Đâu Chỉ Mình Anh

Chương 12


Đọc truyện Đâu Chỉ Mình Anh – Chương 12

“Mình không thể nào chỉ sống ở đây thôi sao anh?” Alice dang rộng hai tay, cô đang nằm chéo người trên chiếc giường rộng thênh thang và uể oải mỉm cười với Joe, chiếc khăn tắm vải bông xù quấn chặt quanh hông khi anh chui từ phòng tắm ra.

“Ở khách sạn Mark á? Lúc này thực sự không thể em ạ.” Joe mỉm cười, anh ngồi xuống mé giường và cúi xuống hôn vợ. “Em yêu, khoản trợ cấp nhà ở của chúng ta cũng lớn, nhưng không lớn đến thế đâu.”

“Nhưng như thế này chẳng phải là hoàn hảo sao?” Alice khoát tay quanh căn phòng có một phòng ngủ. “Có mọi thứ chúng ta cần.”

“Có mọi thứ, trừ phòng bếp rộng lớn ở miền quê cho em.”

“Không sao mà. Em vẫn có thể nấu ngon với phòng bếp nhỏ kia. Em sẽ có phòng bếp rộng lớn khi nào mình tìm được nhà ở miền quê.”

“Nhân nói về việc tìm nhà, hoặc căn hộ nào đó, một giờ nữa hai vợ chồng mình sẽ gặp nhân viên nhà đất, sau đó mình sẽ ăn trưa với Gina và George. Nào, con mèo lười biếng, nhanh lên, không mình muộn mất.”

Alice vòng tay quanh cổ Joe và kéo anh xuống gần hơn, cô mỉm cười rất khêu gợi. “Em không phiền nếu đến muộn một chút đâu.”

“Một chút thôi à?” Joe nhẹ hôn vợ và bỏ khăn tắm ra. “Hay là muộn nhiều chút đây?”

Alice cười khúc khích khi anh trườn lên phía trên cô. “Em muốn muộn nhiều chút cơ.”

Nửa giờ sau, Alice đắm mình dưới vòi tắm hoa sen và cười không ngớt. Có vẻ như Joe nói rất đúng về sự khởi đầu mới mẻ dành cho vợ chồng họ. Cả tháng qua, cuối tuần nào cô cũng bay đến gặp anh tại khách sạn Mark, rồi bay trở lại Luân Đôn các ngày còn lại trong tuần để dọn nhà và chuyển đồ, và mỗi ngày cuối tuần bên Joe, cô lại có cảm giác họ là vợ chồng son.

Những năm qua anh không tỏ ra quan tâm và tình cảm như thế này. Cô đi chuyến bay lúc một giờ của hãng British Airways vào ngày thứ Sáu, đến sân bay JFK lúc bốn giờ chiều, đến khách sạn lúc gần sáu giờ. Hoặc là Joe nằm sẵn trong phòng ngủ đợi cô, hoặc là anh về muộn khoảng hai mươi phút, và sau đó anh sẽ vòng tay ôm chầm lấy cô, rõ ràng là anh rất vui sướng khi được gặp cô.

Cô vui sướng tột cùng khi họ lại làm tình với nhau với ngọn lửa nồng nàn mà cô không còn cảm nhận được trong suốt một thời gian dài, và cô biết rằng, bất chấp sự dè dặt ban đầu của cô thì New York vẫn là câu trả lời cho những lời cầu nguyện của cô.

Thành phố rực rỡ, ồn ào và thân thiện hơn rất nhiều so với những gì cô nhớ. Cô đi dọc đại lộ Mandison với cảm giác hạnh phúc và tràn trề sinh lực, nhưng cô không thể phấn khích trước viễn cảnh sống ở thành phố này.

“Một nơi tuyệt vời để đi du lịch,” cô kể với Emily, “nhưng tớ sẽ kiệt sức mất nếu tớ phải sống ở đây suốt.”

