trong các cửa hàng đồ cổ bụi mù để chào hỏi mấy người bán hàng mà dường như Gina đã thuộc lòng tên tuổi.
Đến cuối phố Main, họ bước vào một quán kem cũ kỹ và mua cho mỗi người một cây ốc quế khổng lồ, kem từ từ chảy nước xuống khi họ băng qua đường để đến văn phòng môi giới nhà đất.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Joe nghiêm nghị hỏi khi nhìn thấy cửa kính dày đặc thông tin nhà đất đang cần được bán.
“Đây là thói quen của chúng tôi,” Gina nói. “Lần nào đến đây anh George cũng phải xem diễn biến thị trường nhà đất để đảm bảo là ngôi nhà của chúng tôi không bị mua hớ quá nhiều.”
“Vậy anh bị hớ quá nhiều không?” Joe quay sang hỏi George.
“Tất nhiên rồi. Nhưng mẹ Gina thường nói rằng, con không bao giờ trả quá nhiều, con chỉ trả quá sớm thôi.”
“Đúng vậy đấy.” Gina cười lớn. “Và chúng tôi vẫn đợi thị trường bắt kịp chúng tôi.”
“Gần kịp rồi em ơi,” George nói và chăm chú đọc thông tin về các ngôi nhà được rao bán. “Chúa ơi, Gina, em nhìn xem. Ngôi nhà dưới thị trấn được xây từ thời thực dân những năm sáu mươi đang được rao bán. Hơn nửa triệu đô la. Họ có điên không vậy? Nếu ngôi nhà đấy mà hơn nửa triệu đo thì nhà của chúng ta đáng giá bao nhiêu tiền đây?”
“Có vẻ như cuối cùng thì thị trường cũng bắt kịp anh chị rồi.” Joe mỉm cười.
“Ơn Chúa!” George ngẩng mặt lên trời, chắp tay cầu nguyện. “Đến lúc rồi.”
“Ôi, nhìn này.” Gina liếc mắt qua ô kính và vẫy vẫy tay. “Sandy kìa.” Cô quay sang Joe. “Trước chị ấy giúp chúng tôi mua nhà, giờ chúng tôi là bạn tốt với nhau. Chị ấy giỏi lắm. A kìa, chị ấy thấy chúng ta rồi.” Gina vẫy tay ra hiệu cho chị ta ra ngoài. “Chị ấy ra chào chúng ta kìa.”
Hai mươi phút sau, bốn người bọn họ ngồi chen chúc trong chiếc xe Jeep của Sandy để lên đường xem một ngôi nhà.
“Tôi không thể tin được là chúng ta đang đi xem nhà,” Joe nói đi nói lại. “Biết ngay là sẽ thế này mà.”
“Thư giãn đi anh bạn.” George vừa chỉ dẫn vừa cười miết. “Đôi khi anh phải chấp nhận sự thật là có nhiều thứ nằm ngoài sự kiểm soát của chúng ta, và vợ và nhà cửa là hai trong số những thứ đó.”
Alice vui vẻ mỉm cười khi nhìn ra cửa sổ. Cô “phải lòng” thị trấn này mất rồi. Giây phút họ bước xuống ô tô và cô nhìn thấy mọi người mặc quần sóc đi dép tông tản bộ trên đường, mắt cá chân của họ lún sâu dưới cát và kính râm được gài trên đầu, cô biết cô vừa được trở về nhà.
Khi đứng trong văn phòng của Sandy, cảm giác sợ hãi và phấn khích khiến Alice không thể thốt nên lời. Gina và George là người cầm trịch, họ giới thiệu Sandy, nói với chị ta rằng Joe và Alice có kế hoạch mua nhà ở miền quê và mặc dù chưa sẵn sàng đi xem nhà nhưng họ rất muốn biết giá cả ra sao.
“Nhưng hôm nay chúng tôi chưa sẵn sàng đâu.” Joe nhắc đi nhắc lại. “Chúng tôi chưa muốn mua bán. Chưa muốn cho đến khi mua xong căn hộ tại thành phố.”
“Tôi hiểu điều đó.” Sandy nói và kín đáo nháy mắt với Alice. “Anh chị chưa sẵn sàng mà chỉ muốn đi xem thôi.” Chị ta đặt các thông tin nhà đấy trước mặt họ, và tất cả hoặc có mức giá cao hơn mong muốn của Joe, hoặc là quá xấu.
“Có một ngôi nhà vẫn chưa được rao bán trên thị trường nhưng nghe nói là cũng sắp rồi. Tôi băn khoăn…” Sandy nhấc điện thoại lên, và trước khi họ biết có chuyện gì thì họ đã ngồi chen chúc nhau trong hàng ghế sau trên ô tô.
