Đầu anh lại xanh rồi

Chương 63


Đọc truyện Đầu anh lại xanh rồi – Chương 63


Như là đang khiêu vũ, đầu lưỡi đang khiêu vũ, ngón tay đang khiêu vũ, đôi chân cũng đang khiêu vũ.
 
Trước khi Diệp Tô nhắm mắt trước mắt cô là hàng lông mi nhỏ dài của Kỷ Hằng, sau khi nụ hôn dài kết thúc, cô trợn mắt, nhận ra không biết từ lúc nào đã bị dẫn tới phòng ngủ.
 
Căn phòng ngủ này ở lầu một, cửa sổ thiết kế sát đất, bên ngoài là bãi cỏ xanh dưới ánh trăng an tĩnh.
 
Tay Kỷ Hằng lần theo thắt lưng của cô, cảm nhận sự mềm mại dưới lớp quần áo ở nhà.
 
Diệp Tô xoay tay lại, kéo tay Kỷ Hằng di chuyển trên eo cô ra, mười ngón tay đan xen vào nhau.
 
Bàn tay mới bắt đầu sờ soạng được chút phúc lợi bây giờ đã bị cô cầm trong tay.
 
“Muốn làm gì, không phải anh nói chỉ đi ra ngoài một chút thôi sao?”
 
Sau khi nghe xong Kỷ Hằng cười ha ha vài tiếng, hạ người xuống, đặt cằm trên vai Diệp Tô.
 
 “Đã đi rồi.”
 
“Hả?”
 
“Từ nhà em, đến chỗ này, tổng cộng có một trăm sáu mươi tám  bước.”
 
“Tên lừa đảo.” Diệp Tô xoay người: “Em phải về nhà.”
 

Đột nhiên cô bị ôm eo từ phía sau.
 
Kỷ Hằng ghé vào tai cô, tiếng nói trầm thấp lại gợi cảm: “Em còn nợ anh, đừng chơi xấu.”
 
Diệp Tô xuyên qua cửa sổ sát đất nhìn sang căn biệt thự bên cạnh một lúc, chỉ có một ngọn đèn nho nhỏ ở cổng đang sáng, mọi người đều đang ngủ say.
 
Thật ra từ lúc bị Kỷ Hằng dùng thang leo cửa sổ mang cô đi thì cô đã nghĩ đến chuyện này, chỉ là không ngờ anh làm thật.
 
“Em phải về nhà, bị phát hiện thì làm sao bây giờ?” Diệp Tô xoay xoay trong lòng Kỷ Hằng, tỏ vẻ giãy giụa.
 
Kỷ Hằng hôn vành tai cô.
 
“Sau khi xong anh sẽ đưa em về nhé? Thiên kim đại tiểu thư ra ngoài hẹn hò cùng tên người yêu nghèo.”
 
Diệp Tô biết mình tránh không khỏi, cũng trốn không thoát. Kỷ Hằng là người nhớ tới chết, sẽ không vì thời gian trôi qua mà quên mất việc gì đó, cô đỏ mặt, khe khẽ gật đầu.
 
Người nào đó được đặc biệt cho phép, lập tức lấn người tới.
 
“Ôi ôi ôi, rèm cửa sổ, rèm cửa sổ.” Diệp Tô qua quýt trốn tránh nụ hôn.
 
Kỷ Hằng dùng một tay giữ gáy Diệp Tô, tay còn tại mò tới một cái công tắc trên tường, tách một cái, rèm cửa sổ tự động từ từ khép lại.
 

 
Diệp Tô nghĩ sao cô lại ngu xuẩn như vậy, nửa đêm bị Kỷ Hằng dỗ một chút đã leo tường nhảy cửa sổ theo anh, tự đưa mình bước vào hang sói.
 
Không phải cô không biết sẽ làm gì, thế nhưng chỉ là không đoán trước được, Kỷ Hằng bị cô cho đói bụng lâu như vậy, có bao nhiêu thèm khát.
 
Sau cùng gần như là vừa kết thúc cô đã mệt mỏi ngủ thiếp đi, ngủ mê man, quên cái gì mà sau khi xong ra sau đầu.
 
**
 
Bên ngoài đã hừng sáng, cuối cùng người đàn ông ăn no cũng tỉnh dậy trước, nhìn Diệp Tô hãy còn ngủ say trong lồng ngực mình.
 