“Vậy việc tìm mua nhà thế nào rồi?” Emily hỏi.

“Vẫn chưa tìm. Joe muốn phải mua xong nhà trong thành phố đã. Nếu tìm được nhà ở đây, chúng tớ sẽ biết chúng tớ còn bao nhiêu tiền để mua nhà ở vùng quê.”

“Phải nhớ là Harry và tớ sẽ là khách mời đầu tiên của cậu đấy nhé.”

“Tất nhiên rồi. À, Harry tuyệt vời dạo này thế nào?”

Emily cười vang. “Tuyệt vời.”

“Cậu hạnh phúc quá nhỉ.”

“Ừ. Cậu cũng vậy mà.”

“Tớ biết chứ. Tớ hạnh phúc lắm. Ai mà nghĩ mọi chuyện lại tốt đẹp như thế này nhỉ?”

“Tớ nhớ cậy, Ali.”

“Cậu mới gặp tớ hôm thứ năm tuần trước mà.”

“Ừ, nhưng bây giờ cậu lại ở tận đó rồi. Mãi mãi. Thật kinh khủng vì tớ không thể nhảy vọt lên ô tô và lái xe đến thăm cậu.”

“Nhưng cậu có thể nhấc điện thoại gọi cho tớ bất cứ lúc nào mà.”

“Ừ,” Emily càu nhàu. “Nhưng lần này không giống như trước nữa.”

“Tại sao cậu không đến sống ở đây luôn nhỉ? Cậu có thể đến sống ở ngôi nhà miền quê với tớ.”

“Vì Joe sẽ thích thế đấy.”

“À ừ. Thật ra thì lúc này anh ấy rất dễ thương và có thể anh ấy sã tán thành mọi đề nghị của tớ.”


“Vậy thì cậu nhanh lên đi, bảo anh ấy tặng tớ một nghìn bảng vào ngày sinh nhật nhé.”

Alice cười khanh khách. “Cậu sớm đến đây với tớ nhé, được không Em? Cậu sẽ đến thăm và ở đây với tớ ngay cả khi tớ không tìm mua được nhà ở nông thôn nhé?”

“Tất nhiên rồi. Tớ s đáp chuyến bay đầu tiên ngay khi cậu ổn định nhà cửa.”

Alice vẫn không tin là cô đang ở đây. Để sinh sống. Mãi mãi. Dường như mới chỉ hôm qua thôi, công ty dịch vụ chuyển nhà đến và dành trọn ba ngày để gói ghém đồ đạc trong nhà cô, trừ đồ đạc trong phòng làm việc của Joe, vì anh khăng khăng đòi tự làm lấy.

Có thực là một tháng trước, Foxtons là nhà của họ tại Luân Đôn không? Hai đại lý cho thuê nhà thình lình xuất hiện với niềm vui mừng trước ngôi nhà “tuyệt đẹp” tại Belgravia và họ đảm bảo với cô rằng ngôi nhà sẽ sớm có người thuê.

Những hóa đơn cuối cùng được thanh toán, dịch vụ chuyển thư Royal được chọn, và họ phải nói những lời tạm biệt vội vàng. Không ai tin là họ sẽ chuyển đi, và tất cả mọi người đều muốn đến chia tay họ.

Những ngày cuối cùng trôi đi như gió lốc, và mặc dù mọi người đề nghị tổ chức tiệc chia tay nhưng Alice thì chẳng thiết tha gì với vụ chia tay chia chân những người mà trong thâm tâm cô sẽ rất vui sướng khi không phải gặp nữa.

Hai người phải gọi điện chào mọi người, ai ai cũng nói không thể tin là hai người lại chuyển đi, họ sẽ đến thăm và ở với vợ chồng cô vào mùa hè. “Chị nhớ phải đến nhé.” Alice vui vẻ nói, lòng thầm hy vọng rằng đến khi đó cô sẽ tìm ra lý do khước từ, rằng lời hứa của họ cũng nhạt toẹt như lời hứa của cô là sẽ tiếp đón họ.