“Bây giờ thì chị đừng phấn khích quá nhé.” Sandy nói với Alice. “Mảnh đấy đẹp nhưng ngôi nhà thì không được lộng lẫy cho lắm. Suốt bao năm nay, ông Charles Owens, chủ nhà, đã cố gắng xin Phòng Quy hoạch cho phép phá ngôi nhà này và xây nhà mới, nhưng không được chấp thuận vì ngôi nhà quá nhỏ và không có đủ chỗ cho khoảng lùi.”
“Còn bây giờ?”
“À, ngôi nhà được xây trên hơn một ngàn mét vuông. Nhiều năm qua họ cũng cố bán nó đi nhưng không thể, nhưng bây giờ sắp có thêm miếng đất phía sau nhà, và tổng diện tích là mười hai ngàn mét vuông, vì vậy nếu anh chị mua cả hai miếng đấy này, anh chị sẽ có mạnh đấy tuyệt vời.”
“Joe à, tôi phải nói thế này với anh.” George nói, “là trong khu vực này, đây là món hời đấy. Thật là một mức giá bất ngờ.”
“Và nó nằm trong khả năng tài chính của chúng tôi,” Alice nói và ngậm chặt môi ngay lập tức, vì cô đã thề sẽ không nói gì, bởi càng ít nói thì cô càng ít thể hiện sự nhiệt tình hơn, và như vậy khả năng Joe thích ngôi nhà sẽ cao hơn, hay, ít nhất Joe cũng nhận thấy đó là khoải đầu tư có thể chấp nhận được.
“Tôi muốn hỏi chị vài câu,” Joe nhoài người ra trước với Sandy, “Gia đình Charles này không được phép xây nhà mới vì mảnh đất quá nhỏ, như vậy có nghĩa là nếu tôi mua cả hai mảnh và kết hợp thành một mảnh lớn, tôi có thể xây một ngôi nhà mới, phải không?”
“Ý của tôi chính xác là như vậy,” Sandy mỉm cười. “Đó là mơ ước của mọi nhân viên nhà đấy đấu. Tôi chỉ mong chúng ta đến đó đủ nhanh.”
“Chị Sandy à, họ vẫn chưa nhìn thấy ngôi nhà mà.” Gina cười. “Cho họ một cơ hội d8u, Biết đâu họ lại không ưng ngôi nhà thì sao.”
“Không ưng gì cơ?” George nói. “Đó là mười hai ngàn mét vuống đất sử dụng được tại Highfield. Anh có thể xây bất cứ cái gì anh muốn.”
“À,” Sandy vội vã chen ngang, “và tôi cũng đã nói là ở đó có ao chưa nhỉ? Đến nơi rồi. Bây giờ thì anh chị tự thưởng ngoạn nhé.” Chị ta rẽ trái lên đoạn đường cũ khá bẩn và rẽ ở lối vào ga ra sâu tít tắp cho tới khi họ đến một ngôi nhà cũ dơ bẩn, một nửa bị cỏ dại che mắt.
Cây cối mọc um tùm đến nỗi có vẻ như ngôi nhà đang giấu mình trong địa đạo tối tăm, và tim Alice nhưng chùng xuống khi họ bước ra khỏi xe. Chết tiệt. Cô rất phấn khích, rất chắc chắn là định mệnh đang vận hành theo những cách bí ẩn và ngôi nhà này đang đợi cô đến.
Gina nhìn quanh và ngay lập tức đọc được biểu hiện của Alice. “Đi thôi nào.” Cô khoác vai Alice. “Không tệ đến vậy đâu.”
Alice nhướng mày ngó quanh. “Cũng không tuyệt đến vậy.”
“Ôi, chị ơi.” Sandy thở dài. “Tôi đã báo trước là hơi lộn xộn mà.”
“Hơi lộn xộn thôi à? Đổ nát mới đúng.” Joe cười vui sướng, vi nói cho cùng, anh sẽ không phải rút tiền trong ví ra để mua ngôi nhà xấu xí này.
“Nhưng hãy hớ là anh chị đến đây không phải để ngắm ngôi nhà này. Anh chị có thể phá nó trong tích tắc và xây một ngôi nhà tuyệt vời khác ngay cạnh ao. Chúng ta đi xem mảnh đất thôi.”
Họ vòng ra phía sau ngôi nhà, và Alice bỗng vui vẻ ngay lập tức. Ở đây có một sân hiên lớn phủ cỏ dại um tùm, nhưng cây cối thì ít hơn nhiều, và ánh nắng mặt trời đang vất vả len qua các kẽ lá.
“Ừmm. Chà, đẹp đấy,” Joe châm chọc và Alice phớt lờ anh.
“Tạm thời anh quên ngôi nhà đi được không?” Gina nói, “Hãy nghĩ đến mảnh đất. Chị Sandy, chỉ cho chúng tôi xem cái ao trước khi vợ chồng họ bị đau tim.”
Sandy dẫn Gina, George và Joe đi qua đám cỏ, trong khi Alice hồ hởi đi quanh sân hiên. Cô biết họ không nên hứng thú với ngôi nhà, cô cũng biết Joe sẽ sớm phá nó đi và xây một ngôi nhà lộng lẫy thay thế, nhưng càng ngắm nhìn ngôi nhà nhỏ, cô càng hình dung được nó sẽ như thế nào trong tương lai.