Diệp Tô vốn vẫn ngủ say, mãi đến khi trong đầu đột nhiên hiện lên một việc.
 
Người có đôi khi sẽ có tình trạng này, sự việc vốn không nhớ bị đột nhiên nhớ tới, dù có ngủ say như chết cũng giật mình tỉnh giấc trong chớp mắt.
 
Kỷ Hằng thấy Diệp Tô đột nhiên trợn mắt, nhìn anh.
 
“Sao lại không ngủ?” Tối hôm qua làm mệt em rồi.
 
Diệp Tô chuyển ánh mắt một vòng, không nói câu nào, vén chăn lên, xoay người xuống giường.

 
“Ôi.” Cô đã đánh giá cao cái chân của mình, chân vừa chạm đất đã mềm nhũn, may mà Kỷ Hằng thuận tay đỡ cô mới không ngã.
 
“Mấy giờ, mấy giờ, mấy giờ rồi?” Diệp Tô hỏi không ngừng.
 
“Còn sớm, bảy giờ rưỡi.”
 
“Bảy giờ rưỡi!” Diệp Tô kéo người đến đôi dép lông hình thỏ con của mình: “Em phải về nhà!”
 
Cô tức giận trừng mắt liếc Kỷ Hằng, tối hôm qua là ai nói sau khi xong sẽ đưa cô về nhà? Chơi đùa đến quá nửa đêm, đưa đến trên giường của chính anh.
 
“Đừng nôn nóng.” Kỷ Hằng ôm lấy Diệp Tô từ phía sau, ngửi được mùi hương trên tóc cô.
 
“Có như vậy cũng sợ sao? Bị phát hiện thì nói thật có được hay không?”
 
“Không được! Em sẽ bị chặt chân!” Diệp Tô mặc bộ đồ ở nhà của mình vào: “Em muốn nhanh chóng về nha, ba em sắp rời giường làm bữa sáng, bị phát hiện sẽ thảm lắm.”
 
Cô đã tốn sức xây dựng được hình tượng một cô con gái tốt hiểu chuyện, một cặp ba mẹ tốt như vậy, cô vô cùng quý trọng.
 
Kỷ Hằng vuốt tóc cô.
 
“Em trở về như thế nào?”
 
“Mượn cái thang gấp của anh dùng một chút.”
 
Kỷ Hằng thật không biết nói gì, trước kia là kim ốc tàng kiều, tốt xấu gì thì hai người còn ở cùng một chỗ, bây giờ, anh giống như một người đàn ông được Diệp Tô nuôi ở bên ngoài.
 
Bình minh mùa đông đến muộn, bên ngoài còn tờ mờ, đèn đường vẫn sáng.
 
Kỷ Hằng nhận mệnh đi lấy cái thang cho Diệp Tô.

 
Diệp Tô đứng ở trước lối đi bộ của biệt thự, trời hơi lạnh, cô xoa xoa tay.
 
Phía sau có tiếng bước chân.
 
Diệp Tô tưởng Kỷ Hằng, mừng rỡ xoay người lại.
 
Sau đó, cùng với Diệp Kiến Minh đang cầm giỏ thức ăn, chạy xe máy điện, bốn mắt nhìn nhau.
 
Diệp Kiến Minh thích đi chợ mua thức ăn, đi đi về về không lái xe, chỉ chạy chiếc xe máy điện nhỏ của ông.
 
Diệp Tô không ngờ thời gian ba cô rời giường mỗi ngày lại sớm hơn cô nghĩ, hai người mặt đối mặt, giờ có giả vờ không biết cũng đã muộn.
 
“Ba.” Diệp Tô rụt cổ lại.
 
Diệp Kiến Minh dùng một chân chống xe máy điện, quan sát con gái nhà mình đang mặc một bộ đồ ở nhà, tóc tai rối bời từ trên xuống dưới.
 
“Sáng sớm sao con lại ở đây? Mộng du à?”
 
Diệp Tô cười gượng hai tiếng, mở cánh tay rộng ra, chịu đựng nỗi đau trên đùi, chạy tại chỗ vài bước.
 
“Con ở đây… Tập thể dục buổi sáng ạ.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.