Nỗi buồn thực sự và duy nhất của cô là phải rời xa Emily. Emily, người ngày nào cũng đến giúp cô gói ghém đồ đạc, người đưa Snoop đi dạo trong khi cô phải gọi điện thoại, người dành hàng giờ nghiên cứu thông tin do công ty môi giới nhà đất ở New York cung cấp, người liên tục ô ô a a trước niềm phấn khích được sống ở Manhattan.

Buổi tối trước khi vợ chồng Alice bay, Emily khăng khăng mời Alice đến ăn tối. Cuối buổi tối, nỗi buồn treo lơ lửng trong căn phòng, Alice và Emily ôm chặt nhau rất lâu, cả hai đều khóc sướt mướt. “Tốt hơn là cậu nên gửi email cho tớ mỗi ngày,” Emily siết chặt bạn. “Nếu không tớ sẽ đáp máy bay đến đó giết chết cậu đấy.” Alice cười để che giấu nỗi buồn và đi về phía Harry ôm tạm biệt anh.

“Em nhớ tìm cho Snoop lớp học thật tốt nhé,” anh nói. “Anh đã bảo cu cậu chăm sóc em và phải đảm bảo em sẽ luôn vui vẻ rồi.”

“Bọn em sẽ vui mà,” cô mỉm cười. “Anh cũng phải chăm sóc Emily nhé.”

“Ôi, chắc chắn rồi.” Anh quàng tay qua vai Emily đầy vững vàng và che chở. “Em đừng lo về chuyện đó.”

Alice cùng Joe bước ra thang máy và gặp một phụ nữ trung niên ăn mặc lòe loẹt đang ngồi đợi trước bàn thông tin.

“Phải chị ấy kia không anh?” Alice thì thầm.

“Ừ. Chào chị Gayle, đây là vợ tôi. Alice, đây là Gayle, nhân viên môi giới nhà đất.”

“Ồ, rất vui được gặp chị.” Người phụ nữ tươi cười bắt tay Alice. “Joe có kể cho tôi nghe rất nhiều về chị.”

“Tôi rất phấn khích được xem mấy căn hộ,” Alice mỉm cười lại.

“Tuyệt vời! Tôi có hai căn hộ mà chồng chị đã xem qua, anh ấy cũng thích và muốn chị đi xem, ngoài ra tôi cũng muốn anh chị xem thêm ba căn hộ khác nữa.”

“Bọn anh thu hẹp phạm vi ở khu Upper East Side,” Joe giải thịch với Alice. “Từ số sáu mươi đến tám mươi.”

Gayle gật đầu. “Chúng tôi bắt đầu từ West Side, nhưng chúng tôi nghĩ khu đất quá mới và ồn ào, còn khu thương mại thì bị loại vì những lý do quá rõ ràng. Chúng tôi cũng định tìm nhà ở Midtown, nhưng vì tôi cũng hiểu đôi chút về Joe nên tôi cho rằng anh ấy sẽ vui hơn khi ở East Side, và tôi nghĩ là chị cũng vậy.”

“Tức là ở đây, phải không? Khách sạn nằm đâu nhỉ?”

“Vâng. Gần khu Upper East Side sang trọng.”

“Hay lắm. Tôi thích ở xung quanh đây. Vậy các căn hộ ở đâu?”

Gayle đưa cho Alice một tập giấy tờ khi họ rẽ ở góc đường, đi qua cửa hàng Issey Miyake và đến Đại lộ Madison. “Căn hộ đầu tiên cách đây hai khối nhà, khối số bảy mươi lăm giao cắt Công viên. Một căn hộ đẹp, nhiều ánh sáng, ở tầng thứ hai mươi – tầm nhìn rất tuyệt. Lẽ tất nhiên là tòa nhà đó có người gác cửa.”

“Tất cả các tòa nhà đều có người gác cửa, phải không?” Joe xen ngang.