Những cánh cửa trước xấu xí có thể được dỡ ra và thay bằng cửa kiểu Pháp, sân hiên sẽ được quét tước sạch sẽ, và nhìn xem kìa, xem mặt trời đang lặn về hướng Tây như thế nào; hãy hình dung xem ngôi nhà trông sẽ đẹp ra sao với hàng trăm chậu đất nung trồng cây quỳ thiên trúc. còn các khóm hoa oải hương sẽ được đặt hai bên bậc tam cấp bằng đá dẫn đến nơi từng là bãi cỏ.
“Alice ơi!” Cô nhảy dựng lên khi nghe thấy tiếng gọi của Joe và chạy xuống dưới bậc tam cấp để gia nhập với bốn người kia, cô dừng lại khi nhìn thấy họ đứng bên bờ của cái mà Alice gọi là hồ chứ không phải ao.
Nước hồ có màu xanh âm u, tảo phủ kín bề mặt nhưng nó sẽ nhanh chóng được cải tạo thôi.
Gina đứng sau lưng Joe và cười toét miệng với Alice, cô ra hiệu tán thành khi Alice tiến đến nghe phân cuối cùng của cuộc trò chuyện giũa Joe và Sandy.
“…vậy là tôi có thể chặt hết cây mà không cần sự cho phép của Phòng Quy hoạch đúng không?”
Sandy nhiệt tình gật đầu.
“Thật sao? Không có gì khó khăn sao?”
“Thật.”
Alice đến gần họ. “Anh định chặt hết cả rừng cây đẹp đẽ này đi và xây bất cứ cái gì anh muốn à?”
“Chặt cây thì được, Nhưng anh chị không thể xây bất cứ gì anh chị muốn. Phải được Phòng Quy hoạch thông qua, nhưng với mười hai ngàn mét vuông đất, anh chị có thể dễ dàng được chấp thuận.”
“Anh nên làm hồ bơi ở kia,” George nói nhỏ và đưa Joe ra giữa rừng cây. “Sân chơi quần vợt ở kia. Còn ngôi nhà rộng bảy trăm năm mươi mét vuông sẽ ở đây.”
“Và em có thể khiến ngôi nhà nhỏ bé này trở nên dễ thương. Có thể dùng nó làm phòng khách.” Alice không kiềm chế được nữa.
“Sao cơ? Ngôi nhà đổ nát đấy hả em?” Joe quay sang nhìn cô như thể cô bị điên.
“Ngôi nhà đổ nát ấy có thể rất lộng lẫy,” Alice chống chế. “Anh biết là em có thể khiến nó trở nên thật dễ thương mà. Chị Sandy này, chị có biết lịch sử của ngôi nhà không?”
“Ồ, thật kỳ lạ là ngôi nhà này cũng có lịch sử của nó đấy. Một nhà văn nổi tiếng của thị trấn tên là Rachel Danbury cũng sống ở đây.”
Joe và Alice ngân người nhìn chị ta.
“Tôi biết anh chị không biết bà ấy đâu, nhưng bà ấy cũng khá nổi tiếng ở đây. Cuốn tiểu thuyết được biết đến nhiều nhất của bà có tên là The Winding Road và nó được viết tại chính Highfield. Bà ấy viết tác phẩm ngay trong ngôi nhà này và vào thời điểm đó, tác giả phải nhật rất nhiều lời chỉ trích, vì bà viết về tất cả những người dân ở đây. Bất cứ ai cũng có mối bất hòa với bà đều xuất hiện trong cuốn sách, được ngụy trang một cách sơ sài.” Sandy cười lớn.
“Tôi rất muốn đọc cuốn sách,” Alice nói. “Trong thư viện có không?”
Sandy nhún vai. “Chị cứ thử tìm xem, nhưng tôi nghĩ là cuốn sách không được tái bản từ nhiều năm nay rồi. Tôi lớn lên ở Easton, và tôi nhớ là hồi tôi còn bé, bố mẹ tôi cũng có một cuốn, nhưng nhiều năm nay tôi không thấy nó nữa. Dù sao thì chị cũng nên thử tìm trong thư viện, tôi sẽ hỏi mọi người xem. Tôi chắc là phải có ai đó có một cuốn. Đây là một ngôi nhà thú vị. Nghiêm túc đấy. Và nó có thể trở thành nhà nghỉ hoàn hảo.” Sandy tán thành.
“Và nó là khoản đầu tư tuyệt vời.” George lập lại.
Joe hít thở thật sâu và quay sang Alice. “Anh tưởng hôm nay chúng ta sẽ không mua nhà cơ mà?”
“Như vậy là mình sẽ mua phải không anh?” Alice nín thở khi Joe quay sang phía Sandy.
“Vậy,” anh nói. “Giá khởi điểm là bao nhiêu?”