“Đúng vậy.” Gayle quay sang Alice và nghĩ rằng, cũng như hầu hết các cặp đôi mà cô đã gặp, Alice mới là người cô phải tranh thủ sự ủng hộ, Alice mới là người đưa ra quyết định cuối cùng. “Tất cả các tòa nhà đều có người gác cửa lý tưởng, những khách hàng khác làm ở ngân hàng đều yêu cầu như vậy.”

“Chà, nếu nó đủ tốt cho gia đình Jonese,” Alice bật cười.

“Xin lỗi?” Gayle không hiểu gì.

“Không có gì đâu. Chị đừng lo gì về điều đó. Một ngày thật đẹp.” Alice khoác tay Joe và mỉm cười vu vơ.


“Chà, có chút thay đổi.” Alice không biết phải nói sao. Vốn đã sống trong ngôi nhà rộng thênh thang ở Belgravia, cô không dễ gì quen được với một căn hộ hơi nhỏ, ngay cả khi nó nằm trong tòa nhà có người gác cửa.

Những tấm cửa sổ hiện đại nhưng xấu xí hướng ra cái gọi là, phải thừa nhận như vậy, tầm nhìn tuyệt vời, và trần nhà đủ cao để tạo ảo giác về không gian, nhưng ở đó không có gì đặc biệt, không đường nét, không cá tính.

Phòng ốc thì giống như mấy cái hộp, phòng bếp nhỏ xíu, và phòng ngủ thứ hai chỉ lớn hơn tủ quần áo một chút.

“Đây là địa điểm tuyệt vời,” Gayle nói. “Nhỏ hơn nhiều so với các căn hộ khác, nhưng tòa nhà thật đáng đồng tiền bát gạo, một trong những tòa nhà đẹp nhất thành phố.”

“Tôi không chắc là mình thích căn hộ này lắm,” Alice nói. “Tôi nghĩ chúng ta nên loại bỏ những căn hộ nhỏ có kích thước tương tự.”

Gayle cười. “Được thôi. Càng đi xem nhiều tôi sẽ càng có ý tưởng tốt hơn về ngôi nhà mà anh chị đang tìm kiếm. Được rồi. Hãy đến Đại lộ số Hai. Tôi nghĩ anh chị sẽ thích căn hộ đó hơn nhiều.”

Alice bắt đầu mất kiên nhẫn sau khi xem thêm ba căn hộ nữa.

“Không nhà nào có phòng bếp sao?”

“Trước chiến tranh người ta thích phòng bếp rộng, nhưng những tòa nhà có phòng bếp rộng mà chúng tôi có hiện giờ lại không có người gác cổng. Ở đó cũng có người trông thang máy, nhưng không đáng tin cậy lắm, và tôi cũng chỉ cho chồng cô xem rồi nhưng anh ấy không ưng.”

“Nhưng mấy căn hộ này, chà … xấu quá.”

“Em yêu!” Joe bối rối, nhưng Gayle, vốn đã quen với những người New York thẳng thắn, không hề chớp mi lấy một lần.

“Chị phải nhớ là New York không giống Luân Đôn. Ở đây chị phải có yêu cầu khác, trừ phi chị chuẩn bị thỏa hiệp. Hầu hết khách hàng của tôi đều đồng ý với tòa nhà đầu tiên chúng ta bước vào, bất kể nó nhỏ tới đâu. Đó là địa chỉ được tin cậy ở đây.”

“Tôi chỉ không hiểu,” Alice nhún vai. “Tất cả chúng đều nhỏ quá.”

“Rồi chị sẽ quen thôi,” Gayle nói. “Tôi đã đi tìm nhà cho hàng trăm người đến từ Châu u, và rốt cuộc thì tất cả bọn họ đều yêu ngôi nhà của mình.” Cô xem đồng hồ. “Hãy đi xem căn kế tiếp. Tôi nghĩ là anh chị sẽ thích hơn. Số bảy mươi ba, nằm giữa Lex và Công viên, thực sự là một căn hộ tuyệt vời. Nó hẳn sẽ là ngôi nhà hoàn hào cho hai người.”

“Anh thích nó.” Joe lại đi vòng quanh, lần thứ ba trong vòng mười lăm phút họ xem xét căn hộ.

“Chà, hiển nhiên là nó khá nhất trong số những căn vợ chồng mình được xem,” Alice nhất trí, cô bước về phía cửa sổ và nhìn xuống công viên.

“Giá cả vô cùng hợp lý, và căn hộ quả là đẹp đến khó tin. Thực ra thì có lẽ đây là căn hộ tôi thích nhất trong danh sách mà chúng tôi có hiện giờ.”

“Vậy nó được rao bán bao lâu rồi?” Joe gọi với ra từ phòng ngủ dành cho hai vợ chồng.

“Mới khoảng hai tuần. Một cặp vợ chồng khác cũng đến đây xem rồi, họ đưa ra mức giá đầu tiên nhưng chủ nhà từ chối, và tôi tin là họ muốn nghe thấy mức giá cao hơn.”

“Có lẽ mức giá đầu tiên cảu họ thấp hơn mức giá được đưa ra?”

“Tôi nghĩ vậy. Không nhiều lắm, nhưng tôi chắc chắn là nếu vợ chồng anh đưa ra mức giá được yêu cầu, họ sẽ đồng ý. Một căn hộ như thế này sẽ không còn trống lâu nữa đâu. Tôi sẽ sang phòng khác đợi trong khi anh chị bàn bạc thêm.”

“Cám ơn chị,” Joe mỉm cười. “Như thế thì hay quá.”

Joe đi về phía Alice lúc này đang đứng cạnh bậu cửa sổ. “Em nghĩ sao?”

“Em không biết,” Alice nhún vai với vẻ không vui. “Em không thể nói là em thích nó, nhưng em không biết gì về thị trường bất động sản ở đây. Em chỉ biết là nếu ở Luân Đôn, em sẽ không bao giờ cân nhắc đến những căn hộ như thế này, nhưng …”

“… chúng ta không ở Luân Đôn.”

“Vâng. Nhưng anh thích nó, đúng không?”

“Ừ. Anh nghĩ phòng ngủ thứ hai sẽ là phòng làm việc hoàn hảo cho anh, và anh cũng thích phòng ăn và tiền sảnh lớn. Thoải mái, rộng rãi. Em phải thừa nhận là ngay cả phòng bếp cũng lớn nhất trong số những phòng bếp mà vợ chồng mình ghé qua đó.”

“Em biết. Anh nói đúng. Chỉ là thật lạ lẫm khi phải chuyển từ ngôi nhà rộng lớn sang căn hộ có lẽ lớn hơn căn hộ đầu tiên của chúng mình một chút. Anh còn nhớ căn hộ ở Kensington không?”


Joe mỉm cười. “Có chứ, và em có nhớ là ngôi nhà đó dễ thương và thoải mái thế nào không?”

“Nhớ chứ.”

“Và giá cả của căn hộ này cũng hợp lý.” Joe nhìn lại thông tin chi tiết. “Như vậy là mình sẽ có đủ tiền để mua một ngôi nhà tuyệt đẹp ở nông thôn.”

“Okay, xong!” Alice cười khi Joe vòng tay quanh người ôm cô thật chặt.

“Anh đã nói với em là anh biết đường vào trái tim phụ nữ mà.”

“Hy vọng là chỉ có người phụ nữ này thôi.”

“Tất nhiên là chỉ có người phụ nữ này, cô vợ đáng yêu của anh.”

Gayle bước trở lại phòng. “Ồ, ồ.” Cô cười. “Hy vọng là tôi không phá đám chứ.”

Joe đứng lên cười. “Không sao. Chúng tôi muốn đưa ra giá mua. Căn hộ này rất hợp với chúng tôi.”

“Chồng cô nói với tôi rằng cô cũng có ý định mua nhà ở nông thôn?” Gayle đưa họ trở về khách sạn và nói sẽ gọi điện cho chủ nhà ngay khi về đến văn phòng và gửi mức giá đề nghị chính thức bằng văn bản qua máy fax cho Joe ngay buổi chiều hôm đó.

Alice gật đầu.

“Đó là ý tưởng rất hay. Rất nhiều khách hàng của tôi cũng như vậy. Thông thường các ông chồng sẽ ở lại thành phố làm việc vào các ngày trong tuần và về với vợ con ở ngôi nhà miền quê vào dịp cuối tuần. Thật là tuyệt vời khi có được lựa chọn đó.”

“Nhưng tôi thích được ở bên Joe,” Alice mỉm cười. “Tôi nghĩ mình cũng sẽ ở thành phố.”

“Tất nhiên rồi! Chị sẽ có những điều tuyệt vời nhất của cả hai thế giới. Chị đang nghĩ đến vùng quê nào vậy?”

“Có thể là Connecticut. Thực ra tôi chưa xem xét nơi nào cụ thể, nhưng chúng tôi muốn một nơi đủ gần để Joe có thể đi lại dễ dàng khi cần thiết.”

“Hạt Fairfield hoặc Litchfield có thể rất hợp với anh chị. Văn phòng chúng tôi có một vài căn nhà ở đó. Sao anh chị không truy cập vào trang Web của chúng tôi và ngó qua các thị trấn nhỉ? Tôi có thể cử người liên lạc với anh chị và đưa anh chị đi xem nhà.”

Lần đầu tiên trong ngày hôm đó, gương mặt Alice bừng sáng lên. “Thật sao? Chị giúp chúng tôi chứ? Như thế thì thật tuyệt vời!”

“Tôi không nghĩ là cô lại yêu mến làng quê đấy,” Gayle nói với giọng ngạc nhiên, bởi cô cho rằng Alice cũng giống hệt tất cả các bà vợ điệu đàng diêm dúa của các ông chủ ngân hàng mà cô thường giao dịch cùng.

Joe lắc đầu. “Bên dưới diện mạo sành điệu này, vợ tôi là nông dân nuôi gà thực thụ đấy.”

“Anh chị biết không, dạo gần đây nuôi Anpaca (1) đang là mốt thịnh hành đấy,” Gayle mỉm cười nói.

“Ôi Chúa ơi. Đừng bắt đầu như thế chứ.” Joe lắc đầu trong khi Alice nhìn anh van nài.

“Anpaca à? Ôi anh Joe, cho em nuôi Anpaca anh nhé, đi mà anh.”

“Trước hết em phải tìm được nhà, rồi sau đó, em có thể nuôi cá vàng.”

“Tuyệt. Chồng tôi thật yêu động vật quá đi.”

Gayle bật cười.

“Dù sao thì,” Joe nói, “chắc Snoop sẽ ghét Anpaca.”

“Snoop là ai vậy?”

“Con chó của chúng tôi,” Alice giải thích. “Nó đang ở với bạn bè cho đến khi chúng tôi ổn định, sau đó chúng tôi sẽ cho nó bay đến đây.”

“Chó cưng của Alice đấy,” Joe xác nhận.

“Nhưng anh cũng yêu nó mà. Thừa nhận đi. Anh yêu nó.”

“Anh không yêu nó, nhưng nó cũng khá dễ thương.”

“Thế những cuộc đi dạo buổi sáng thứ Bảy mà anh thường đưa nó đi thì sao nào? Thật tình!” – Cô quay sang phía Gayle. “Thứ Bảy hàng tuần anh ấy có thể đi dạo hàng giờ với Snoop. Thế mà bây giờ anh ấy lại cố giả vờ như không thích ở cùng nó.”

À, vâng. Những cuộc đi dạo sáng thứ Bảy. Josie vùi đầu vào công việc, gây tê nỗi đau bằng họp hành, điện thoại và khách hàng, chỉ đến khi nằm trên giường lúc đêm khuya, cô mới cho phép mình nghĩ về Joe, day đi day lại nỗi cô đơn và cầu nguyện cho giấc ngủ đến đưa cô đi.

Cô đã hy vọng sẽ nhận được tin của Joe. Cô những tưởng anh sẽ gọi điện, hoặc gửi email cho mình, hoặc gì gì đó, nhưng cô không nhận được gì hết.


Còn Joe thì sao? Joe đang nỗ lực hết sức để trở thành người chồng chung thủy. Anh cố gắng chân thật trong từng lời nói, cố gắng coi nước Mỹ là một khởi đầu mới, cố gắng trở thành người chồng chung thủy đáng yêu mà anh từng hứa sẽ trở thành.

Suốt cả tháng qua, phần lớn thời gian Joe ở một mình, anh chỉ cho phép mình ngắm nghía không thôi. Và làm sao anh không nhìn cho được khi anh chưa bao giờ gặp những người phụ nữ xinh đẹp đến vậy trong đời? Bất cứ nơi đâu anh nhìn vào, sự cám dỗ đều quay lại nhìn anh, nhưng anh quyết tâm bù đắp cho Alice, quyết tâm chấm dứt hoàn toàn những cuộc tình vụng trộm.

“Chiều nay tôi sẽ liên lạc với anh chị. Tôi có số điện thoại của anh chị rồi, và hy vọng trước cuối ngày hôm nay tôi sẽ có được tin tốt lành.”

Họ tạm biệt Gayle rồi đi xuống nhà hàng Annie để ăn trưa với Gine và George.

“Em sẽ mến họ thôi,” Joe nói. Anh quen George trong chuyến công tác cách đây vài tháng và liên lạc với anh ta ngay khi anh chuyển đến New York. Vợ chồng họ sống trong ngôi nhà cổ lớn bằng đá nâu tại số Bảy mươi mốt và họ mời Joe ghé chơi ngay khi anh đến thành phố này. Trước buổi tối hôm đó anh vẫn chưa gặp Gina, và anh rất ấn tượng trước sự nồng nhiệt và dễ mến của cô, anh biết Alice sẽ có cảm nhận tương tự, rằng hai người có thể trở thành bạn bè.

“Họ kia rồi,” Joe len qua hàng người đang đợi đặt bàn khi một cặp vợ chồng đứng lên ở cái bàn trong góc cuối phòng và vẫy tay chào.

Joe bắt tay George và hôn Gina, rồi Gina quay sang Alice và hôn chào cô. “Chúng tôi đã rất nóng lòng muốn được gặp chị, Alice ạ. Chào mừng đến với nước Mỹ. Tôi rất vui khi chị đến đây.”

Joe đã đúng. Alice có cảm tình với Gina ngay lập tức, và chỉ vài phút sau, trong khi Joe và George trò chuyện về kinh doanh thì Alice miêu tả với Gina về căn hộ mới của họ.

“Nghe tuyệt thật!” Gina nhiệt tình nói. “Với cả nhà anh chị rất gần nhà chúng tôi! Nếu chị cần thì tôi có nhiều đồ trang trí rất đẹp. Thật ra tôi quen rất nhiều người dễ mến, chúng ta sẽ phải tụ họp thôi, chỉ có nữ giới chúng ta thôi nhé, tôi có địa chỉ của các chị ấy hết rồi. Tôi quen thợ sửa ống nước, thợ sơn, người đưa chó đi dạo.”

“Người đưa chó đi dạo à?”

“Đúng vậy.” Gina cười. “Tôi nghe kể về Snoop rồi. Tôi còn biết chị là người đặt tên cho chú chó ấy nữa.”

Alice chỉ cười, tự hỏi thế quái nào mà mình phải cần một người đưa chó đi dạo trong khi mình cũng có một đôi chân bình thường. Và người trang trí nữa? Để làm gì nhỉ

Gina vẫn thao thao bất tuyệt. “Joe nói rằng chị cũng đang tìm mua một ngôi nhà ở thôn quê.”

Alice gật đầu. “Chúng tôi vẫn chưa quyết định sẽ mua ở đâu. Tôi đang cố thuyết phục anh Joe rời thành phố một ngày để chúng tôi sẽ lái xe quanh vùng Connecticet và cảm nhận về nơi chúng tôi muốn sống, nhưng anh ấy không chịu đi tìm nhà trước khi mua xong căn hộ ở thành phố.”

“Chúng tôi có ngôi nhà dễ thương nhất tại Connecticut,” Gina nói. “Phía Bắc Highfield, và tôi dành hầu như toàn bộ thời gian ở đó vào mùa hè. Chị nên đến đó và tôi có thể đưa chị đi lòng vòng thăm thị trấn. Ở đó có rất nhiều nơi đẹp.”

“Thế thì hay quá!”

“Chị biết sao không? Chúng tôi sẽ đến đó cuối tuần tới. Sao anh chị không lái xe đến đó vào ngày thứ Bảy nhỉ? Đến dùng bữa trưa với nhà tôi luôn, cả hai anh chị.”

“Gì vậy em?” Joe ngừng nói, bởi vì anh nghe được mấy từ cuối trong lời mời của Gina và ngẩng mặt lên nhìn họ dò hỏi.

“Gine mời vợ chồng mình đến thăm nhà họ ở miền quê vào thứ Bảy tới.”

“Tuyệt! Chúng tôi rất vui.” Joe liếc nhìn Alice. “Em có chắc là không phải em đang chế ra một kế hoạch nào đó đấy chú? Ch1ung ta sẽ không trở về từ miền quê với một ngôi nhà đã mua bán xong xuôi đấy chứ?”

Gina cười vang. “Món duy nhất chúng ta sẽ chế biến là thịt nướng ngoài trời.”

“Ừ ừ.” George lắc đầu. “Em sẽ không được đến gần chiếc bếp hiệu Viking của anh. Nướng thịt là việc của anh. Em có thể làm món rau trộn.”

Gina đảo mắt. “Ôi, em xin lỗi. Em quên mất nướng thịt là công việc của đàn ông còn những quý cô nhỏ xinh thì chỉ có thể duyên dáng ngồi ngắt rau diếp. Đúng hơn là rau xà lách. Hay đấy. Em yêu anh.”

“Anh biết mà. Anh là người đàn ông may mắn nhất trên đời.”

Alice vừa nở nụ cười với vợ chồng họ vừa nắm lấy tay Joe bên dưới gầm bàn, ngả người về phía sau khi bồi bàn mang món trứng bác và cá hồi hun khói, bánh mì bagel nướng và bánh mì nướng kiểu Pháp.

Cô siết chặt tay Joe, anh quay sang nhìn cô, mỉm cười khi thấy cô hạnh phúc và thoải mái.

“Em thấy chưa,” anh thì thầm. “Anh đã nói là em sẽ mến họ mà.”

“Em biết chứ. Anh nói rất đúng.”

“Này! Không thì thầm ở bàn ăn đâu nhé,” Gina nói.

Joe nâng cốc nước cam lên và mời mọi người cụng ly. “Mừng những người bạn mới!”

“Mừng những người bạn mới!” họ đồng thanh nhắc lại rồi cùng nâng ly nước và tách cà phê đen.

“Và mừng những ngôi nhà mới ở đất nước mới,” Gina cười vang vì có thêm Alice.

“Tôi tán thành.” Alice mỉm cười, còn hai anh chồng chỉ nhướng mày và nhai đồ ăn.

(1) Anpaca: động vật thuộc loại lạc đà không bướu ở Nam Mỹ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.